Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 72



“Con có tiền mừng tuổi?” Nguyễn Hạ lập tức chú ý đến câu nói, bắt đầu tra hỏi tiểu mũm mĩm “Có bao nhiêu? Ở đâu?”

Vương Tử đắc ý lay tay Tống Đình Thâm: “Ba, con có tiền mừng tuổi đúng không? Ba nói cho mẹ biết con có bao nhiêu đi.”

Tống Đình Thâm ho nhẹ vài tiếng, nói với Nguyễn Hạ: “Lúc thằng bé một tuổi tôi mở cho nó một cái thẻ, bên trong đều là tiền lì xì của ông bà ngoại, tôi và bạn bè. Tôi chỉ nói một lần không ngờ thằng bé lại nhớ tợi tận bây giờ.”

Xem ra đứa trẻ này luôn rất quan tâm và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh mình.

Vương Tử rất hào phóng nói: “Ba, cho mẹ hết đi, con không cần.”

Nguyễn Hạ không có chút ngại ngùng nhận: “Con nhớ lời nói ngày hôm nay của con nhé. Đến lúc con lớn rồi đừng trách mẹ, đòi mẹ trả tiền cho con nhé. Mẹ sẽ không trả đâu.”



Có con nhỏ ở đây, Tống Đình Thâm đương nhiên sẽ không đặt nhà hàng lãng mạn kiểu Pháp. Anh đặt ở một nhà hàng nổi tiếng, chỉ có điều nhà hàng này rất nổi tiếng. Có tiền cũng chưa chắc đã được ăn ngay, cần phải hẹn trước rất lâu. Nhà hàng này giới hạn tiếp đón khách mỗi ngày.

Khi xuống xe, Nguyễn Hạ không quên đem theo túi giấy, đi sau người phục vụ vào trog nhà hàng. Cô lấy từ trong túi giấy ra một cái bánh gato cao sáu tấc buổi chiều cô vừa làm xong.

“Thời gian có chút gấp gáp, hơn nữa hiện tại trình độ của tôi có hạn, không làm được một chiếc bánh gato ngon hơn.” Nguyễn Hạ nhìn Tống Đình Thâm một chút: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tống Đình Thâm hơi lộ vẻ kinh ngac, nghi ngờ nhìn Nguyễn Hạ, sao cô lại biết hôm nay là sinh nhất anh?

Vượng Tử cũng không biết, chắc chắn không phải cậu nói, bên ngoài cũng không mấy người biết. Những người biết sinh nhật anh đều đã có gia đình, khéo họ cũng không nhớ rõ. Mà Nguyễn Hạ và họ cũng không gặp nhau vậy sao Nguyễn Hạ lại biết?

“Hôm nay lúc thu dọn đồ đạc, tôi nhìn thấy giấy kết hôn. Ở trên đó có ghi ngày sinh của anh.” Nguyễn Hạ giải thích: “Cũng không chuẩn bị được quà cáp gì, tôi thấy anh không thiếu cái gì, nên cũng chỉ chuẩn bị một chiếc bánh gato.”

Tống Đình Thâm trầm mặc một lát nói: “Cảm ơn, tôt rất thích.”

Vượng Tử cao hứng vì có bánh gato, vừa ngồi xuống liền giục cắt bánh, Nguyễn Hạ liếc nhìn cậu một cái: “Vừa nãy con không nghe sao? Hôm nay là sinh nhật ba, con không chuẩn bị quà gì cho ba à?”

“…Con không biết.” Vượng Tử thản nhiên cãi: “Mẹ, lỗi tại mẹ, do mẹ không nói cho con biết.”

Nguyễn Hạ cười híp mắt nhìn cậu “Vậy hiện tại con biết rồi, lẽ nào con không định làm gì cho ba sao?”

Vượng Tử suy nghĩ một chút “Vậy con hát cho ba nghe nhé!”

Châm mấy ngọn nến, Nguyễn Hạ chạy ra tắt đèn trong phòng lại, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Vượng Tử hát chúc mừng sinh nhật.

Thật ra, cậu hát không hay nhưng tiếng hát bi bo của cậu lại phát ra nghe rất đáng yêu, Nguyễn Hạ vỗ tay cổ vũ. Có lúc nên cho trẻ con sự động viên, không biết chừng sau này cậu lại trở thành siêu sao Vượng Tử.

Tống Đình Thâm ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đứa trẻ đáng yêu. Sau lại lơ đãng liếc sang phía đối diện Vượng Tử nhìn Nguyễn Hạ đang cười ngọt ngào, khiến khoé miệng anh hơi nhếch lên.

Cả nhà ba người chia nhau chiếc bánh gato. Vì hôm nay là sinh nhật Tống Đình Thâm, nên Nguyễn Hạ quyết định phá quy tắc một lần. Dạo gần đây cơm tối cô còn không dám ăn. Cũng may là cô làm bánh gato nhỏ, ba người sau khi ăn vẫn chưa no, đủ để ăn cơm tối và thức ăn.

Có trẻ con ở đây, hơn nữa Tống Đình Thâm bình thường cũng không uống rượu nên chỉ gọi nước trái cây.

“Vượng Tử giơ chén lên, chúng ta chúc ba sinh nhật vui vẻ.” Nguyễn Hạ cầm cái ly, Vượng Tử lập tức bắt chiếc theo.

Tống Đình Thâm không thể làm gì khác, cũng dơ ly lên. Ba chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Thật ra đối với một người đàn ông ba mươi tuổi, sinh nhật căn bản không quan trọng. Khi còn trẻ cũng chỉ mong gặp bạn bè uống với nhau chén rượu mừng, mấy năm này mọi người đều bận rộn, không có thời gian ngồi tụ tập lại với nhau. Hai năm trước, Vượng Tử còn quá nhỏ nên anh không thể đến được. Vì vậy sinh nhất cũng trở nên bình thường không có gì đặc biệt.

Năm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì mà gia đình ba người lại đi ăn bữa cơm thân mật này.

Anh vốn nghĩ sẽ không nói cho Nguyễn Hạ, coi như giống lần đi ăn Pizza Hut, chỉ là một bữa cơm bình thường thôi không ngờ lần này lại có ý nghĩa như vậy.

Không nghĩ tới cô sẽ biết, cũng không nghĩ tới cô sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật.

Hiện tại trong đầu Tống Đình Thâm chỉ có hai suy nghĩ, một là được người khác tổ chức sinh nhât cho cảm giác cũng không tệ, hai là chiếc bánh gato này so với chiếc bánh anh ăn trước đây ngon hơn nhiều.

“Cảm ơn cô.” Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn hạ chăm chú nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv