Là nhân vật chính của buổi tiệc, đáng lý ra cả hai phải cùng nhau tiếp khách đến khi tiệc tàn. Nhưng trời chỉ vừa chập tối, Vũ Ngọc Trinh đã bảo Thẩm Thịnh Quân mang Thiệu Huy trở về phòng nghỉ ngơi trước, việc tiếp khách ở đây cứ để bà cùng chồng lo liệu.
Thẩm Thịnh Quân cũng không có ý muốn từ chối, cả hai trong lúc tiếp khách điều phải cùng người uống rượu.
Tửu lượng Thiệu Huy từ trước đến nay rất tốt, nhưng làm gì có khả năng tiếp đãi khách khứa trong một thời gian dài như vậy lại không say cho được?
Gương mặt cậu lúc này chỉ hơi đỏ, dáng đi cũng không có gì bất thường tuy nhiên nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy có vài bước hơi loạng choạng.
Hắn nắm tay Thiệu Huy dẫn cậu trở về phòng tân hôn, cậu ngoan ngoãn đi theo, mặt không lộ ra bất kỳ phản ứng nào cho thấy sự bất mãn. Thế nhưng ánh mắt cậu lại có chút lưu luyến đối với ly rượu vang vừa nãy mình cầm trên tay, cậu vẫn còn chưa uống hết nữa mà.
Vừa về đến phòng, hắn dẫn cậu lại giường ngồi xuống, sau đó nói: "Em ngồi ở đây đi, anh xuống nhà dặn phòng bếp làm cho em chút canh giải rượu."
Chẳng ngờ vừa nghe xong cậu liền phản bác lại: "Em không có say!"
Phản ứng này có phần đáng yêu hơn bộ dạng trưởng thành mà mọi ngày cậu vẫn hay thể hiện.
Thẩm Thịnh Quân không phủ nhận mà còn hùa theo: "Được được, em không có say. Ngồi yên đây đi, anh đi kêu đầu bếp làm chút đồ ăn nhẹ cho em."
Hắn vừa xoay người đi được mấy bước chân liền khựng lại, tay áo bị người phía sau kéo chặt lại không cho rời đi. Vốn dĩ còn đang muốn quay lại nói vài lời dỗ ngọt cậu, chẳng ngờ đập vào mắt hắn lúc này lại là gương mặt vừa uất ức lại có phần tủi thân của cậu khiến lòng hắn thoáng chốc trở nên mềm nhũn.
Hắn vội vàng bước trở lại giường, nắm lấy tay cậu khuỵu gối ngồi xuống hỏi: "Em bị làm sao vậy, tại sao lại khóc?"
Thiệu Huy nghẹn ngào nói: "Nói thật đi, anh không yêu em có phải không? Anh tính bỏ em một mình cô độc trong phòng tân hôn, còn bản thân thì đi đến phòng khách để ngủ có phải không?"
Cũng không hiểu là ai đã bơm nhiễm vào đầu cậu mấy cái kịch bản đầy máu chó này nữa, cái gì là bỏ cậu ở đây một mình cái gì là ra phòng khách ngủ cơ chứ?
Đây là phòng hắn mà, mắc gì hắn phải đi? Huống chi ở đây còn có cậu - người mà kiếp trước hắn từng một lần đánh mất.
Trước tiên hắn bình tĩnh giải thích rõ ràng với cậu: "Ngốc ạ, anh thực sự yêu em, nếu không yêu anh còn cưới em để làm gì?" Chẳng lẽ lại giống với mấy kịch bản kia, nghe theo lời cha mẹ sắp đặt?
Thôi cho hắn xin, đã là thời đại nào rồi mà còn cái kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Hắn lại còn là quân nhân, nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc bắt hắn tuân theo điều vô lí đó một cách vô điều kiện.
Sau đó hắn bắt đầu tra hỏi: "Nói anh nghe, rốt cuộc là ai nói gì bên tai khiến em nghĩ bậy bạ như vậy?"
Thiệu Huy mơ mơ màng màng, vừa muốn mở miệng ra để trả lời liền nhớ đến bản thân còn hứa với người ta sẽ không khai ra, vì thế cậu liền dùng hai tay che miệng mình lại nói: "Không được, có chết em cũng không bán đứng Thịnh Anh."
"Ồ" Hắn kéo dài một tiếng, hóa ra lại là tên nhóc con lanh chanh này. Được, tốt lắm. Sau đêm nay, nó liền tới số với hắn.
Thiệu Huy không nhận ra việc bản thân mình vừa lỡ lời, tay vẫn luôn che miệng lại nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng.
Thẩm Thịnh Quân bật cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, thật đáng yêu.
Cậu nghi hoặc hỏi: "Anh cười cái gì đó?"
"Không có gì."
Thẩm Thịnh Quân đứng dậy giúp Thiệu Huy cởi vest ngoài cùng cà vạt ra, sau đó đột nhiên ấn cả người cậu nằm xuống giường trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cậu.
Không để cậu kịp phản ứng lại, hắn đã nhanh chóng trèo lên giường đè cậu dưới thân mình.
"Giờ trời cũng đã tối rồi, có phải chúng ta nên làm một chút chuyện quan trọng rồi không?"
Thiệu Huy nhìn hắn với vẻ mờ mịt, chuyện quan trọng, cậu đưa bàn tay đeo nhẫn của mình lên trước mặt hắn mỉm cười nói: "Chúng ta đã kết hôn rồi."
Hắn gật đầu: "Ừm, chúng ta đã kết hôn."
"Vậy chúng ta cần phải tiếp tục làm chuyện quan trọng gì?"
Thẩm Thịnh Quân cởi thắt lưng ra, áo cũng tháo mất mấy cúc. Sau đó hắn một tay khống chế hai tay cậu lên đỉnh đầu còn một tay cởi đồ cậu ra, mỉm cười trầm thấp nói: "Động phòng hoa chúc."
Đã đến nước này rồi, cho dù Thiệu Huy có muốn không tỉnh táo cũng không được. Mặt cậu đỏ bừng lên, cả người kháng cự: "Đ...đừng, anh bình tĩnh đã..."
Hắn không nhịn được mà văng tục ngay trước mặt cậu: "Bình tĩnh? Anh con mẹ nó thực sự đã phải nhịn lâu lắm rồi!"
Ai lại có thể nghĩ đến ngay từ khi mười bảy tuổi hắn đã nảy sinh dục vọng đối với một đứa trẻ chỉ cách mình thời điểm ấy có bảy tuổi, duy trì đến nay cũng đã hơn mười lăm năm đâu chứ? Nói đến, chính bản thân hắn còn cảm thấy mình thực sự rất cầm thú.
Ngay từ khi vừa xác định quan hệ với cậu, hắn đã có ý định trực tiếp đè cậu ra làm. Nhưng lí trí kịp thời nói cho hắn biết, ở thời điểm đó hoàn toàn không phải lúc thích hợp.
Trong suốt quãng thời gian sống chung với Thiệu Huy, hắn chịu đựng được đến thời điểm này thực sự đã là một kỳ tích, đến cả chính bản thân hắn còn phải khâm phục sức nhẫn nhịn của chính bản thân mình.
Hôm nay đã có thể phát tiết dục vọng mình kìm nén bấy lâu, hắn mà còn không làm, bản thân liền mang tên ra viết ngược!
Thẩm Thịnh Quân dùng tay nâng cằm cậu lên, cúi người hung hăng chiếm đoạt đôi môi cậu.
Cậu cảm nhận được sự chiếm hữu đến từ người đàn ông này, lẫn cả thể xác lẫn trái tim cậu.
Một lần còn có thể né tránh nhưng lần này Thiệu Huy biết mình không xong rồi, bây giờ trốn cũng không trốn được, cậu chỉ còn cách nói lời cầu xin hắn nhẹ nhàng hơn với mình.
Cậu trước giờ không e ngại bất kỳ điều gì, duy nhất chỉ có đau đớn cùng bóng tối mới có thể khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
"Anh làm nhẹ thôi, em sợ đau..."
Thiệu Huy nhìn hắn bằng đôi mắt ướt át, hai bên má ửng đỏ đầy dụ hoặc mà đến chính bản thân cậu cũng không nhận thức được.
Nó khiến sợi dây lí trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Thẩm Thịnh Quân nhanh chóng đứt đoạn, con mẹ nó, hôm nay hắn không làm chết nhóc yêu tinh này hắn liền đổi sang họ Hoàng!