Chiếu theo cốt truyện, điểm đến đầu tiên của chúng tôi là chân núi Tịnh Vân. Tính đến nay đã là một tháng hơn tôi xuyên vào thế giới này, nếu bảo tôi nhớ từ đầu đến đuôi hành trình diễn ra trong truyện thì thực là thách đố.
Trí nhớ tôi rất tốt, đáng lí ra cũng phải có chút ấn tượng mới đúng. Nhưng lại không biết vì sao chỉ có thể nhớ đến đoạn phá phong ấn chân núi, thử thách còn lại tôi không có chút kí ức gì. Những gì tôi nhớ sau đó là Tử Huyên biến chất, bất ngờ trở thành phản diện.
Tôi biết, phải có một nút thắt quan trọng tôi đã quên. Đó là gì? Có liên quan đến Tử Huyên không? Linh tính mách bảo cho tôi lần này là một chuyện tôi sẽ bứt rứt cả đời..
Tôi quay lại nhìn cha trước khi đi:
"Thưa cha con đi."
Ông cười ấm áp, vẫy tay với đám chúng tôi:
"Ừ, bảo trọng."
"Này, cô đi đâu vậy?", Tử Huyên lên tiếng hỏi tôi.
Tôi không thèm nhìn mặt hắn, ngoảnh đi đầy chê bai. Lúc này đám chúng tôi đang chia nhau ra xem ai sẽ giúp tôi tới chân núi Tịnh Vân như cách mà nam chính làm lúc trước.
Ở đây ai cũng có thể thoải mái sử dụng thuật dịch chuyển, một chú thuật cấp cao, trừ tôi. Vẫn là một chuyến đèo bồng, nhưng tôi không định dấn vào Khiết Vân nên đã ngoảnh ra bám lấy nam đệ tử kia, tên hắn là Lôi Phong.
Còn Tử Huyên, tốt nhất tôi không dây vào tên củ chuối hắn. Tôi còn chưa tính số chuyện vẽ lên mặt tôi đâu.
Tôi hói Lôi Phong:
"Phiền huynh chuyến này nhé?"
Lôi Phong cười híp mắt, đáp: "Được", hắn có đôi mắt cáo rất đẹp, dáng mắt một mí hơi nhỉnh lên trên tạo nét rất riêng, nhưng đúng thoạt trông có chút nhan hiểm, hơi khó gần.
Nhân vật này, cũng là một nhân vật chưa từng được nhắc đến trong tiểu thuyết gốc.
"Này! Cô..."
"Tên ta là Tuyết Nhi! Tuyết Nhi! Không phải này, cũng không phải cô nhé!"
Tử Huyên gọi tôi, nài tôi nên tôi mới phát tiết quay ra mắng hắn. Hắn nhìn tôi mà giật mình lùi ra sau một bước như một chú mèo xù lông lui về ngưỡng phòng bị trước kẻ thù.
Hừ, tốt nhất nên là như thế đi! Tôi ngoảnh mặt đi, lại cười tươi rói với Lôi Phong:
"Chúng ta đi."
Lôi Phong vẽ một vòng tròn chú thuật hệt như Khiết Vân khi trước. Đám chúng tôi thoắt cái cũng đã đến núi Tịnh Vân.
Tịnh Vân sơn, cái nôi của giới tu tiên. Tôi được biết tại đây đã từng có hai người phi thăng lên Cửu Trùng Thiên, một là thánh nữ Thiên tộc Oanh Thời nay đã là Minh Hậu, hai là Thái Âm quân Cẩm Vân.
Nhưng sau này, Tịnh Vân sơn cũng vì một chữ tà mà xảy ra sự kiện diệt môn làm chấn động cả nước Tề- đế quốc nơi núi Tịnh Vân cư ngụ bấy giờ. Một sự kiện thảm sát đẫm máu mà có lẽ nạn nhân kế tiếp là Thiên Vân sơn chúng tôi.
Sau sự kiện diệt môn, người ta lập miếu thờ cho Cẩm Vân, người cũng đã mất vì trận thảm sát năm đó, may mắn rằng ông đã được độ hóa thành tiên trước khi tiến tới vòng luân hồi, trở thành tinh quân Thái Âm.
Trên điện thờ của núi Tịnh Vân cũng là nơi người ta nhắc đến thánh nữ Oanh Thời, một kì tài giới tu tiên thuở bấy giờ.
Hiện tại, điện thờ được bảo vệ bởi một lớp kết giới và người canh chừng, trông nom quanh năm suốt tháng, tuốt tát cho điện thờ đó chính là chủ nhân Lai Vũ cốc, người chúng tôi kiếm tìm.
Ngọn núi sừng sững bề thế hiện ra trước mắt chúng tôi. Bởi ảnh hưởng của kết giới mà chúng tôi chỉ có thể quan sát từ xa.
Nơi điện thờ trên đỉnh Tịnh Vân toát ra một vầng tiên khí đẹp tựa thái dương, nhìn thôi tôi đã biết đây là nơi vĩnh viễn sẽ chẳng có tà vật nào dám xâm phạm. Quá đỗi thanh khiết, quá đỗi hùng vĩ, một kiến thiết trác tuyệt.
"Sư muội.", Khiết Vân quay ra chỗ tôi, nói: "Phù Thiên thuật nhờ muội."
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn kết ấn.
Nơi đây địa linh dồi dào, một nơi hoàn hảo cho Phù Thiên thuật trình diễn, thảo nào cha tôi tán đồng cho tôi theo.
Bốn người sau khi được tôi cường hóa pháp lực đã dàn thành tứ trận đại diện cho bốn nguyên tố khởi nguyên, phá phong ấn chân núi Tịnh Vân. Chính thức đánh động, báo cho chủ nhân Lai Vũ cốc có người tới thăm.
Kết giới vỡ ra như những mảnh gương, phát ra thứ ánh sáng bàng bạc, những dải tiên khí chạm đến chúng tôi thì tan đi hóa vào khoảng không êm đềm.
Thế rồi khoảnh khắc đó không kéo dài lâu, chợt dưới chân năm người xuất hiện một hố đen, có những rễ cây hình thù kì quái như tay người kéo tuột chúng tôi xuống.
"Mọi người cẩn thận!", Cẩm Hy là người nhận ra đầu tiên.
"Mau dùng định thân", Khiết Vân nói.
Nhưng... tôi không biết định thân.
"Tuyết Nhi!"
Trong khoảnh khắc rối như tơ vò đó, cũng chỉ có một người gọi tên tôi. Nhưng không kịp nữa rồi. Chúng tôi bị lôi tuột xuống màn đêm phẳng lặng, sâu hun hút kia, mỗi người một ngả.