Chỉ có điều tò mò vẫn là tò mò, cô không nói anh cũng không hỏi. Thậm chí trong lòng Tống Đình Thâm cũng không muốn mất đi cảm giác ấm áp này. Anh sợ khi anh hỏi thì Nguyễn Hạ của quá khứ sẽ quay trở lại.
Mặt khác trong phòng ngủ, Nguyễn Hạ đã quen uống một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ. Giờ mới hơn mười giờ, cô liền xuống giường ra khỏi phòng đi xuống cầu thang, lúc này cô phát hiện ra dưới tầng có ánh đèn.
Dì giúp việc hôm nay không ở đây mà hệ thống an ninh của khu này rất tốt. Vì vậy khả năng có người ở dưới nhà chỉ có thể là Tống Đình Thâm.
Sao anh còn chưa ngủ?
Nếu Nguyễn Hạ đột nhiên xuất hiện sẽ doạ anh vì thế khi bước xuống cầu thang cô không tự chủ tăng thêm tiếng bước chân. Một lúc sau, cô nhìn thấy đèn phòng bếp đang bật, đi đến gần xem thử cô nhìn thấy Tống Đình Thâm không biết đang làm cái gì, nên cô đi tới hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Tống Đình Thâm đã sớm nghe được tiếng bước chân, lúc quay đầu lại mặt có chút lùng túng, trong tay vẫn còn cầm cọng rau, nhìn khá hài hước.
Anh tuy không trả lời nhưng Nguyễn Hạ thấy anh như đang trong một trận chiến liền biết anh đang làm gì, khó tin hỏi: “Anh đang làm đồ ăn vặt sao? Bữa tối ăn không đủ no à?”
Tối hôm nay đi ăn được không ít, lại ăn cả bánh gato và các món khác… Mấu chốt là sau khi ăn cơm anh còn cùng Vương Tử ăn hết một phần kem xoài.
Chẳng nhẽ Tống Đình Thâm chính là đại vương dạ dày trong truyền thuyết sao?
Sao mấy lần trước không thấy anh xuống bếp làm đồ ăn đêm nhỉ?
Dì giúp việc cũng không nói đến chuyện này.
Tống Đình Thâm trầm mặc một lát nói: “Nhà tôi bình thường không ăn sinh nhật bằng bánh, mà ăn mì trường thọ.”
Khi ba mẹ anh còn sống, mỗi lần đến sinh nhật anh, mẹ anh đều nấu cho anh một bát mì trường thọ thơm ngon, ngồi nhìn anh cho đến khi nào anh ăn xong bát mì.
Sau khi cha mẹ mất, anh ở nhờ nhà họ hàng cũng không ai nhớ đến sinh nhật anh. Khi anh đi học ở ký túc xá thì anh thường xuống căng tin, mua một suất mì sợi coi đó là mì trường thọ. Sau này khi sự nghiệp ngày càng phát triển, cứ đến sinh nhật, anh lại theo thói quen tự mình nấu một bát mì sợi. Dù bụng không đói cũng sẽ nhớ tới mẹ để ăn hết bát mì.
Khi còn bé vẫn chưa hiểu được tâm nguyện của mẹ, giờ đã làm cha thì mới phần nào cảm nhận được phần náo ý nghĩa của món ăn. Khi làm cha làm mẹ thật sự không có đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng con của mình được bình an, khoẻ mạnh đến già là đủ.
Nguyễn Hạ nghe vậy liền mím mím môi.
Mặc dù trong tiểu thuyết không tốn nhiều lời văn để miêu tả anh nhưng khi còn nhỏ cha mẹ anh mất là sự thật. Tuy anh chỉ nói một câu ngắn gọn cô cũng có thể cảm nhận được những năm tháng gian khổ của anh.
Trước đây cô luôn cảm thấy mình đáng thương. Từ nhỏ cô đã lớn lên cùng ông bà, sau đó được cha mẹ đón lên ở cùng nhưng có bất kể vấn đề gì cô cũng bị coi như người ngoài. Dù sao cô cũng là con ruột của ba mẹ, dù họ có xa lánh cô đến thế nào, cô cũng không hiểu được cảm giác chua xót khi phải đi ở nhờ. Sinh nhật cô, cha mẹ vẫn nhớ đến, làm cho cô một bàn thức ăn toàn đồ ăn cô thích, mẹ cô cũng sẽ mua cho cô một cái bánh gato, ba cũng sẽ đáp ứng mong ước của cô, mua cho cô một món quà sinh nhật.
Anh vẫn đáng thương hơn anh rất nhiều.
Người đàn ông như Tống Đình Thâm, không thể nghi ngờ, đối với phụ nữ mà nói có sức hấp dẫn mạnh.
Anh không có tuổi thơ lớn lên trong hạnh phúc, vào trường hợp như vậy, dĩ nhiên ở thương trường, anh có thể mở một con đường máu, dùng hết sức lực của mình mà thay đổi số phận. Vì vậy sức hút trên người anh là tuổi thơ mà khi còn bé anh không có được, cũng là những thứ mà ông trời ban cho anh chứ không ban cho những người đàn ông cùng tuổi.
Nguyễn Hạ đi tới trước mặt Tống Đình Thâm, cười với anh: “Mì trường thọ sao có thể để birthday boy làm. Để tôi làm cho, dù tôi không giỏi nấu nướng nhưng nấu mì sợi thì cũng không tệ lắm.”
Nhà bếp rất rộng, cô lần lượt lấy từ trong tủ lạnh ra trứng gà, thịt hộp, đun nước sôi trong nồi, thả một gói mì sợi vào.
Nấu mì sợi thực sự rất đơn giản, đặc biệt là trong tình huống nguyên liệu đầy đủ. Nguyễn Hạ cắt thịt hộp ra làm ba bốn miếng nhỏ bỏ vào nồi, màu sắc ngay lập tức tốt lên. Cô quay đầu ra hỏi anh: “Anh thích ăn trứng lòng đào không?”
Tống Đình Thâm sững sờ trả lời: “…Cũng được.”
Cho trứng gà vào, cô nhanh chóng cho một ít rau xanh vào. Ngoài muối và một ít nước tương, cô không cho thêm gia vị nào vào nữa.
Trong chốc lát, một bát mì trường thọ không tệ lắm cũng được làm xong.