"Cảnh Hi." Chị Linh thấy Viêm Cảnh Hi đến báo cáo, đi đến, liếc nhìn cái trán bị thương của cô, hỏi: "Trán bị sao vậy?"
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi cười nhạt, tự giễu nói: "Thiên tướng giáng đại nhiệm xuống cho người, trước tiên phải khổ kỳ tâm chí, ném một hòn đá, một cái túi dài."
Chị Linh cười khúc khích, cũng không truy đến cùng, nói: "Hôm nay em còn đến phòng bao Tam Quốc đó, một lát khách đến, sắp xếp em đi đến đó trước, đến lúc đó vẫn sớm để nói chuyện, em chỉ có thể tiếp hai phòng bao, tiểu nha đầu em cũng không dễ dàng, kiếm nhiều tiền một chút.
"Cảm ơn chị Linh, chị Linh là người tốt nhất mà em từng gặp." Viêm Cảnh Hi nheo mắt xinh đẹp nịnh hót nói.
"Tiểu dạng*, đi đi." Chị Linh cười nói.
*Tiểu dạng (小样): Trong văn học nghĩa là bản thảo, biểu mẫu... Ở đây dùng để chỉ người mới, tân binh... (Theo baike)
Viêm Cảnh Hi đi đến phòng thay quần áo đổi sườn sám Sứ Thanh Hoa sau đó đi đến trước phòng bao Tam Quốc.
Chỉ chốc lát, đã có hai người đàn ông đi đến, một người cao gầy, một người béo lùn, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô một cái, sau đó lại liếc nhìn nhau.
Viêm Cảnh Hi cảm giác hai người này có chút kì quái, những người vào trong đây tiêu phí, nếu không phải là xã giao, không phải là bạn bè tụ họp, thì cũng bị người khác phụ tình, nhưng mà, vẻ mặt hai người này ngưng trọng, một chút cũng không giống như đến đây để ca hát.
Mặc dù như thế, Viêm Cảnh Hi vẫn phải lễ độ đi về phía bọn họ, hỏi: "Tiên sinh, hai người uống rượu gì?"
"Một bình XO." Người đàn ông cao gầy nói.
Viêm Cảnh Hi lại đưa thực đơn qua, tao nhã lễ độ hỏi: "Hai người muốn gọi món ăn vặt gì không?"
"Cô xem rồi chọn đi." Người đàn ông cao gầy trả lời qua loa.
"Vậy tiên sinh muốn hát bài gì? Tôi giúp hai người chọn bài rồi sẽ hạ đơn." Viêm Cảnh Hi nói.
"Bá Vương biệt Cơ, Yêu giang sơn hơn yêu mĩ nhân..." Người đàn ông cao gầy không lạnh không nhạt nói.
Viêm Cảnh Hi ngồi xuống đài giúp bọn họ chọn bài.
Người đàn ông cao gầy đưa mắt nhìn sang người đàn ông béo lùn bên cạnh, người đàn ông béo lùn gật đầu, dùng điện thoại chụp hình Viêm Cảnh Hi, gửi qua số điện thoại của giám đốc Vương.
Rất nhanh điện thoại của hắn nhận được tin nhắn: "Chính là cô ta."
Người đàn ông béo lùn đưa tin nhắn điện thoại cho người đàn ông cao gầy xem, hai người liếc mắt trao đổi rồi gật đầu một cái.
"Cái đó, cô, qua đây." Người đàn ông cao gầy nhìn Viêm Cảnh Hi nói.
Viêm Cảnh Hi không hiểu vì sao, duy trì tốt lễ nghi, đi qua, hỏi khách: "Tiên sinh còn cần gì sao?"
Người đàn ông cao gầy bỏ chìa khóa xe lên bàn, âm hiểm nói: "Tôi quên mang thuốc lá đến rồi, ở ghế sau xe của tôi, cô giúp tôi đi lấy nó qua đây, biển số xe là 588."
Viêm Cảnh Hi đương nhiên cảm thấy quái dị, vẫn cầm chìa khóa xe của hắn lên, lúc lên thag máy, trong dầu nghĩ đến, hai người kia sẽ không đến Tướng Quân Lệnh hít ma túy chứ?
Cô có nên báo cảnh sát không?
Viêm Cảnh Hi chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Chu Gia Mẫn.
Đến bãi đậu xe dưới hầm, cô chỉ mới lấy điện thoại di động ra, vẫn chưa mở khóa, đột nhiên, một người từ phía sau lao ra, tốc độ rất nhanh, Viêm Cảnh Hi quay đầu, thấy người đàn ông cao gầy trong phòng bao, ý thức nguy hiểm trong đầu tăng cao, vừa định chạy, hắn ba bước đã đuổi đến, một tay kiềm chế ở bả vai cô, một tay kia lấy khăn lụa bịt mũi cô.
Viêm Cảnh Hi ngửi được một mùi gay mũi, nhanh chòng nín thở, nhưng vẫn hít vào một ít, mắt tối sầm lại, đã bất tỉnh.
Người đàn ông cao gầy thấy Viêm Cảnh Hi nằm dưới đất, lấy điện thoại di động ra, âm lãnh báo cáo: "Giám đốc Vương, đã hôn mê rồi, được, phòng 1209 đúng không, không có gì."
Người đàn ông mập lùn cầm điện thoại di động của Viêm Cảnh Hi lên, đưa cho người đàn ông cao gầy, nói: "Lão đại, cái này là điện thoại di động của cô ta."
Người đàn ông cao gầy nhận điện thoại của Viêm Cảnh Hi, mắt lộ ra tia hung ác, đút thẻ giải mã vào, mật khẩu điện thoại liền được mã hóa.
Khi Lục Mộc Kình nhận được tin nhắn của Viêm Cảnh Hi, đang cùng Cục trưởng Cục kiểm toán ăn cơm.
Anh nhìn nội dung tin nhắn, nhướn mày, đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia hoài nghi.
"Lục tổng, tôi mời cậu, hôm khác tôi lại mời cậu ăn cơm." Cục trưởng Cục Kiểm toán Lý cười hì hì nói.
Lục Mộc Kình ưu nhã giơ ly rượu lên, đụng ly rượu một cái, nhấp một hớp nhot, càng nghĩ càng thấy kì quái, trong mắt xẹt qua một tia sâu xa, nói: "Cái kia, xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút."
"Được, tùy ý ngài." Cục trưởng Lý nói.
Lục Mộc Kình vừa gọi điện thoại cho Viêm Cảnh Hi, vừa đi ra ngoài.
Điện thoại không có người nghe.
Trong lòng Lục Mộc Kình có loại dự cảm xấu.
Anh xoay người, đẩy cửa ra, nét mặt như trước ôn nhuận như ngọc, trầm ổn nội liễm, ưu nhã nói với cục trưởng Lý: "Thật ngại quá, trong có chút việc, tôi đi trước, hôm khác lại mời cục trưởng Lý ăn cơm."
"Được, đã có việc thì ngài đi trước đi!" Cục trưởng Lý vừa cười vừa nói.
Ánh mắt Lục Mộc Kình chuyển hướng về phía Tổng thanh tra tài vụ Trương Tùng Thụy, ung dung nhìn, không phá hư bầu không khí phân phó nói: "Trương tổng, kế tiếp nhất định bồi cho tốt, uống tốt, sắp xếp tiết mục tốt. Có việc thì gọi cho tôi."
"Nhất định rồi, Lục tổng yên tâm." Trương Tùng Thụy vừa cười vừa nói.
Lục Mộc Kình xoay người, hạ khuôn mặt tươi cười, lo lắng và gấp gáp càng hiện sâu trong người.
Viêm Cảnh Hi trong tình huống bình thường sẽ không bao giờ gọi cho Lục Mộc Kình anh. Hơn nữa, cô có bí mật cũng không thể nào hẹn gặp anh ở trong quán rượu Tướng Quân Lệnh, giải thích duy nhất, chính là, tin nhắn này không phải cô gửi, nhưng đó đúng là số điện thoại di động của cô.
Viêm Cảnh Hi gặp nguy hiểm.
Biết rõ là một cái bẫy, nhưng anh phải đi.
Lục Mộc Kình nhanh chóng chạy đến nơi đỗ xe, sắc mặt ngưng trọng, lên xe, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, đạp chân ga, ô tô chạy như bay ra ngoài.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Sở Vân Thiên nói: "Vân Thiên, giúp anh một việc, chuyện này rất khẩn cấp, nhanh lên."
Mười phút sau, Lục Mộc Kình đến phòng số 1209 trong tướng quân lệnh, cửa không khóa, anh không hề do dự nhanh chóng đẩy cửa ra.
Người đàn ông cao gầy bước ra khỏi chỗ tối, gọi điện thoai, âm lãnh nâng khóe miệng, báo cáo: "Lục Mộc Kình đã vào phòng số 1209, đã sắp xếp xong xuôi đám phóng viên, cũng dã thông báo cho Lục Hữu Nhiễm. Vâng, tất cả kế hoạch đều đang được tiến hành thuận lợi."
Lúc Viêm Cảnh Hi tỉnh lại, toàn thân khó chịu, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nhấm người cô, hút hết huyết dịch của cô, sau đó rót độc dược vào trong cơ thể.
Gương mặt nóng hổi toát mồ hôi dày đặc, cảm giác choáng váng chiếm cứ tất cả thần kinh.
Hô hấp dồn dập, miệng khô lưỡi khô, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.
Cô qua loa kéo bộ sườn xám trên người, bật hết cúc áo, để lộ da thịt trắng nõn, nhưng vẫn không thể hạ nhiệt độ xuống.
Không chỉ vậy, trong cơ thể xuất hiện một loại khát vọng xa lạ giống như sóng biển, từng đợt từng đợt phóng tới bụng, càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng ướt át, tựa hồ lượng nước trong thân thể đều bị hấp thụ, cho nên không có cách nào khống chế... Cô rất khát.
Viêm Cảnh Hi khó chịu rên thành tiếng, cô liếm liếm đôi môi đỏ thắm, dưới ánh đèn, nhuộm thành màu sắc yêu dã.
Cô khát quá, cô muốn uống nước, rất nhiều nước.
Viêm Cảnh Hi chống người dậy, hai chân run rẩy, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, thấy bồn tắm, cũng không để ý nước kia có thể uống hay không, mở vòi nước, lấy tay hứng uống từng hớp từng hớp một.
Nhưng vẫn cảm thấy thật khó chịu, loại khó chịu này giống như là sóng gió kinh hoàng tập kích cô, khiến cho cô không có chút sức lực nào mà chống cự, chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt.
Cô biết mình không bình thường, nhưng đầu óc như bị đóng băng, không thể nào suy nghĩ thông suốt.
Viêm Cảnh Hi dựa vào chút lý trí còn sót lại, mở vòi nước bồn tắm, nước lạnh như băng rơi lên người, nhưng nhiệt độ cơ thể không hề giảm xuống chút nào, những đợt sóng nổi lên trong thân thể càng nhiều hơn nữa, cuối cùng vọt xuống bụng.
Viêm Cảnh Hi mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất, khép chặt chân, cọ xát vào nhau, lại càng khó chịu hơn, có cảm giác xa lại từng chút từng chút một xông vào đầu óc.
Cô không thể tập trung tinh thần, hơi híp mắt lại, đầu óc hiển hiện một vài hình ảnh hạn chế người xem.
Cô khó chịu muốn khóc, không khỏi nức nở thành tiếng.
Có ai tới cứu cô không, cô khó chịu quá, giống như là rơi vào dầu sôi lửa bỏng, bị giày vò đến mức sống không bằng chết.
Lúc Lục Mộc Kình đẩy cửa đi vào, hình ảnh ấy liền đập vào mắt.
Viêm Cảnh Hi tựa vào bồn tắm, nước lạnh như băng tưới lên thân thể nhu nhược của cô.
Cô tựa như một đóa hồng yêu diễm trong mưa.
Dưới nước, cô tóc tai xốc xếch, đôi môi run rẩy ngậm một lọn tóc, như muốn câu hồn đoạt phách người ta.
Sắc mặt cô đỏ ửng, xấu hổ nhắm mắt, lông mi khẽ run, trên khóe mắt không biết là nước hay là nước mắt.
Tay che môi, phát ra tiếng khóc nỉ non.
Cổ áo bị xé ra hoàn toàn, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cùng với rãnh ngực sâu hun hút.
Quần áo ở dưới nước dán chặt vào cơ thể, phác họa vóc người hoàn mỹ của cô.
Đặc biệt là đôi chân dài mảnh khảnh khép chặt vào nhau, chậm chạp ma sát.
Nhìn thấy một màn khiêu khích như thế này, cho dù là ai thì cũng sẽ không chịu nổi.
Lục Mộc Kình nhíu mày, đôi mắt đen thẳm mờ mịt, chỉ có thương tiếc cùng đau lòng.
"Tiểu Hi." Anh kêu một tiếng, tắt vòi nước, cúi người vén tóc trên mặt Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc, mang theo sự quan tâm nồng đậm, giống như là thanh âm đến từ thiên đường.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là cơ thể đàn ông cường tráng, mang theo hơi thở mát lạnh của cỏ cây dưới ánh mặt trời hòa lẫn với mùi xạ hương nam tính, lập tức xông vào đầu óc cô.
Cô ngơ ngẩn nhìn đôi môi mỏng hồng hào của ảnh, bản năng nói cho cô biết, nếu như cô ăn đôi môi kia, thân thể của cô sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Lúc Lục Mộc Kình xuyên tay qua dưới đầu gối cô để ôm cô dậy, Viêm Cảnh Hi quấn lấy cổ anh, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi anh, cố gắng mút mát.
Môi của anh rất mềm mại, lúc cô ăn, cảm thấy ăn thế nào cũng không đủ.
Nhiệt độ cơ thể lại càng tăng cao, so với lúc nãy lại càng nóng hơn, cảm giác ham muốn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Cô thở hổn hển, càng hôn lại càng thấy không thỏa mãn, môi chậm rãi từ môi của anh dời xuống, đến khớp xương nhô lên trên cổ họng của anh.