Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 52



Vào ngày đầu tháng, Tống Đình Thâm đều chuyển khoản tiền tiêu vặt cho Nguyễn Hạ.

Trên thực tế, không kể số tiền hàng tháng, thì trong thẻ của nguyên chủ đã có rất nhiều tiền. Sau khi nhận được tin nhắn, Nguyễn Hạ sợ hết hồn. Kỳ thực sau khi xuyên tới đây, sinh hoạt của cô so với trước kia đã xa xỉ hơn không ít, có điều vẫn không bằng nguyên chủ. Quả thực là cảm động!

Nguyễn Hạ ngồi trên ghế dài, lộ ra bộ mặt ưu tư.

Thử hỏi có bao nhiêu em gái có thể chống cự lại việc yêu thích một người đàn ông như Tống Đình Thâm, người đàn ông vừa có tiền lại hào phòng, vừa đẹp trai lại tài giỏi, trầm ổn và khiêm tốn.

Anh mà dùng tiền tiến công cô vài lần nữa, chắc cô cũng đổ gục vì anh mất thôi.

Nói đi nói lại, kể cả cô có đổ gục vì anh, anh cũng sẽ không thích cô. Đến người phụ nữ trang bị đầy thủ đoạn trên người như nguyên chủ còn không làm gì được, đừng nói là cô.

Nếu như là Tống Đình Thâm, anh sẽ vì con trai mà cùng cô làm một đôi vợ chồng ân ái. Có điều nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại, chỉ vì hài tử thôi, còn đối với cô không hề có tình cảm, như vậy thì có khác gì cô đang tự ngược chính mình đâu. Nghĩ đến đây cô vì mình mà thắp lên một ngọn nến cầu nguyện.

Làm khổ ai cũng đừng làm khổ chính mình, đây chính là quy tắc bao nhiêu năm của Nguyễn Hạ.

Bây giờ, cô là người cs tiền, có sắc, cả người từ trên xuống dưới đều là đồ đắt tiền, cần gì phải tìm thêm niềm vui, lại còn là niềm vui tình ái?



Tống Đình Thâm không hề biết những suy nghĩ phong phú trong đầu Nguyễn Hạ. Sau khi đi vào công ty, nhớ lời dặn dò của cô, anh giao chiếc hộp cho trợ lý Trần, nói: “Cất vào tủ lạnh cho tôi.”

Trợ lý Trần “Dạ” một tiếng, đi tới phòng giải khát, mở chiếc hộp màu xanh ra, khi phát hiện bên trong là sầu riêng và bánh sầu riêng thì anh ta kinh ngạc ngẩn người.

Đương nhiên, có những người đừng bên cạnh tỏ vẻ ghét bỏ: “Trần Khoát, anh có bị hâm hay không mà dám mang sầu riêng tới công ty? Đây là định giết chết mọi người sao?”

“Đúng rồi, đúng rồi, mùi vị này khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Đợi tẹo nữa cả cái tủ lạnh sẽ toàn mùi này cho mà xem.”

“Anh, đồ quỷ này, tôi dị ứng với mùi này đó!”

Cũng có những người tỏ vẻ thòm thèm: “Cho tôi thử một miếng, đây là bánh gato đúng không? Nhìn ngon thật, mua ở cửa hàng nào vậy?”

Trợ lý Trần không để ý đến những người đang phản đối, bỏ hộp vào trong tủ lạnh, nói: “Đây là đồ của Tống tổng, ai có ý kiến gì thì nói với anh ấy nhé.”

Trong nháy mắt, toàn bộ đều im lặng.

“…”

Chẳng ai liên hệ được giữa vị giám đốc anh minh tài giỏi của bọn họ và hộp bánh gato này với nhau, lại còn là loại mùi vị sầu riêng có lực sát thương rất lớn nữa, quả là đáng kinh ngạc khiến cho ai cũng trợn mắt há mồm.

“Hiện tại tôi rất tò mò… Đây là do Tống tổng mua ở bên ngoài hay là do phu nhân của Tống tổng làm?”

Vượng Tử mang bánh gato sầu riêng và bánh gato xoài đến khiến các bạn nhỏ đều hoan ngênh.

Vào giờ nghỉ trưa, các vị tiểu đại gia không ngủ được, bắt đầu nhẹ giọng nói chuỵện.

“Tớ đã nói mẹ tớ biết làm bánh mà các cậu không tin.” Vượng Tử nằm trên giường rất kiêu ngạo rung nhẹ chân ngắn: “Mẹ tớ còn biết làm nhiều thứ lắm, cô giáo Vương cũng nói rằng bánh mẹ tớ làm ngon hơn so với bên ngoài nhiều.”

“Tống Thư Ngôn, mẹ tớ nói rằng ba mẹ cậu sắp ly hôn rồi.”

Vốn đang thảo luận về đồ chơi, đột nhiên đề tài bị chuyển đi, trong đó có một bé gái rụt rè mở lời: “Ba mẹ cậu mà ly hôn thì cậu sẽ rất đáng thương đó. Có điều cậu đừng lo, tớ sẽ vẫn là bạn tốt của cậu.”

Vượng Tử sao có thể chấp nhận một câu nói như thế, nhóc quả thực giận dữ đến biến thành cá nóc luôn, gương mặt nhỏ đỏ bừng: “Mẹ cậu nói linh tinh.”

Tuy rằng bọn trẻ còn nhỏ không quá hiểu biết về thế giới của người lớn, có điều không ít các bạn nhỏ đều hiểu ý nghĩa của từ ly hôn. Ly hôn có nghĩa là hai cha mẹ tách ra, trẻ con không còn được ở cùng cả ba lẫn mẹ.

“Tớ không nói linh tinh mà.” Bé gái vội vàng giải thích: “Không tin cậu có thể hỏi những người khác, ba mẹ chúng tớ đều ngủ cùng một gường cùng một phòng, chỉ có ba mẹ cậu là không. Mẹ tớ nói rằng, phân phòng ngủ là muốn ly hôn mà.”

Khuôn mặt nhỏ bé của Vượng Tử tức đến đỏ ửng: “Mẹ tớ nói rồi, đó là vì mẹ ớ hay dậy muộn, ba sợ làm phiền mẹ. Cậu chẳng biết cái gì cả, cả cậu và mẹ cậu đừng có nói linh tinh.”

“Đó là lừa cậu đấy, Tống Thư Ngôn, người lớn rất thích lừa gạt trẻ con. Cậu hỏi thử những người khác mà xem. Tiểu Khải Phong, cậu nói đi, ba và mẹ cậu có phải ngủ chung với nhau không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv