Hệ thống 004 nghiến răng nghiến lợi mắng: [Tên nhân loại đáng chết này!]
Nó đã thử kiểm tra qua con chip Thẩm Thịnh Quân gắn vào đầu Hoàng Thành Long, tuy thứ đó không ảnh hưởng gì đến nó cùng cậu ta nhưng con chip lại khiến mọi hoạt động của nó cùng kí chủ bị hạn chế. Những gì nó trao đổi với cậu ta đều sẽ bị bọn hắn nghe thấy, cậu ta đi đâu làm gì cũng đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
004: [Đừng nghĩ mày làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng được đến tao, một khi tao tìm ra được một vật chủ mới, tao nhất định sẽ khiến tụi mày phải hối hận vì những điều mình đã làm!]
Ha, đợi đến khi nó tìm được ký chủ mới?
Thẩm Thịnh Quân nhìn nó cười khinh miệt: "Mày nghĩ bản thân có thể tìm ra thêm một kẻ ngu ngốc thứ hai sau Hoàng Thành Long sao?"
Kẻ ngu ngốc chỉ có thể đi với kẻ ngu ngốc, một kẻ luôn nghĩ mình là nhất như nó thì có thể tìm được ai để làm ký chủ của mình đây? Duy nhất một Hoàng Thành Long - một kẻ tham lam, mong muốn được đổi đời như cậu ta mới có thể trở thành ký chủ của nó mà thôi.
004: [Tìm được hay không, không cần mày phải quan tâm.]
Nó di chuyển đôi mắt đỏ lòm của mình, hết nhìn sang Thiệu Huy vẫn còn đang ngồi tại bàn ăn lại nhìn lên trên cái đèn đang treo trên trần sau đó lóe lên tia toan tính.
004: [Hôm nay mày tặng cho tao một kinh hỷ như vậy, tao hẳn cũng nên tặng lại cho mày một "món quà" xem như lời cảm ơn nhỉ?]
Thẩm Thịnh Quân biết chắc món quà của nó sẽ không có gì tốt đẹp, đáy mắt hắn tràn đầy chán ghét, lạnh lùng nhìn nó.
"Cút!"
Hệ thống chẳng những không cút mà còn lia con mắt đỏ của mình nhìn chằm chằm vào hắn, miệng vang lên giọng cười đầy máy móc.
004: [Khặc khặc khặc, mày có lẽ sẽ vui lắm khi nhận được món quà này.]
Lời nó vừa dứt, một con óc vít không biết từ đầu lại rơi xuống ngay mũi giày hắn, sau đó lại thêm hai ba con lần lượt thay phiên nhau rơi xuống, đưa mắt nhìn lên hắn lại phát hiện chiếc đèn trên lúc này đang treo tòn ten gần như sắp rớt xuống, nó chỉ còn có mỗi một bên ốc cố định trên trần. Nếu nó mà rớt xuống ngay lúc này thì cậu...
Không được!
Không chút chần chừ, hắn chạy đến kéo Thiệu Huy ra khỏi vị trí mình đang ngồi mà đứng nép sát vào góc tường dùng thân mình che chắn cho cậu, đồng thời chiếc ốc vít cuối cùng cũng bị rớt ra kéo theo đó là chiếc đèn trần cùng nhau rơi xuống bàn ăn.
Rầm!!! Loảng xoảng!!!
Tiếng đồ vật rơi cùng âm thanh đổ nát của bóng đèn và chén đĩa vang lên cùng một lúc tạo nên một tiếng động lớn khiến những người phục vụ khác trong nhà hàng đang đi bên ngoài cũng phải để ý đến căn phòng này, một trong số họ mở cửa nhìn vào kiểm tra xem bên trong đang xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn thấy khung cảnh bể nát hỗn loạn bên trong khiến họ hốt hoảng mà chạy vào.
Người tiến vào rất đông nhưng tuyệt nhiên không một ai chú ý đến người đồng nghiệp đang nằm ngất trên sàn của mình, thay vào đó họ lại rất lo lắng cho tình trạng của Thẩm Thịnh Quân cùng Thiệu Huy.
"Quý khách ngài có sao không? Có ai bị thương không?"
Thẩm Thịnh Quân tay vẫn còn ôm chặt lấy cậu, hắn đưa lưng về phía họ, quay mặt sang lãnh đạm nói: "Tôi không sao, làm phiền các người mang cậu ta rời đi trước."
Ánh mắt mắt chứa đầy sự tức giận nhìn vào kẻ chủ mưu gây ra điều này, hóa ra "món quà" mà nó muốn tặng lại được dựa trên tính mạng của Thiệu Huy. Nhưng lúc này ngoài căm tức ra hắn không thể làm gì được, nếu không phải bọn người này tiến vào ngay sau khi sự cố xảy ra, có khi hắn đã xông đến đấm nát đầu Hoàng Thành Long rồi.
Biết là cậu ta hoàn toàn không liên quan đến sự việc vừa diễn ra, thậm chí bởi vì hệ thống mà bản thân còn bị những mảnh vỡ văng vào người gây thương tích. Song, ai bảo cậu ta lại chính là vật chủ ký sinh của nó làm gì?
Lúc này bọn họ mới chú ý đến người đồng nghiệp đã bị mình "vô tình" bỏ qua khi nãy, một cô gái trong số họ để ý đến những mảnh vỡ ghim trên người cậu ra thì hốt hoảng nhanh chóng bảo một người đồng nghiệp nam khác khiêng cậu ra đi còn mình thì lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Đám người dần tản đi, chỉ chừa lại đúng duy nhất một người ở lại với bọn họ.
"Xin lỗi hai vị vì sự cố này, xin hỏi hai vị có muốn chuyển sang một phòng ăn khác để tiếp tục dùng bữa không ạ?"
Thẩm Thịnh Quân không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn sang Thiệu Huy để hỏi ý, thấy cậu lắc đầu hắn liền dứt khoát từ chối: "Không cần đầu, chúng tôi thanh toán tiền rồi rời đi ngay."
"Bởi vì lần này xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên bữa ăn này hoàn toàn miễn phí xem như là lời xin lỗi của chúng tôi dành cho hai vị."
Hắn gật đầu, vậy cũng tốt, dù sao những món ăn ở đây họ vẫn chưa dùng đến.