Từ nhà trẻ trở về, thấy Thẩm Quần dựa đầu vào gối ngủ. Lôi Nhất Minh ngồi bên giường, đưa tay sờ sờ trán y. Khi khoảnh khắc ngón tay y chạm vào, Thẩm Quần run rẩy một cái, mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Lôi Nhất Minh.
Thu hồi ngón tay cứng nhắc, Lôi Nhất Minh ho khan một tiếng, “Hôm nay anh đừng đi làm nữa, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.”
Thẩm Quần nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, không nói nữa.
Lôi Nhất Minh đứng lên, vừa mới chuẩn bị rời đi, Thẩm Quần gọi hắn lại, do dự nửa ngày mới nhẹ giọng nói, “Lúc cậu đưa tiểu Mông đến trường, tôi vào bếp làm cho cậu một phần sandwich. Cậu… cậu muốn ăn không?”
Lôi Nhất Minh sửng sốt một chút, xoay người, chỉ thấy y nằm trên giường cố gắng tươi cười nhìn hắn, trong khoảnh khắc liền thấy lòng đau xót, nhưng mặt không biểu hiện chút gì, chỉ lạnh lùng “Ân” một tiếng rồi vội vã ra khỏi phòng.
Cố ý khua khoắng loạn xạ trong bếp cho thanh âm vang lên, lấy sandwich đã được hâm nóng và sữa, ăn từng miếng từng miếng.
Cách một tấm vách mỏng, Thẩm Quần nghe được thanh âm của Lôi Nhất Minh, một nụ cười ôn nhu hiện lên mặt y.
*************************
Vào đến công ty, phát hiện sắc mặt của các nhân viên vô cùng quái dị, không ai dám nhìn thẳng vào lão bản.
Lôi Nhất Minh đẩy cửa phòng làm việc ra, đáp án của vấn đề lập tức hiện ra. Một phòng đều là Doraemon màu xanh, làm cả phòng vốn không chút nhân khí giống y như phòng đồ chơi trẻ em. Hiệu suất làm việc của A Cơ đúng là cao thật.
Lôi Nhất Minh nhìn các đồ vật tạo hình Doraemon to nhỏ, Lôi Nhất Minh nhìn thấy trên bàn làm việc có một cái đồng hồ báo thức đáng yêu và một bộ DVD được đóng gói tinh mỹ, suy nghĩ một chút lại cầm lấy cái móc khóa nhìn một chút, lại cầm lên một đôi dép… Cuối cùng hắn lại bỏ xuống hết, không lấy cái gì. Ngoắc ngoắc đầu ngón tay với trợ lý, “Đưa toàn bộ đến chỗ tôi ở ở đường Tân Nguyên. Sắp xếp xong rồi về đây.”
“Vâng.” Nhìn trợ lý xoay người đi làm, chỉ chốc lát sau, núi nhỏ đồ chơi trong văn phòng liền hạ xuống, Lôi Nhất Minh vừa lòng gật gật đầu. A Cơ này không lứm chuyện, hiệu suất lại cao, tiền lương có cao cũng đáng.
Nghĩ đến lúc khi tiểu Mông về nhà sẽ chấn động thế nào, Lôi Nhất Minh liền nhịn không được mà có chút đắc ý dào dạt. Hắn cũng không thừa nhận chính mình đang lấy lòng tiểu Mông, hắn giải thích hành động của mình là, không muốn có cảm giác thua kém!
Đại khái là do miếng sandwich yêu thương buổi sáng kia mà nguyên cả ngày nay, tinh thần Lôi Nhất Minh tương đối tốt, hiệu quả làm việc siêu cao; hơn nữa cấp dưới làm việc cũng khá đắc lực, không tới giờ tan tầm mà tất cả công việc đã hoàn thành.
Cắt bớt mấy tiệc xã giao nhàm chán, Lôi Nhất Minh lái xe đi đón tiểu Mông về nhà.
Mở cửa ra, tiểu Mông bị những món đò chơi ở khắp nơi làm cho hoảng sợ.
Thẩm Quần đỡ khung cửa, đứng trước cửa phòng nhìn bọn họ, nhắc nhở tiểu Mông, “Là chú đưa, con muốn nói gì không?”
“Cám ơn chú!” Tiểu Mông lễ phép cúi đầu với Lôi Nhất Minh.
“Nhóc ngoan ngoãn nghe lời thì chú còn có thưởng, không nghe lời sẽ bị đánh. Cái này gọi là quy định thưởng phạt phân minh.” Lôi Nhất Minh khoanh tay, bày ra bộ dạng ác độc.
Tiểu Mông đang vui vẻ, làm sao còn để ý đến chuyện gì nữa. Nó sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia, mỗi một cái đều như đang dâng vạt trân quý mà đưa cho Thẩm Quần xem, hưng phấn cực độ.
Thẩm Quần vuốt đầu nó, ánh mắt nhìn Lôi Nhất Minh, “Cám ơn anh, nhưng tốn kém quá, sẽ làm hư nhóc con này mất.”
Lôi Nhất Minh bày ra cái mặt như mất hứng, “Trước tiên phải nói cho rõ, tôi không phải là lấy lòng nó, càng không phải muốn nuông chiều gì tiểu quỷ này, chỉ là thưởng cho nó vì sáng nay đã không để thừa thức ăn thôi.”
Thẩm Quần nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói nữa. Một phòng đầy đồ chơi chỉ vì để khen thưởng chuyện cỏn con thế này, nói thế nào thì cũng hơi quá rồi!
*************************
Nhóc con quả thực là dễ bị mua chuộc. Sau khi xảy ra chuyện này, tiểu Mông rõ ràng rất có hảo cảm với Lôi Nhất Minh, thỉnh thoảng khi ngồi ăn cơm cũng sẽ nói một ít chuyện ở nhà trẻ; ví dụ như ở trường được cô giáo khen ngợi, hay được hoa hồng chẳng hạn… Tuy chỉ là một ít chuyện vặt vãnh nhưng lúc nào Thẩm Quần cũng lắng nghe hết sức nghiêm túc.
(Hoa hồng: nguyên văn là 小贴纸 = tiểu thiếp chỉ, theo gg ca ca là cái miếng decal ý. Hình như các nhà trẻ ở Trung Quốc có hình thức: đến cuối buổi học, bé nào ngoan sẽ được dán một miếng decal tượng trưng cho bé ấy (không dán tên vì các bé chưa… biết viết, tương tự như cách dùng hình để ghi nhớ tên mình ở nhà trẻ nước ta vậy) vào một tấm bảng, coi như cách khen thưởng cho bé ngoan. Cách này giống như hình thức cắm cờ ở nhà trẻ chúng ta ý, ai học mẫu giáo rùi thì bít ^^)
Có đôi khi nhìn nó, Lôi Nhất Minh nhịn không được mà nghĩ, Thẩm Quần đúng là ba ba tiêu chuẩn; tiểu Mông được y dạy dỗ tốt vô cùng.
Cũng như mình không có tình yêu, Thẩm Quần luôn hướng đến cuộc sống gia đình cũng sợ sự cô độc vô cùng. Lúc trước đã cũng ước định với nhau, khi ở chung sẽ cùng nuôi một đứa nhỏ, đối với Lôi Nhất Minh mà nói thì chuyện đó chính bởi vì hắn yêu Thẩm Quần, hy vọng thỏa mãn ý nguyện của y; kì thật hắn cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn với một đứa nhỏ. Nhưng Thẩm Quần không giống hắn, từ cách y cưng chiều tiểu Mông cũng có thể nhìn ra, y thực sự rất thích trẻ con.
Có lẽ y rời khỏi mình, kết hôn rồi sinh con… đói với y không hẳn không phải là chuyên tốt. Mỗi lần ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Lôi Nhất Minh sẽ ép mình không được tiếp tục nghĩ đến nữa. Dù sao nếu thừa nhận việc Thẩm Quần rời khỏi mình còn tốt hơn so với ở cùng mình, vậy tình cảnh bây giờ của mình thì gọi là gì? Đây là vấn đề Lôi Nhất Minh không muốn nghĩ đến nhất, cũng không muốn đối mặt nhất.
Tắm rửa xong, kéo tiểu Mông đang ôm cái đồng hồ, vừa ngáp ngăn ngáp dài vừa đi vào phòng ngủ. Hai người vào phòng, phòng khách bỗng yên ắng hẳn.
Lôi Nhất Minh nhàm chán nhìn tin tức tài chính và kinh tế, nhưng chỉ nhìn được vài phút đã tắt Tv, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ phòng tiểu Mông truyền ra tiếng nói chuyện rất nhỏ của Thẩm Quần cùng và nó. Cẩn thận lắng nghe, thì ra là Thẩm Quần kể chuyện cổ tích cho tiểu Mông nghe. Thanh âm y trầm thấp, lời kể chuyện nhẹ nhàng thực sự có cảm giác làm người ta cảm thấy an tâm mà dần chìm vào giấc ngủ. Nghe y kể chuyện cổ tích quen thuộc, Lôi Nhất Minh cũng không nhịn được mà có cảm giác buồn ngủ.
Chuyện cổ tích đã kể xong, vốn phải ngủ nhưng tiểu Mông lại nói chẳng buồn ngủ chút nào. Lôi Nhất Minh buồn cười nghĩ, thằng nhóc này thực sự là bị làm hư rồi. Rõ ràng là buồn ngủ muốn chết mà còn không chịu thả ba ba nó đi. Ngay cả hắn nghe xong còn thiếu chút nữa ngủ gật luôn; vừa rồi mí mắt đã muốn gặp nhau mà tiểu Mông này còn ương bướng không chịu ngủ, thật ra chỉ là cách làm nũng của trẻ con thôi.
Quả nhiên Thẩm Quần không cách nào bỏ sách xuống được, khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng thì thầm,
“Làm thế nào cho ngươi gặp ta
Lúc mà ta xinh đẹp nhất!
Ta đã cầu xin trước Phật cả năm trăm năm!
Cầu xin Phật cho chúng ta kết thành một đoạn trần duyên!
Vì thế Phật đã hóa ta thành một thân cây
Sinh trưởng bên đường của ngươi
Dưới ánh mặt trời
Cẩn thận nở đầy hoa!
Bao nhiêu đóa là bấy nhiêu hi vọng từ kiếp trước
Đến khi ngươi đến gần
Xin ngươi hãy lắng nghe
Những cành lá run rẩy
Là sự chờ đợi của ta
Mà khi ngươi không chút chú ý lướt qua
Phía sau ngươi rơi xuống một thứ
Bằng hữu a!
Không chỉ là cánh hoa vô tội
Đó là tâm tư chết lặng của ta!” 1
Tiểu Mông không hiểu hàm ý ẩn trong đó, nhưng nó bị những nhịp điệu của câu mà buồn ngủ. Nhưng Lôi Nhất Minh thì không. Khi Thẩm Quần mở miệng nói từ đầu tiên, cả người hắn như bị sét đánh trúng, nhất thời sửng sốt tại chỗ.
Bài “Cây ra hoa” này là bài thơ mà Thẩm Quần thích nhất. Từ khi hai người bọn họ quen biết nhau, hắn không chỉ nghe y ngâm một lần. Thường là dưới tàng cây, Thẩm Quần ngồi, hắn nằm trên đùi Thẩm Quần. Thẩm Quần vừa lấy tay sờ tóc hắn, vừa nhẹ nhàng ngâm bài này cho hắn nghe.
Mỗi khi nghe xong, hắn sẽ cười, nói với Thẩm Quần, “Nếu là anh thì tôi không chỉ gặp anh trong lúc trẻ đẹp nhất, đến khi anh không còn trẻ, chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau.”
Thẩm Quần luôn cười cười, nhẹ giọng nói với hắn, “Chỉ cần cậu cao hứng là tốt rồi.”
Từng nghĩ đó là lời hứa vĩnh viễn, hiện tại ngẫm lại, thật ra thì Thẩm Quần chưa từng đáp ứng hắn bất cứ chuyện gì. Y chỉ nói, “Chỉ cần cao hứng là tốt rồi!” Đó không phải là lời thề; bây giờ nghĩ lại, thậm chí đó cõ lẽ chỉ như một lời nói có lệ. Đột nhiên, Lôi Nhất Minh đã không còn nắm chắc lời thề nguyền yêu đương son sắt nữa.