Âm thanh thẹn quá hóa giận của Lý Tình Uy rõ ràng truyền tới: "Tôi bây giờ được coi như là một người đàn ông sao? Ngay cả công việc cũng không có, không chỉ không nuôi được vợ con của mình mà người bên ngoài còn cười nhạo tôi là đồ ăn bám, tôi ăn bám sao? Tôi ăn cơm bao nuôi gì của cô, nếu như ăn bám thì tốt rồi, cũng không cần làm việc cực cực khổ khổ như vậy, cực cực khổ khổ nuôi cô, kết quả vẫn phải xem sắc mặt của người khác, dẫn đến cái gì cũng không có."
"Tình Uy, đừng nói nữa." Âm thanh Lục Hựu Thanh mang theo tiếng khóc truyền tới.
"Làm con chó nhà người đều có cái gọi là quyền lợi, tôi bây giờ ở nhà họ Lục các người đến con chó cũng không bằng." Lý Tình Uy quát, tiện tay vứt đèn bàn xuống mặt đất.
Tạo ra một tiếng 'bịch' kinh tâm động phách.
Lý Tình Uy vẫn chưa hết khó chịu, tiếp tục mắng: "Ít ra, tôi vẫn là ba của Lục Hạo Dương, Lục Mộc Kình anh ta có phải muốn cho Lục Hạo Dương không có ba hay không, cùng trở thành đứa trẻ mồ côi với anh ta thì mới vui sao? Ngay cả ba anh ta cũng nói kẻ này qua nhiều năm như vậy vẫn thích thay đổi biện pháp ngược đãi người khác, đến ba anh ta còn không hài lòng với anh ta như thế, người đàn ông này đến tột cùng ham sắc đã thành cái dạng cực phậm gì rồi."
Lục Diệu Miểu nhíu mày, nắm chặt Phật châu trong tay, không vui nhìn lên trên lầu.
Viêm Cảnh Hi lo lắng nhìn về phía Lục Mộc Kình.
Anh ngược lại ưu nhã ngồi, kẽ lắc ly nước trong tay, rũ mắt thấp xuống mặt không có bao nhiêu biểu cảm.
Hoặc là cảm thấy ánh mắt Viêm Cảnh Hi nhìn anh, ngước mắt lên, khẽ nâng khóe miệng nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.
Cười nhàn nhạt.
Chỉ là nụ cười của anh không đạt đến đáy mắt, mơ hồ có chút thương cảm.
Lục Mộc Kình đứng dậy, thanh u quan sát Lục Diệu Miểu, nói: "Con đi đây, hôm này không về."
"Mộc Kình." Lục Diệu Miểu gọi một tiếng, sắc mặt có chút quái dị, có lỗi nói: "Ba không có ý đó, con không phải bận tâm."
Lục Mộc Kình ý vị sâu xa cười, trong mắt tối sâu như vũ trụ mênh mông, khiến người ta nhìn không thấu.
Anh nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, cằm hất về phía cửa, nói: "Đi thôi, anh đưa em về trường."
Lục Mộc Kình đi phía trước, Viêm Cảnh Hi bắt đầu xách túi của mình đuổi theo phía sau.
Tuy rằng vừa rồi Lục Mộc Kình không biểu hiện, thoạt nhìn cũng vân đạm phong kinh, dáng vẻ phúc hắc không gì có thể phá được, nhưng Viêm Cảnh Hi lại cảm thấy anh không giống bình thường.
Sau khi lên xe, anh vẫn không nói gì, cũng thu nụ cười lại, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước, im lặng lái xe nhưng trong lòng như có điều suy nghĩ.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu, liếc nhìn gò má của Lục Mộc Kình trấn an: "Anh không cần để ý lời của Lý Tình Uy, anh ta vốn có thành kiến với anh cho nên mấy lời công kích kia cũng cực kỳ phiến diện."
Lục Mộc Kình nhìn cô một cái, ánh mắt chợt lóe, nhíu mày hỏi: "Em thế này là đang quan tâm tôi đúng không?"
Viêm Cảnh Hi có chút ngượng ngùng, vén tóc trên trán nói: "Người không đúng là anh ta, anh không sai gì cả."
"A a." Lục Mộc Kình cười khẽ, "Cậu ta nói những lời kia là để cho tôi khó chịu, nếu tôi thực sự khó chịu thì chẳng phải đã trúng kế rồi ư?"
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn ánh mắt tối sâu ẩn chứa một tia lo lắng của anh, mím môi một cái, nói: "Anh cũng là con người thôi mà, nếu cảm thấy khó chịu cũng là bình thường, tôi vốn không thích Phùng Như Yên nhưng khi bà ấy không công bằng với tôi, tôi vẫn sẽ khó chịu một chút."
"Chẳng qua là tôi cảm thấy khó chịu vì Tiểu Thanh và Dương Dương là vô tội. Lục Mộc Kình ý vị sâu xa nói, ánh mắt tối sâu nhìn về phía trước.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến mấy chuyện bướm hoa của Lý Tình Uy ở bên ngoài, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, đồng ý với anh: "Người đàn ông kia ngay cả nhân thân máu mủ của mình còn không yêu thì anh ta có thể yêu ai được chứ, đối với loại đàn ông máu lạnh vô tình lại vì tư lợi như thế này, Tiểu Thanh lại quá yếu đuối, nếu như có thể để cho Tiểu Thanh nắm được đằng chuôi, từ đó kiềm chế Lý Tình Uy thì tốt."
Lục Mộc Kình nghe mấy lời này liền nắm bắt được chuyện gì đó, trong mắt thoáng hiện một đạo tinh quang, cười khẽ một tiếng.
Viêm Cảnh Hi thấy Lục Mộc Kình cười như thế, cho rằng anh không đồng ý, bèn nhíu mày nói: "Anh cười cái gì?"
Lục Mộc Kình sáng tỏ thông suốt, khen ngợi cô: "Chủ ý này của em rất hay, cứu vãn được mối quan hệ trong gia đình tôi."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi không hiểu, mở to mắt mờ mịt nhìn anh, suy nghĩ một chút, có phải cô đã quá tò mò về anh hay không, chuyện nhà anh vốn không có liên quan tới cô cơ mà.
Viêm Cảnh Hi không hỏi thêm nữa, thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý kéo đai an toàn.
Lục Mộc Kình lấy điện thoại ra, gọi cho cục trưởng Trương.
Viêm Cảnh Hi nghe thấy giọng nói của Lục Mộc Kình vang lên bên tai.
"Cục trưởng Trương, tôi là Lục Mộc Kình đây, Vương Phú Quý đã khai chưa? ...À à... Anh ta đang đợi luật sư?... Nếu anh ta nhận tội hoàn toàn thì cũng là do Lý Tình Uy bày trò, đúng rồi, anh có thể dùng cách gì đó thần không biết quỷ không hay để lắp máy nghe lén lên người Vương Phú Quý không... Vậy thì tốt, giúp tôi một chuyện, sau khi gắn xong anh cứ cho anh ta về nhà, quản chế 24 giờ, nghe được bất kỳ nội dung gì cũng đừng truyền ra ngoài, tôi có việc cần dùng."
Viêm Cảnh Hi nghe thấy Lục Mộc Kình nói chuyện, dường như hiểu ra điều gì đó, lúc quay đầu nhìn về phía anh cũng đúng lúc anh thu điện thoại, anh nhìn lại Viêm Cảnh Hi, nghiêm túc nói: "Tiểu Hi, tôi có chuyện muốn nói với em."
"Có liên quan tới chuyện bỏ thuốc phải không?" Viêm Cảnh Hi bật thốt lên.
"Người đánh thuốc đã bị bắt, khai là được Vương Phú Quý thuê, Vương Phú Quý nhận hết tội danh, nhưng tôi nghi ngờ người đứng giật dây phía sau là Lý Tình Uy. Cho nên tôi đã nhờ cục trưởng Trương lắp máy nghe lén trên người Vương Phú Quý, tôi cá là Lý Tình Uy sẽ đi tìm Vương Phú Quý, nhưng giả dụ dựa vào những gì họ nói với nhau mà tra ra được Lý Tình Uy là hung thủ thực sự, thì không thể làm bằng chứng được vì thế này là thu âm bất hợp pháp, nếu như không phải là Vương Phú Quý tố cáo Lý Tình Uy, giao nộp chứng cứ cho thấy Lý Tình Uy đã xúi giục anh ta, tòa án sẽ không định tội Lý Tình Uy được."
Viêm Cảnh Hi đã hiểu: "Cho nên anh định giao đoạn ghi âm cho Tiểu Thanh, để cô ấy kiềm chế Lý Tình Uy?"
"Tình yêu dựa vào uy hiếp sẽ không lâu dài." Ánh mắt Lục Mộc Kình ảm đạm một chút, lần đầu tiên chia sẻ tính toán của mình cho người khác, "Tôi sẽ tự mình giao cho Tiểu Thanh, Tiểu Thanh sẽ nói lại cho Lý Tình Uy, Lý Tình Uy biết tôi đang nắm điểm yếu của cậu ta trong tay, sẽ thu liễm hành vi, tự giải quyết ổn thỏa, một tháng sau tôi sẽ phái cậu ta đi Kuwait, ở đó có mấy công trình, có lẽ trong 3 năm sẽ không về nước được, nếu như Tiểu Thanh đi theo cậu ta, nắm được cái thóp này, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn một chút, tôi hy vọng nó có thể bảo vệ được chính mình.
Một lần nữa Viêm Cảnh Hi cảm thấy Lục Mộc Kình là một người cực kỳ tốt tính.
Anh phúc hắc, anh không khoa trương, anh tình nguyện bị người ta hiểu lầm cũng không giải thích, phân bua, nhưng anh đã âm thầm giúp người khác sắp xếp xong xuôi lối thoát tốt nhất.
Người đàn ông này rất giỏi bày mưu lập kế, thành thục chững chạc, thao túng toàn cục.
"Sao anh lại nói cho tôi nghe? Không sợ tôi biết những điều này rồi sẽ tự mình đối phó với Lý Tình Uy sao?" Viêm Cảnh Hi liếc nhìn anh, hồ nghi hỏi.
Lục Mộc Kình cười yếu ớt, nói: "Ngay cả chuyện mấy năm nay Lý Tình Uy nuôi bồ nhí bên ngoài em cũng không nói ra, chẳng lẽ em sẽ làm loại chuyện này?"
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc mở to mắt, tỏ vẻ không thể tin được nhìn Lục Mộc Kình, nhíu mày nói: "Sao anh biết là tôi biết chuyện này?"
"Sau khi em xảy ra chuyện, tôi đã điều tra băng ghi hình của Tương Quân Lệnh trong ba ngày gần đó, Lý Tình Uy vào phòng bao của Vương Lệ Hinh một tiếng mới ra, sau đó em liền vào trong, ngày hôm sau em đã gặp Lý Tình Uy ở cửa Tướng Quân Lệnh, tôi đoán là em đã phát hiện ra gian tình giữa hai người đó cho nên cậu ta mới chĩa mũi dùi vào em." Lục Mộc Kình cơ trí nhận định.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, tự suy nghĩ một chút, cũng có chút buồn cười, "Có lẽ kiếp trước tôi bị Lý Tình Uy tố cáo đến chết nên kiếp này anh ta làm chuyện xấu gì cũng bị tôi bắt gặp."
Lục Mộc Kình cũng bật cười, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, nhíu mày, ý vị sâu xa hỏi: "Vậy em nghĩ kiếp trước tôi và em có cơ duyên như thế nào?"
Viêm Cảnh Hi mặt hơi ửng đỏ, trong đầu nghĩ tới một câu chuyện từng đọc trên mạng, nội dung đại khái là: Một anh thư sinh cùng với vị hôn thê đã hẹn kết chung thân, nhưng cuối cùng vị hôn thê này lại lấy người khác, anh thư sinh ngã bệnh không dậy nổi, lúc này có một vị cao nhân cho anh thư sinh nhìn thấy kiếp trước.
Có một người con gái bị giết hại không mảnh vải che thân nằm trên bờ cát, người thứ nhất đi ngang qua nhìn một cái rồi đi, người thứ hai đi ngang qua đã cởi quần áo mình ra che cho thi thể rồi cũng đi, người thứ ba đi ngang qua thì cẩn thận chôn cất cho thi thể.
Vị cao nhân giải thích: Thi thể kia chính là kiếp trước của vị hôn thê ngươi, ngươi là người thứ hai đi ngang qua, từng cho nàng ta một bộ quần áo, cho nên nàng và ngươi kiếp này mến nhau, để tra cho ngươi một món ân tình, còn người được nàng dùng cả cuộc đời này để báo đáp chính là người đã mai táng cho thân thể của màng, cũng là phu quân tương lai của nàng.
Viêm Cảnh Hi không trả lời, hỏi ngược lại: "Nếu anh thấy một thi thể phụ nữ nằm trên bờ cát thì anh có đem chôn không?"
"Tôi không báo cảnh sát mà lại chôn cô ta làm gì, trên phương diện pháp luật mà nói, hành động đó là phi tang chứng cứ, sẽ phải gánh trách nhiệm hình sự, cũng sẽ trở thành kẻ tình nghi số một." Lục Mộc Kình nhìn phía trước, nghiêm túc trả lời.
Viêm Cảnh Hi: "..."
Viêm Cảnh Hi mím môi một cái, cô và Lục Mộc Kình vốn không bắt được sóng của nhau, đành bật thốt lên: "Vậy thì kiếp trước tôi với anh chẳng có quan hệ gì với nhau cả."
Lục Mộc Kình liếc nhìn đôi mắt long lanh của Viêm Cảnh Hi, hơi giương khóe miệng, mấy phần chìm đắm, mấy phần phần bất đắc dĩ.
Anh cầm tay cô đặt lên đùi mình, giọng nói hơi khàn khàn, hỏi ngược lại: "Chiếu theo quan hệ của chúng ta hiện giờ, sao kiếp trước lại không có gì với nhau được cơ chứ?"
Viêm Cảnh Hi cảm giác được cơ bắp cương ngạnh trên đùi anh, tràn đầy mạnh mẽ, lòng bàn tay càng ngày càng nóng, có chút mồ hôi rỉ ra.
Viêm Cảnh Hi đỏ mặt, rút tay về, bĩu môi nói một câu: "Lục tổng có vẻ thích đùa bỡn nhỉ? Kỹ thuật của anh, Sơn Đông Lam Tường cũng không sánh bằng."
Lục Mộc Kình nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Có trường chuyên dạy cách đùa bỡn à?"
(Sơn Đông Lam Tường: một câu nói trên mạng bắt nguồn từ câu quảng cáo hài nhảm "Máy xúc đất của nhà nào mạnh? Nếu ở Sơn Đông Trung Quốc thì hãy tìm đến Lam Tường." Lục Mộc Kình là hiểu theo nghĩa phổ thông Sơn Đông Lam Tường là một trường đại học kỹ thuật ở tỉnh Sơn Đông.")
Cô phát hiện cô thực sự không cùng tần số với anh, người ta là Lục tổng bận trăm công nghìn việc, chắc là không có thời gian không xem TV.
Viêm Cảnh Hi cong đôi mắt không kiều mà mị của mình lên, kéo thành một nụ cười, bật ngón cái với Lục Mộc Kình, tán thưởng: "Nếu như Lục tổng đi xin việc, trình độ này phải ngang hàng với nghiên cứu sinh. Kỹ thuật của anh thật là... ka ka."
Lục Mộc Kình gõ nhẹ lên đầu Viêm Cảnh Hi một cái.
Viêm Cảnh Hi nghiêng người né tránh, nghiêng đầu hỏi: "Sao lại đánh tôi?"