Trận vòng loại thứ nhất của Tử Huyên và Khiết Vân tôi đã không đến xem. Nhưng nghe Cẩm Hy kể cho tôi, họ chiến thắng ngoạn mục lắm.
Đám người hôm nọ đẩy tôi vào miệng Mộc Yêu đến từ Lộ Cốc Vân. Tình cờ thế nào người của Lộ Cốc Vân lại là đối thủ của hai bọn họ. Khiết Vân và Tử Huyên đều áp đảo và dằn mặt đám người Lộ Cốc Vân ác liệt.
Tôi chỉ gật đầu tỏ ý đã biết. Khiết Vân thì tôi tin là sẽ thay tôi dằn mặt, nhưng Tử Huyên thì chắc là không phải bởi tôi đâu. Có lẽ hắn không chịu được việc mình bị chơi xỏ lấy mất linh bài thôi.
“Còn tỷ, tỷ thì sao?”
Cẩm Hy giơ ngón cái với tôi. Có vẻ là Khiết Vân đã dạy cho cô ấy.
Xem chừng tôi chỉ cần tạo điều kiện cho họ tìm hiểu nhau là được chứ cũng không cần quá đưa đẩy. Hai người này hợp nhau một cách quá đáng.
Mông gắn hỏa lực luôn rồi, khéo bay xa khỏi cả cốt truyện gốc từ lâu. Chẳng mấy chốc mà Tử Huyên và tôi cũng sẽ gặp cảnh hai người xà nẹo với nhau, tình trong như đã mặt ngoài còn e.
“Còn muội thế nào rồi.”
Tôi vỗ vỗ vào ngực mình, tự hào khoe:
“Khỏe hơn vâm, ăn hai bát cơm vô tư.”
Hôm đó tôi ngất đi chỉ đơn thuần là do tà khí chèn ép lên lục phủ ngũ tạng, khiến cơ thể tôi quá tải mà chảy máu cam. Đan điền tôi bé, tiên khí tích không được thì có nghĩa là tà khí cũng không thể tồn đọng ở lại cơ thể của tôi. Nên vốn cũng chẳng có gì quá đáng ngại.
Sau Cẩm Hy cũng là từng người một đến thăm. Còn cha tôi, ông lại không nói gì, chỉ lẳng lặng xoa đầu con gái. Đôi mắt ông buồn cất chứa bầu suy tư và áy náy.
Sự áy náy đó có lẽ là từ việc chỉ có thể nhìn con gái một mình chống chọi với đại yêu. Trong hoàn cảnh đó đâu thể làm gì khác được. Ông là một trong ngũ đại chưởng môn, không thể rời ghế hay cho dừng trận đấu đột ngột chỉ vì tôi.
Người cuối cùng tới thăm tôi là Khiết Vân. Hắn đã làm một điều tương tự với Tử Huyên đó là cho tôi mượn thấu thị.
“Chúc muội may mắn”, hắn nói.
Tôi cười toe toét rồi giơ ngón cái.
“Huynh cũng vậy.”
Ngày mai cũng chóng tới, trận tôi cũng là trận đầu tiên. Người đấu với tôi là một nữ đệ tử bên Tịch Nguyệt cốc. Môn phái này xưa nay lúc nào trông cũng có vẻ bí hiểm, họ hay mặc đồ màu đen và đeo khăn che mặt.
Với tôi thì họ nhìn cứ như ninja ấy. Không ngầu tí nào, mà ngược lại có chút buồn cười.
Đối thủ của tôi lên sàn trước, Tử Huyên nhìn cô ta đánh giá rồi kéo vai tôi, mặt hắn trông nghiêm trọng:
“Không đánh được thì rút lui đi.”
Tôi bĩu môi:
“Ta không đáng tin tưởng thế à? Chưa đánh sao lại rút.”
“Nhìn là biết cô đấu không lại.”
Thấu thị cũng cho tôi biết điều ấy. Đan điền cô ta rất sáng, chứng tỏ tu vi cũng tương đương tam đẳng trở lên. Quanh người cũng toát ra sát khí và sự háu thắng điển hình. Đôi mắt đó nhìn tôi trông cũng rất đáng sợ.
Nhưng vòng loại chỉ diễn ra trong thời gian ba nén nhang mà thôi, chắc bằng hơn nửa tiếng, gần một tiếng gì đấy. Nếu tôi không thắng thì cũng phải hòa mới miễn cưỡng dự bị vào bán kết.
Vào được bán kết thì tôi sẽ có ba trăm năm tu vi. Với một trăm năm tu vi được nhận từ lần trước thì tôi chỉ còn chút nữa thôi là xí xóa nợ nần với Tử Huyên.
Nếu muốn chinh phục độ hào cảm của hắn, ít ra cũng phải xong nợ. Chẳng chủ nợ nào lại đi sinh hào cảm với con nợ thích xin khất đâu.
Với lại trong tình cảnh này, có một hệ thống điều hành tư bản như thế kia thì tu vi quan trọng với tôi lắm. Tôi mới cười với hắn một cách tự tin mà nước mắt rơi thầm trong lòng:
“Yên tâm, ta vào vòng trong cho huynh xem.”
Tôi bước ra giữa quảng trường, khi đó mắt trận dưới chân tôi khởi động, sân chính nâng lên và quây hai bên bằng một lớp rào chắn.
Trông cách mặt đất di chuyển và nâng lên có khi còn ảo diệu và tiện lợi hơn thang máy thời hiện đại nữa kìa. Nó còn biết cả cảm ứng, trọng lực cũng được giữ nguyên không khiến tôi có cảm giác chênh vênh, choáng váng.
Song lớp rào chắn không cao, rơi khỏi rào chắn là thua trận. Mà tôi thấy mặt đất cũng được nâng khá nhiều. Rơi xuống thì cũng đau lắm đây.
Hồi chiêng thứ nhất vang lên. Vòng loại bán kết chính thức bắt đầu.