Kim Mai là một ví dụ điển hình của người phụ nữ mạnh mẽ, bà vừa có tài lại vừa có trí cho dù không có đàn ông ở bên cạnh cũng có thể tự mình vươn lên đứng ở vị trí cao. Chỉ là sức khỏe bà rất kém do căn bệnh tim bẩm sinh, cho dù đã từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật nhưng sức khỏe của bà vẫn không khác gì lúc trước, không thể khỏe lên được.
Liên hôn với Hoàng Tư là vì trách nhiệm đối với gia đình, còn yêu ông ấy là điều bà hoàn toàn không thể ngờ đến. Ban đầu, bà dự định sau khi sinh xong Thiệu Huy sẽ liền rời đi, kết thúc cuộc liên hôn thương mại này. Nhưng rồi trong lúc mang thai, bà lại chìm đắm trong sự dịu dàng chăm sóc của ông, cứ như vậy mà yêu ông.
Yêu là vậy nhưng bà không có phép bản thân được yếu thế trong bất kỳ trường hợp nào, kể cả có là mặt tình cảm, nếu ông đã ngoại tình còn muốn mang thêm con riêng bước vào nhà thì bà sẽ không ngần ngại mà ly hôn.
Đây hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thiệu Huy sau khi trùng sinh, nhưng có một điều nằm ngoài dự đoán đó là bà không hề phát bệnh giống kiếp trước khiến cậu phần nào cảm thấy yên tâm hơn.
Như vậy cũng tốt, giải quyết nhanh gọn dứt khoát một lần để khỏi phải tiếp tục dây dưa qua lại.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cậu cùng mẹ lái xe rời khỏi đây, trước tiên đưa mẹ trở về Kim gia còn bản thân thì chạy đến nhà chính. Mục đích cậu đến đây một phần vì muốn lôi kéo sự thương hại của Hoàng lão - Hoàng Trường Giang, phần nữa là muốn dặm mắm thêm muối vào câu chuyện khiến ông cảm thấy chán ghét đứa cháu từ trên trời rơi xuống này.
"Lão gia, thiếu gia trở về ạ." Người hầu từ bên ngoài chạy vào bên trong thông báo.
Ông lão đang ngồi đánh cờ cùng người bạn đã lâu không gặp của mình - Châu Chấn Kiệt cảm thấy có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện đột xuất của cháu trai tại nhà chính, trong trí nhớ của ông, đứa cháu trai này từ nhỏ đã rất sợ mình, không bao giờ có chuyện chủ động đến đây như vậy. Bây giờ lại tìm đến, hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng cần nói.
"Lão Kiệt, ông ngồi ở đây chờ tôi một chút, tôi đi nói chuyện xong với thằng bé một lúc sẽ quay trở lại." Ông quay sang nhìn ông Châu nói, trên mặt chứa đầy vẻ có lỗi vì phải để bạn ngồi đợi.
Ông Châu gật đầu nói: "Không sao, ông cứ đi đi."
Hoàng Trường Giang nhanh chóng rời khỏi thư phòng, ra đến phòng khách, ông nhìn thấy đứa cháu bé bỏng ngày nào của mình nay đã trở thành một cậu thiếu niên cao lớn, gương mặt trông tuấn tú không khác gì cha nó thời trẻ. Nếu có khác, cậu chỉ khác cha mỗi đôi mắt bởi vì đôi mắt cậu hoàn toàn được duy truyền từ mẹ.
Vừa nhìn thấy ông, cậu lập tức đứng dậy cung kính chào hỏi: "Ông nội."
"Ngồi xuống đi." Ông đi lại ghế ngồi ngồi xuống, thắc mắc hỏi cậu: "Cháu đến tìm ông có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Thiệu Huy hơi đỏ lên, nghẹn ngào nhìn ông nói: "Ông nội, cha cùng mẹ cháu, hai người họ đang chuẩn bị ly dị."
"Cái gì?" Ông ngạc nhiên hỏi: "Đang yên đang lành tại sao đột nhiên muốn ly dị."
"Cha cháu có con riêng bên ngoài, bây giờ còn muốn mang cậu ta về nhận tổ quy tông. Mẹ cháu phản đối khiến cho cha tức giận, cha thậm chí còn muốn đánh mẹ." Cậu nước mắt lưng tròng, gương mặt tràn đầy đau khổ nhìn ông hỏi: "Giờ cháu phải làm sao đây ông?"
Thiệu Huy biết ông là một người ngoài lạnh trong nóng, sống hơn nửa đời người chuyện gì cũng không sợ duy chỉ sợ mỗi nước mắt. Trong khi chờ đợi ông đến, cậu có thử lên mạng tìm vài cách giúp cho bản thân có thể khóc một cách tự nhiên nhất nhưng không có lấy cách nào hữu dụng. Cuối cùng cậu lựa chọn từ làm đau chính mình, vừa nói chuyện vừa lén lút dùng tay nhéo ngắt eo mình.
Tuy nó không giúp cậu khóc nhanh hơn nhưng nó giúp gương mặt cậu đau đớn một cách chân thật nhất.
Ông tức giận đập bàn: "Sao lại có thể như vậy? Nhà họ Hoàng từ bao giờ không có quy củ đến mức đến cả con riêng không rõ lai lịch cũng có thể trở thành thiếu gia như vậy?" Nhìn đến cậu bằng ánh mắt thương xót, ông nói: "Con cứ yên tâm, ông sẽ không để cậu ta có thể đặt chân bước vào nhà họ Hoàng dù chỉ là nửa bước. Con chính là thiếu gia duy nhất của nhà họ Hoàng, đó là điều mãi mãi không thể thay đổi."
Cậu dùng tay lau nước mắt, mỉm cười nói: "Cháu cảm ơn ông, nếu lúc này không có ông thì cháu không biết bản thân phải làm sao nữa."
"Không cần phải cảm ơn ông, cháu là cháu của ông, đây là điều mà ông nên làm. Thời gian này cháu cứ ở tạm bên đây đi, không phải về ngôi nhà đó."
"Dạ." Thực ra thì cho dù ông không nói, cậu cũng sẽ lựa chọn ở lại đây. Nhưng nếu ông đã nói vậy rồi thì cậu chỉ đành giả vờ quay trở về ngôi nhà kia để thu dọn đồ đạc mang sang, tiện tay mang theo cả A Phức để nhìn xem gã sẽ dùng cách gì phản bội mình.
Tốt nhất là đừng để cậu nhìn ra sơ hở, cậu mà nhìn ra rồi thì anh đừng mong có thể sống yên.
...
Quân khu phía Nam.
"Ưm." Người đàn ông khó khăn mở mắt, gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Hắn đưa tay lên vò vò mái tóc rối của mình vài cái, liếc nhìn khung cảnh xung quanh.
Đây chẳng phải là nơi ở cũ của hắn trước khi thăng chức hay sao?
Từ khi trở thành Đại tướng cũng đã 2 năm, căn phòng này nếu như hắn nhớ không lầm thì nó đã bị phá hủy do kẻ thù đánh bom. Tại sao bây giờ hắn lại còn xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ hắn trùng sinh?
Loạng choạng bước xuống giường, hắn đi nhanh về phía tấm lịch được treo ở gần bàn làm việc, cẩn thận xem xét.
Năm 2020? Vậy chẳng phải hắn đã trở về thời điểm ba năm trước ngày người ấy chết hay sao?
"Hahaha." Hắn bỗng cười thật lớn, trên gương mặt là một vết sẹo dài kéo thẳng từ giữa mắt trái đến tận gò má, khi cười vết sẹo ấy khiến gương mặt càng thêm đáng sợ trông chẳng khác gì một kẻ điên man rợ.
Hắn thật sự trùng sinh rồi!
Ông trời thương xót ban cho hắn một cơ hội để làm lại, đã vậy kiếp này hắn nhất định sẽ bảo người ấy thật tốt, không để cho bất kỳ kẻ nào có thể làm tổn thương người ấy.
Hắn sẽ thay người ấy báo thù khiến những kẻ từng khiến người ấy đau khổ muốn sống không được mà chết cũng không xong, khiến cho họ niếm trải đủ những gì họ đã từng gây ra cho người ấy, khiến họ phải cảm thấy hối hận vì kiếp trước đã đối xử với người ấy như vậy.
Bên ngoài nghe thấy tiếng động, nghĩ rằng hắn đã tỉnh rồi nên mới mở cửa tiến vào muốn hỏi hắn có cần gì không, ai ngờ lại vô tình chứng kiến cảnh tượng này khiến họ không rét mà run.
Quả nhiên gương mặt của Thượng tướng lúc tức giận còn dễ nhìn hơn cả lúc cười, họ thà rằng cả ngày hắn luôn tức giận với mình còn hơn là cười một cách đáng sợ như bây giờ.
"Thượng, thượng tướng." Một cấp dưới run run giọng.
Hắn thôi nụ cười của mình, quay nhìn họ bằng ánh mắt bình thản như thể người vừa rồi cười không phải là mình hỏi: "Có chuyện gì?"
"Ngài có cần giúp gì không ạ?"
"Không cần." Sau đó chợt nhớ đến hôm nay là ngày 15 tháng 3, chẳng phải là khởi đầu của chuỗi ngày bị kịch ấy ư?
"Chuẩn bị xe, tôi muốn trở về thủ đô."
Người cấp dưới ban đầu là kinh ngạc, sau đó hốt hoảng ngăn cản: "Không được đâu thưa ngài, người thủ đô ghét nhất là quân nhân như chúng ta. Nếu ngài đến đó, chỉ sợ họ sẽ..."
Lời còn chưa kịp nói dứt đã bị hắn đánh gãy: "Mặc kệ họ, cậu cứ việc chuẩn bị xe giúp tôi đi, để tôi xem họ có thể làm gì được." Hắn nói với vẻ ngông cuồng.
"Tuân lệnh." Người cấp dưới quy củ đưa tay lên trán nói, sau đó liền rời đi.
Hắn đứng trong phòng, nhìn quá khung cửa sổ ánh mắt trực tiếp hướng về phía thủ đô nghĩ: Các người cứ chờ đó, đợi đến khi tôi trở về sẽ chơi các người thế nào!