Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 1: Thiên Lôi cuồn cuộn . . .



Thời điểm Lục Sanh Ca mở mắt ra, kỳ thật thực vui sướng. Kẻ lúc nào cũng có thể nổi sắc tâm lại phát hiện gương mặt đại thúc rất tuấn tú đang tức giận xuất hiện trước mặt, còn âm thầm thấy may mắn bác sĩ bệnh viện cuối cùng cũng có người khoác áo trắng thật sự biến thành thiên sứ.

Gương mặt đại thúc này quả thật rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mi cốt cao ngất, hốc mắt thâm thúy, mũi thẳng, môi mỏng nhìn qua rất lãnh khốc, lại đang khóc thút thít thực tang thương, tuyệt đối là soái đại thúc kết hợp của cả Trung Quốc và Phương Tây, có điều còn không kịp cảm thán mỹ mạo kia Lục Sanh Ca lập tức bị tiểu sừng trên đầu đại thúc kia làm chấn kinh rồi.

Đó là cái gì? Bác sĩ mà lại chơi cosplay trong bệnh viện sao? Đừng cho là ta không thấy được bố y vàng nâu mặc trên người ngươi cùng với ngọc thạch lóe sáng sau lưng, bệnh viện mặc đồng phục thời đồ đá này khẳng định không phải nơi cho kẻ trượt chân bị sét đánh như ta đi, nơi này rốt cuộc là làm sao.

Soái đại thúc miệng liên tiếp phun ra ngôn ngữ khó hiểu, nhìn đến Lục Sanh Ca lại biểu hiện hỗn loạn cùng khiếp sợ, y nhíu chặt hai hàng lông mày, sau đó cúi đầu đến gần càng gần.

Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì, tuy rằng sức chống cự của ta với trai đẹp rất thấp nhưng mà ta rất trung tiết nha, đừng nhìn ta như gà bệnh nhưng kỳ thật ta là công a, hơn nữa là tổng công kiên quyết không làm thụ a, ngươi cho dù dùng ánh mắt lẫn hô hấp quyến rũ ta ta cũng sẽ không thỏa hiệp.

Sau đó

“A a a a đây là gì!” Lục Sanh Ca bi thảm phát hiện soái đại thúc nhích lại cách mặt mình khoảng mười ly (cm) thì dừng lại, nguyên nhân không phải phía dưới đụng tới cái gì thô sáp hoặc là mũi kề đến mũi, mà là sừng của y đụng vào sừng Lục Sanh Ca.

Đụng vào cảm giác như quần áo trong mùa đông hanh khô sẽ tích điện vậy, có điểm đau đau.

Mà trọng điểm là cái sừng này từ đâu xuất hiện vậy! Lục Sanh Ca kinh sợ muốn giãy dụa, lại cảm giác luồng điện mong manh vừa rồi hiện tại trở nên giống như trực tiếp cắm tay vào ổ điện vậy, tuy rằng hắn chưa từng chọc tay vô lần nào. Lục Sanh Ca chỉ cảm thấy trên người nhất thời đau nhức, hắn phản xạ có điều kiện một phen đẩy soái đại thúc ra.

“Ngươi làm gì! Ngươi là muốn cắt thận ta sao! Ngươi từ đâu tới!” Lục Sanh Ca phẫn nộ tru lên.

“Nhi tử, đừng làm loạn, để người ta nghe thấy thật không tốt.” Soái đại thúc bình tĩnh xoay người, Lục Sanh Ca nhìn thấy trên thân ‘bác sĩ’ kia tuy rằng không phải trường bào đặc biệt hoa lệ nhưng là rõ ràng rất cổ quái, còn có hai chân trần trụi, hắn vội vàng chạy theo ra cửa lớn, lại bắt gặp không trung xanh thẳm chưa từng bị ô nhiễm bởi công nghiệp hóa treo lên ba ánh trăng thật lớn, một ngân bạch, một thiển phấn, một thiển lục, tựa như lưu ly trong suốt treo tại không trung, mà ở giữa những ánh trăng xuất hiện con chim hai đầu khổng lồ rương hai cánh tuyết trắng thật lớn gào thét xoay một vòng trên không rồi hạ xuống thôn làng, ngạc nhiên là cưỡi phía trên một nam tử nhìn khá cường tráng.

Lục Sanh Ca chà chà mặt, xoay người nói với soái đại thúc theo từ trong phòng ra: “Cha! Ta không cẩn thận mất ký ức, vô luận trước kia xảy ra chuyện gì đều là lỗi của ta, thực xin lỗi, ta không nên khiến ngài thất vọng.”

Soái đại thúc ôn nhu mỉm cười, Lục Sanh Ca dưới tình huống hỗn loạn này vẫn nhịn không được mà mắt phát sáng, soái đại thúc vuốt sừng trên trán hắn mỉm cười nói: “Tuy rằng sớm biết ngày này sẽ đến, nhưng chuyện đã xảy ra vẫn thực khiến người ta thương tâm a.”

Lục Sanh Ca lăng lăng, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười của soái đại thúc khắc sâu ưu thương, mà sự ưu thương giống như không khí siết chặt tim hắn.

“Ta gọi là Bạch Thiền, ngươi hiện tại tên gọi là gì?” Soái đại thúc Bạch Thiền vuốt sừng của hắn hỏi.

“Ách ta gọi là Lục Sanh Ca.” Lục Sanh Ca thành thật trả lời, hắn cảm giác nếu mình trả lời bừa sẽ có chuyện không hay xảy ra.

“Đại Tế Ti.” Đột nhiên một đám nam tử vạm vỡ thân cao trên hai thước đi tới chỗ Bạch Thiền cùng Lục Sanh Ca, Lục Sanh Ca lại một lần nữa sắc tâm cuồn cuộn.

Người thấp nhất trong nhóm này cũng tuyệt đối cao hơn hai thước, đều có làn da màu, có đen, có màu cổ đồng, nhưng đại bộ phận đều là màu tiểu mạch bắt mắt. Trên người bọn họ đều khoác áo choàng thật dài, kéo đến mắt cá chân, chỉ lộ ra hai chân hữu lực còn đeo trang sức kiện mỹ. Phần thân trên trần trụi, chỉ bao bên hông loại quần thô, trên cổ đeo vài vòng châu xuyến hoặc là vòng cổ răng nanh, mà trên đầu, thì đeo lông vũ hoặc trâm cài, lông vũ hoặc nhiều hoặc ít cũng làm cho bọn họ càng tăng thêm vài phần ngỗ ngược. Bởi vì màu da sậm, ở dưới dương quang sáng sủa rất khó coi ra dung mạo, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện thân mình họ liền anh tuấn kinh người, trang sức thiên nhiên càng khiến bọn họ giống như chiến thần từ viễn cổ đi tới.

Có lẽ thật sự là chiến thần cũng không chừng. Lục Sanh Ca kinh sợ nhìn những người này chỉnh tề quì một gối: “Tham kiến Đại Tế Ti, tham kiến Kim Hi miện hạ.”

Kim Hi miện hạ, là nói ta sao? Lục Sanh Ca hậu tri hậu giác phát hiện mình đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ, không khỏi sững sờ tại chỗ. Soái đại thúc khí độ phi phàm phất phất tay, đoàn người tự động đứng lên: “Đại Tế Ti, đồ tế hôm nay đã đưa tới, xin người xem qua.” Bạch Thiền gật gật đầu, người thanh niên cuối hàng hô lên một tiếng, một con bạch điểu song đầu vững vàng đi tới, thân nó cao tới ba thước, nếu cánh mở ra phỏng chừng tới mười thước, Bạch Thiền nhìn thoáng qua đồ tế trên lưng nó, là cái đầu voi với ba cặp ngà voi bạch ngọc dài gần ba thước, làn da đều là màu trắng, nhìn qua giống như thú cưỡi của Văn Thù Bồ Tát.

(Ta vừa tra gg thì thấy là Phổ Hiền Bồ Tát mới là người cưỡi voi trắng sáu ngà, nhưng tác giả viết sao thì ta giữ vậy chứ ta chẳng biết gì về vụ này.)

“Là sáu ngà voi trắng, ngày hôm nay các ngươi khổ cực rồi, đem ngà voi đưa đến thần điện đi, đem thịt voi phân ra đi.” Bạch Thiền phất phất tay, một hàng người trẻ tuổi đều chuẩn bị lui ra, trong đó một thanh niên đứng phía trước bước nhanh tới: “Kim Hi, thân thể ngươi đã tốt chưa?”

Người thanh niên này trong đám người kia thuộc tầm trung bình, nhìn ra hẳn hai thước có ngọn, khiến kẻ kiêu ngạo vì thân cao thước tám như Lục Sanh Ca thực đau lòng, có điều tuy rằng toàn thân phủ dưới áo choàng lông thú mềm mại phiêu dật, vẫn có thể nhìn ra hai vai rộng lớn của y, lộ ra cổ thon dài tuấn mỹ, trên đầu đeo ba sợi lông vũ rất dài màu đỏ, kết hợp với mái tóc ngắn vàng nâu của hắn có vẻ thực anh khí, mà khi cười lông mi giãn ra, ngũ quan khắc sâu, đôi môi no đủ, gợi cảm như muốn tác hôn, song đồng kim nâu ôn nhu nhìn Lục Sanh Ca.

Tuy rằng ôn nhu, nhưng giả dối.

Lục Sanh Ca là một người có sắc tâm, cho nên hắn am hiểu nhất là xem mắt người, nếu lúc hắn rình coi mỹ sắc mà gặp đối phương tức giận, hắn tuyệt đối sẽ thu hồi tầm mắt đáng khinh. Mà thanh niên trước mắt tuy rằng khóe miệng bày ra một độ cung, nhưng là rõ ràng tươi cười không phát ra từ tâm, chỉ là khách sáo.

“Ân ta tốt hơn nhiều, cám ơn quan tâm.” Lục Sanh Ca cũng không nói được gì, người ta không phải thật tâm cười với mình mình cũng không nhất thiết đáp lại, dù sao mình cũng có khi khách sáo hỏi thăm sức khỏe người khác, có thể thông cảm.

Thanh niên hơi có chút kinh ngạc, trong ánh mắt lóe sáng một chút: “Nghe nói cơ thể ngươi thực suy yếu, ta đặc biệt hái Long đan quả.” Hắn từ trong khe hở áo choàng chìa ra một bàn tay, cầm theo một cái túi vải. Lục Sanh Ca đưa tay nhận, từ trong khe hở mơ hồ có thể thấy được cơ bụng kiện mỹ.

“Ta đi trước.” Thanh niên chẳng biết tại sao đột nhiên đỏ mặt, liếc Lục Sanh Ca một cái liền xoay người rời đi.

“Bắt đầu từ giờ, trước mặt người ngoài, ngươi kêu là Kim Hi.” Bạch Thiền ôn nhu vuốt sừng của Lục Sanh Ca, không, hiện tại sửa kêu Kim Hi.

Tên này thực ‘nhọn’, Kim Hi trong lòng oán thầm, tuy rằng tên trước kia của hắn có chút nương khí, nhưng ít ra còn văn vẻ, này cái gì Kim Hi, cũng không khỏi quá tục tĩu lại tầm thường.

“Ta là nhi tử của ngươi? Ta họ gì?” Kim Hi đồng học cố tình hỏi một câu ngốc nghếch.

“Kim Hi, Kim Hi? Morgan.” Bạch Thiền từ trong lồng ngực phát ra tiếng cười thâm trầm, “Vô luận ngươi thích tên này hay không. Morgan là dòng họ Tế Ti của Bỉ Mông bộ lạc, là moottj trong số ít dòng họ tối cao của bộ lạc. Tuy rằng tên này thực bình thường, nhưng lại đại biểu cho hy vọng của ta đối với thiên phú tuyệt cao của ngươi.”

“Thiên phú tuyệt cao? Ta?” Kim Hi lập tức chột dạ, trước khi xuyên qua hắn cũng không phải ngưu nhân vạm vỡ, kiến thức của hắn chỉ đủ tiêu chuẩn làm một sinh viên bình thường, sau ba năm đắm chìm trong DOTA với WOW, năng lực học tập hiện tại của hắn chỉ một ngày trước giờ thi mới bùng nổ, nói hắn có thiên phú, gài bẫy hắn sao?

Hai người cùng nhau bước đi trong doanh địa, nơi này phòng ốc phần lớn đều rất cao, từ cự thạch dựng lên, giữa khe hở chát thứ sơn nào đó nhìn qua hẳn là chất lượng tốt, chắc là vì để thích hợp cho các “cao nhân” ở đây, trừ bỏ điểu song đầu, còn có rất nhiều dã thú hung mãnh đứng ở vị trí chó giữ nhà, mà trong sân thì nuôi gia súc hình thể thật lớn. Ít nhất từ bề ngoài nhìn tới cuộc sống ở đây cũng không tệ lắm.

Cả bộ lạc lấy vị trí hai người vừa đi ra làm trung tâm, nhà cửa phân bổ như mạng nhện khuếch tán ra bốn phía. Bộ lạc xây ở dưới chân ngọn núi nhỏ, hai người đang hướng đi lên núi.

“Đúng vậy, ngươi xem sừng của ta, là màu gì, dài không?” Bạch Thiền chỉ vào sừng trên đầu, sừng của hắn nằm ở giữa phần chân tóc trên trán, dài ước chừng năm phân, hơn nữa to độ bằng ngón cái, cho nên nhìn qua thực đáng yêu.

“Thân trắng gốc đen, khoảng năm phân?” Kim Hi sờ sờ sừng của mình, lập tức hoảng sợ, sừng của hắn còn dài hơn, phần gốc cơ hồ rộng tới nửa cái trán, ước chừng mười phân, cao cao vượt qua đầu.

“Kim bạch hồng hoàng lam, kim đại biểu cho năng lực cùng thiên phú cực mạnh.” Bạch Thiền vuốt ve sừng Kim Hi, mang đến một loại cảm xúc mềm nhẹ ôn nhu, thì ra cái sừng kia cũng có cảm giác, “Có điều bởi vì kim giác quá mức cường đại, cho nên cũng không ổn định, hoa văn trên sừng của ngươi bẩm sinh đã rạn nứt, tùy thời có thể bùng nổ, ta vất vả áp chế hai mươi năm, nhưng lần trước sấm chớp công kích Bộ lạc quá mãnh liệt, ta nhất thời không tra xét, ngươi liền biến thành cái dạng này.”

“Cái dạng này, làm sao vậy.” Kim Hi kinh sợ, chẳng lẽ mình không chỉ có trường giác, còn biến thành hình tượng gì quái lạ sao?

“Tinh thần lực của ngươi quá mạnh mẽ, lại bị sét đánh kích thích, hiện tại sản sinh ra linh hồn mới, ta vừa mới kiểm tra linh hồn của ngươi, xem ra Kim Hi ban đầu, đã hoàn toàn biến thành ngươi.” Bạch Thiền rốt cuộc ức chế không nổi ưu thương, vẻ mặt ảm đạm đang nhìn ba luồng sáng trên không.

“Tinh thần lực, linh hồn, đó là thứ gì?” Kim Hi cảm giác nghe được thứ huyền huyễn gì đó.

Bạch Thiền không nói gì, hắn duỗi ra tay trái, một con lợn rừng lớn hai thước trong vườn một nhà bên cạnh một nhà, thất kinh bồng bềnh giữa không trung, tứ chi lộn xộn, ngao ngao kêu loạn.

Kim Hi mắt phát sáng, siêu năng lực!

“Hiện tại hoa văn của ngươi đã tu bổ hoàn chỉnh, chỉ cần trải qua rèn luyện, ngươi chắc chắn còn cường đại hơn cả ta, đây cũng là sứ mệnh của huyết mạch Morgan.” Bạch Thiền hai tay đặt trên vai Kim Hi, vẻ mặt cổ vũ.

Từ từ cái loại ngữ điệu phó thác trọng trách này thật muốn nổi gai ốc a, thế giới thú nhân không nên như hủ nữ viết, nhiều nam nhân đều có thể biến thành giống cái xinh đẹp, vận khí không tốt có một thú nhân thích, vận khí tốt có một đàn thú nhân thích, còn phải làm mấy loại cách mạng đốt đất dẫn dắt nông nghiệp, cố gắng no bụng gì đó a, như thế nào đến hắn tới nơi này liền lập tức triển khai tới siêu năng lực a, ngươi muốn hại ta sao! (hắn đang than vãn vì hoàn cảnh xuyên không của hắn quá tốt đấy ạ =.=!!!)

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv