"Mà này, hai đứa dự tính đến chừng nào mới chịu kết hôn đây?"
Tặng quà gì đấy cũng đều đã xong hết cả rồi, Vũ Ngọc Trinh nhanh chóng vào thẳng vấn đề trọng yếu.
Nói thật thì bà đã gấp đến mức không thể chịu được, con trai bà năm nay dù sao cũng đã ngoài ba mươi, cũng quá già rồi, mà Thiệu Huy thì lại chỉ mới có hai mươi sáu, cứ như vậy quài bà sợ con dâu sẽ bị ai đó cướp đi mất thôi.
"Khụ khụ khụ!" Vừa nghe bà hỏi đến câu này, cậu liền ho lên mấy tiếng, tất nhiên là đang kiếm cớ để lảng tránh, không phải trả lời câu hỏi của bà.
Thấy vậy, Vũ Ngọc Trinh liền lia mắt nhìn sang Thẩm Thịnh Quân chờ đợi.
Thiệu Huy ngại ngùng không muốn trả lời bà còn có thể hiểu được, nhưng còn đứa con trai này của bà, chẳng lẽ một đứa mặt dày như nó cũng có lúc ngại ngùng như vậy sao?
Có đánh chết bà cũng không tin.
Thẩm Thịnh Quân vốn muốn dùng sự im lặng để bà nản lòng từ bỏ, thế nhưng hắn càng im lặng thì lại càng có nhiều thêm một ánh mắt nhìn về phía mình.
Nhận thấy im lặng cũng không phải là một cách hay, hắn bèn bịa đại một con số.
"Có lẽ là tháng sau..." chăng?
Thiệu Huy vừa nghe xong liền ho lên một cách dữ dội hơn, trợn mắt nhìn hắn với nét mặt có phần khó tin như muốn hỏi, bộ anh bị điên à?
Thẩm Thịnh Quân bị tiếng ho của cậu thu hút sự chú ý, hắn nhìn sang cậu bất lực thở dài, tỏ vẻ mình cũng hết cách rồi.
Thẩm Hoài Khang không biết lứa trẻ bây giờ còn có khả năng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, thấy cậu cứ ho lên liên tục như vậy thì cảm thấy lo lắng không thôi.
"Thịnh Anh, đi rót cho Thiệu Huy một lý nước lọc đi cháu."
Thẩm Thịnh Anh còn đang muốn ngồi xem kịch hay thì bị ông nội réo tên, gương mặt nó chứa đầy sự bất mãn, không thể không đứng dậy đi rót nước cho cậu.
Vũ Ngọc Trinh vừa nghe nói hai người dự định tháng sau sẽ kết hôn, hai mắt liền trở nên sáng rỡ.
"Tháng sau sao? Để mẹ xem..." Bà im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mùng một cùng ngày hai mươi sáu tháng sau đều là ngày tốt, rất thích hợp làm ngày tổ chức đám cưới, hai đứa con coi thích ngày đặng mẹ còn chuẩn bị cho hôn lễ?"
"Mẹ à, thực ra bọn con..." Thiệu Huy đang muốn đứng ra giải thích liền bị Thẩm Thịnh Anh cắt ngang.
Không biết là vô tình hay cố ý, nó lại mang nước ra vào đúng lúc này.
"Anh dâu, nước của anh đây!"
"Khoan từ từ, chờ anh..."
"Ầy này không được nha, nãy giờ anh cứ ho lên mãi, uống chút nước cho thấm giọng đi anh."
Thẩm Hoài Khang ngồi một bên nghe vậy cũng bắt đầu thúc giục.
"Đúng đấy Thiệu Huy, uống chút nước đi cháu."
"À dạ."
Bất đắc dĩ cậu đành phải cầm lấy ly nước, nhanh chóng uống hết.
Vũ Ngọc Trinh vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tất nhiên sẽ không để ý đến tình hình bên phía cậu.
Nói nói một hồi, bà lại cảm thấy có chút không ổn lắm, hình như đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
"Phải rồi, gia đình chúng ta còn chưa gặp mặt gia đình thông gia nữa."
Thẩm Thịnh Quân nhận thấy có cơ hội liền lập tức chen lời: "Đúng đó mẹ, ít nhất vẫn nên chào hỏi bàn bạc với gia đình em ấy một tiếng, hôn lễ vẫn là không thể tổ chức gấp gáp như vậy."
Nói đến nói lui, cuối cùng vẫn là muốn khiến cho bà bỏ qua lời nói thiếu suy nghĩ của mình vừa rồi.
Nhưng Vũ Ngọc Trinh lại thuộc dạng cắn mãi một chuyện không buông, nghe hắn nói như vậy liền cảm thấy bất mãn mà càm ràm.
"Con thì biết cái gì, người nói tháng sau tổ chức hôn lễ chẳng phải chính là con hay sao?"
Thẩm Thịnh Quân oan ức lắm, hắn cũng có muốn như vậy đâu, chỉ là lúc nãy đứng trước ánh nhìn của bọn họ khiến hắn cảm thấy áp lực nên mới vô tình buộc miệng nói ra câu đó.
"Mình à, hay là ngày mai chúng ta đến nhà thông gia một chuyến đi, sẵn hỏi ý gia đình Huy về chuyện đám cưới." Vũ Ngọc Trinh bắt đầu quay sang hỏi ý chồng mình.
Thẩm Quân Nam gật gù: "Ý kiến hay đó."
Đúng lúc này, Thẩm Hoài Khang lại đột nhiên lên tiếng: "Ông của Thiệu Huy, cha cũng đã gặp gỡ qua một vài lần. Về chuyện kết hôn, chắc chắn họ sẽ không có ý phản đối." Thậm chí còn có ý thúc giục.
Hoàng Trường Giang so với gia đình họ còn gấp hơn gấp mấy lần, đêm hôm qua còn gọi điện đến nhờ ông tìm cách dò hỏi xem cả hai chừng nào mới tính tới chuyện kết hôn, ngữ điệu ông ta nghe như đang muốn nhanh chóng tống cổ đứa cháu trai này đi càng sớm càng tốt vậy.
Có lẽ lí do của việc này xuất phát từ sự trở lại của đứa con trai út Hoàng Văn, nghe nói gã còn mang theo cả người yêu của mình trở về.
"Thế thì tốt quá rồi." Vũ Ngọc Trinh vui mừng nói: "Trước tiên cứ tính như vậy đi, mà hai đứa đã chọn xong chưa, muốn mùng một hay ngày hai mươi sáu tổ chức đám cưới?"
Thẩm Thịnh Quân không dám đáp lời, hắn sợ rằng bản thân sẽ lại tiếp tục vạ miệng nói ra những lời khiến cậu cảm thấy không hài lòng nên đành nhường lại việc đưa ra lựa chọn lại cho cậu. Dù sao thì tháng cưới hắn cũng đã chọn luôn rồi, bây giờ việc chọn ngày, thôi thì cứ để cho cậu luôn vậy.
Thiệu Huy mỉm cười đáp: "Dạ ngày hai mươi sáu ạ." Nghĩ sao vậy, cậu tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức chọn ngay ngày mùng một, đối với cậu ngày cưới tốt nhất nên đến càng xa càng tốt.
Không phải bởi vì cậu không muốn kết hôn cùng Thẩm Thịnh Quân, hơn ai hết, cậu tất nhiên rất muốn kết hôn với hắn, nhanh chóng cùng hắn trở thành người một nhà. Thế nhưng nếu hạnh phúc cứ như vậy mà đến quá đột ngột, cậu sợ tâm lý của bản thân sẽ không chịu nổi sụp đổ mất.
Đã từng có một thời gian dài, cậu ám ảnh bởi việc tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Ở kiếp trước, Thiệu Huy luôn phải đối mặt với ánh mắt chứa đầy sự chán ghét của tất cả mọi người dành cho mình, cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa cũng không thể khiến cho họ hài lòng.
Sống một cuộc sống như vậy, cậu tất nhiên rất trông mong vào ngày hạnh phúc tìm đến với mình, giải thoát bản thân khỏi những chuỗi ngày đầy cô đơn, đầy nổi oan ức này.
Nhưng chờ đợi mãi, chờ đợi đến khi bản thân đã mất hết mọi hi vọng, hạnh phúc vẫn không thể tìm đến với cậu.
Cuối cùng Thiệu Huy lựa chọn tạo cho bản thân mình một vỏ bọc hoàn hảo để che đậy đi sự yếu đuối của mình, bảo vệ bản thân khỏi những kẻ vẫn luôn vì chán ghét mà tìm cách hãm hại.
Nhưng cũng chính vì điều này nên cậu mới bắt đầu lo sợ, sợ một khi hạnh phúc tìm đến mình một cách quá đột ngột, vỏ bọc này sẽ hoàn toàn bị phá hủy, bao nhiêu sự yếu đuối, uất ức ngày trước cứ thế mà vỡ òa.
Chính bản thân cậu lại hoàn toàn không thích nhận lấy sự thương hại đến từ người khác.
Vũ Ngọc Trinh gật đầu, tất nhiên là tán thành với lựa chọn của cậu.
"Cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ có càng nhiều thời gian hơn để chuẩn bị."
Dù sao cũng là hôn lễ, đời người cũng chỉ có đúng duy nhất một ngày quan trọng như vậy, dù có gấp gáp đến mấy cũng phải làm cho thật chỉnh chu. Hai nhà Thẩm - Hoàng lại còn là danh gia vọng tộc có tiếng ở Kim Thành, không thể khiến người khác chê cười được.