Ba ngày sau, Thiệu Huy cuối cùng cũng được bác sĩ cho phép xuất viện. Thay ra bộ đồ bệnh nhân, cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ đợi Thẩm Thịnh Quân đi làm thủ tục xuất viện.
Qua một lúc, bóng dáng hắn chậm rãi tiến vào bên trong phòng bệnh, vỗ tay lên vai cậu, hắn nói: "Đi thôi."
Cậu gật đầu đứng dậy, cùng hắn rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trở về hướng nhà chính Hoàng gia, đến nơi, hắn đi xuống xe trước mở cửa xe đợi cậu từ trên xe bước xuống.
Bước xuống xe, Thiệu Huy để ý trước cổng nhà mình xuất hiện nhiều thêm một chiếc xe, đây cũng không phải là xe của ông nội, bình thường ông sẽ không đi loại xe thế này.
Tiến sâu vào bên trong, cậu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Chu Chí Thiên đang đứng ngơ người ở trước sân nhà, nghĩ rằng chiếc xe đó có thể là của anh nên cậu nhanh chóng tiến lại gần chào hỏi.
"Anh Thiên, anh đến để bàn công việc với ông nội sao?"
Chu Chí Thiên chỉ nhìn cậu lắc đầu, nét mặt có phần khác thường không giống với mọi khi.
Cậu nhìn anh ánh mắt chưa đầy sự thắc mắc, mọi khi rất ít thấy anh đến nhà chính thế này, trừ khi có công việc đột xuất hay có chuyện quan trọng gì cần bàn thì anh mới đến đây mà thôi.
Lại để ý thấy bên trong nhà dường như còn có khách, cậu nói với anh thêm vài câu xong liền tranh thủ tiến vào bên trong nhà chính.
Thẩm Thịnh Quân không tiến vào bên trong với cậu, thay vào đó hắn ở bên ngoài cùng anh nói chuyện.
"Bên trong đang có chuyện gì vậy?"
"Nhị gia trở về rồi."
Thẩm Thịnh Quân mơ hồ suy đoán: "...Cùng với cha của anh?"
Nét mặt của Chu Chí Thiên không mấy vui vẻ, cau mày nhìn hắn: "Sao cậu biết?"
"Tôi chỉ đoán vậy thôi."
Dù sao thì sự việc của nhị gia nhà họ Hoàng cùng Chu Chí Tâm có quan hệ mờ ám cũng không phải là chuyện bí mật gì, chỉ cần là người sống ở thủ đô, ai cũng đã từng được nghe qua.
Nhưng hai người họ từ lâu đã không còn xuất hiện ở Kim Thành nên chuyện này cũng dần bị mọi người quên lãng, bây giờ lại đột ngột trở về như vậy, không biết là lại có chuyện gì.
Thiệu Huy tiến vào bên trong nhà hết nhìn Hoàng Trường Giang lại nhìn đến hai người đàn ông đang ngồi ở trên ghế kia, cảm thấy không khí có chút trầm mặc.
Một trong hai người họ bao gồm luôn cả chú út cậu, ông nội có hai người con trai, chú là người có nét giống với ông nội nhất nên cậu chỉ nhìn vào liền có thể nhận ra ngay.
Còn người ngồi ngay bên cạnh chú, cậu trông cũng rất quen thuộc, cơ hồ đã từng gặp qua gương mặt này ở đâu đó rồi thì phải.
"Ông nội, chú út." Cậu bước lại gần chào hỏi, vì không biết danh tính của người kia nên cậu cũng chỉ gật đầu với người đó một cái cho có lệ.
"Gọi bằng thím út." Giọng chú cậu bỗng nhiên vang lên.
Câu chú vừa nói khiến cậu không khỏi sửng sốt, chú vừa nói gì chứ, thím... thím út?
Chỉ thấy Hoàng Trường Giang sau câu nói của chú liền trở nên tức giận nói: "Hoàng Văn con đang muốn làm cha tức chết sao?"
"Con nào có ý đó." Nói xong chú lại nhìn sang Thiệu Huy nhíu mày hỏi: "Sao cháu còn chưa gọi?"
Lúc này ông cũng quay sang nhìn cậu, làm ra nét mặt như muốn nói, cháu thử gọi xem?
Đứng trước ánh nhìn của hai người họ, Thiệu Huy thực sự không biết rốt cuộc có nên gọi hay không. Trong khi cậu còn đang đắn đo, Thẩm Thịnh Quân vừa đúng lúc tiến vào giải vây giúp cậu.
"Cháu chào ông."
Ông nhìn hắn gật đầu, lúc này mới chợt nhớ ra Thiệu Huy cũng chỉ vừa xuất viện trở về nên cũng muốn không giữ lại làm khó.
"Cháu dẫn Huy lên phòng trước đi, ông ở đây nói chuyện cùng chú nó một lúc rồi sẽ kêu người gọi hai cháu xuống ăn cơm."
"Vâng thưa ông."
Sau đó Thẩm Thịnh Quân cùng Thiệu Huy tiến lên lầu, vừa đi cậu vừa đưa mắt nhìn xuống dưới phòng khách, cảm thấy thật tò mò không biết rốt cuộc cả ba người đang nói về vấn đề gì.
Mãi lo nhìn, cậu không chú ý đến bật thềm nên không cẩn thận vấp trúng, may mà có hắn đỡ lại kịp lúc.
Hắn đánh nhẹ vào cánh tay cậu nhắc nhở: "Nhìn đường." Thật tình, đường cứ không lo nhìn mà cứ lơ đễnh đi đâu không biết.
Lên đến phòng, hắn bảo cậu ngồi trên giường chờ đợi còn bản thân thì vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho cậu.
Lúc hắn bước ra, Thiệu Huy vẫn ngồi yên ở đó nhưng đầu óc cứ như trên mây, hắn bước ra cũng không có phản ứng.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Cậu giật mình quay sang nhìn hắn, cũng chẳng biết hắn bước ra đây từ lúc nào mà bản thân lại không hay biết.
Cậu tự vuốt ngực vài cái trấn tĩnh lại bản thân sau đó nói: "Em tò mò không biết bọn họ đang nói về chuyện gì." Hẳn là có liên quan đến Hoàng Văn cùng với cái người được gọi là "thím út" kia.
"Mà này, anh biết người ngồi bên cạnh chú em là ai không?" Người đó thoạt nhìn rất giống một người mà cậu đã từng gặp qua trước đây, nhưng nghĩ đến nghĩ lui cậu lại không thể nhớ ra là người đó giống ai.
"Là cha của Chu Chí Thiên."
Thiệu Huy sửng sốt, tựa như không tin vào tai mình nhìn hắn hỏi lại: "Anh, anh vừa nói sao chứ?"
Thẩm Thịnh Quân kiên nhẫn lặp lại lời mình vừa nói: "Người ngồi bên cạnh chú em là cha của Chu Chí Thiên."
Lời hắn vừa nói khiến cậu ngây người ra mất một lúc, tại sao cha của Chu Chí Thiên lại trở thành thím út của cậu?
Chẳng trách ông nội lại nói bối cảnh gia đình của Chu Chí Thiên có chút phức tạp, hóa ra là vì lí do này.
"Sự việc của hai người họ từng gây trấn động môt thời ở thủ đô, có lẽ bởi vì không muốn em biết đến nên ông đã cho người dìm tin này xuống."
"Có lẽ là vậy."
"Thôi vào tắm đi, nói chuyện một hồi nước lại nguội."
"Ừm, em biết rồi."