Phải chăng H đã về làng???????????
Viêm Cảnh Hi chật vật đi ra cửa, thất tha thất thểu hướng phía nhân viên phục vụ, hỏi: "Cái kia, toilet ở chỗ nào?"
"Đi thẳng về phía trước, tới cuối đường quẹo trái." Nhân viên phục vụ khách khí nói.
"Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi loạng chòa loạng choạng, trong đầu nghĩ tới những lời này, thế nhưng nói ra chậm vài nhịp.
Cô nóng ruột, bước nhanh vài bước, nhưng lại không khống chế được thân thể mình, dưới chân lảo đảo một cái, mắt thấy muốn té lăn trên đất.
Ngang hông đột nhiên một bàn tay ấm áp đưa đến, đỡ thân thể của cô, đem cô kéo vào trong ngực của mình.
Viêm Cảnh Hi quay đầu lại, là Lục Mộc Kình.
Cô có chút ngẩn ngơ,ánh đèn hành lang trên đỉnh đầu rơi vào đầu của anh, cô ngửa mặt nhìn, dường như trên người của anh phủ lên một vầng sáng, làm cho khuôn mặt anh tuấn phi phàm kia của anh, ở trong mắt của cô đặc biệt rõ ràng.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi lại mấy phần mê say, điều chỉnh thân thể, đối mặt với anh, nghiêng đầu, cũng có vài phần mờ ảo.
Lục Mộc Kình thấy cô thực sự uống say, trong lòng có mấy phần rung động.
"Nửa ly rượu phía sau không nên uống." Mặc dù là giọng điệu trách cứ, thế nhưng giữa trán hiện lên sự quan tâm của anh.
Viêm Cảnh Hi nhìn đôi môi hồng hào của anh, tại sao anh có thể nói chuyện dễ nghe như vậy, so với chim hoàng oanh điểu ca xướng còn dễ nghe hơn, nửa ly phía sau là cô uống gấp, anh nói rất đúng.
Mặc dù anh quở trách, nhưng cô như trước cảm thấy ấm áp, đem toàn bộ sức lực trên thân thể đều tựa vào bàn tay của ânh, trong đầu liền như vậy một trừu, hành động dẫn hướng, ngón giữa đặt trên bờ môi của anh, mềm mại.
Hơi thở của anh rơi vào trên ngón tay hơi lạnh của cô, rất ấm áp.
"Có người nào... đã nói với anh, miệng của anh... rất đẹp." Cô nói có chút nói lắp, thẳng thắn tuyển chọn bốn chữ, bốn chữ nói ra, ánh mắt mê luyến lưu lại trên bờ môi của anh, ngón tay dọc theo môi của anh, nhẹ nhàng lướt qua.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Mộc Kình khóa lấy cô.
Khi cô tỉnh táo tựa như một con hồ ly xảo quyệt, luôn luôn phòng bị người khác, cô bây giờ, rất giống yêu tinh câu hồn phách người khác, ánh mắt say mê, ngôn ngữ khiêu khích cùng động tác kích thích, đều hiện lên của sự quyến rũ và mê mị của cô.
Trong nháy mắt, anh nhìn đến ngây dại.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, ngón trỏ theo sống mũi anh trượt xuống, chậm rãi, cô tới sát lồng ngực của anh, thân thể mềm mại rơi vào trong ngực của anh, ngửa đầu, mắt say lờ đờ mơ màng, lướt qua chân mày của anh đến khóe mắt, ngắm vào sâu trong mắt anh.
Đột nhiên, cô như phát hiện ra đại lục mới, trong con ngươi giống như rơi vào vì sao, vui mừng nói: "Tôi có thể... Trong mắt anh nhìn thấy... Chính tôi, ngắm thật kỹ, anh, ánh mắt anh, ngắm thật kỹ."
Lục Mộc Kình nhìn trạng thái đáng yêu của cô, bất đắc dĩ giương lên khóe miệng, cưng chiều nói: "Vẫn chưa từng thấy ai uống say cũng có thể nịnh hót như thế, cô uống say trái lại rơi vào cảnh đẹp à."
"Ha ha, anh là ngựa thì tốt rồi, bây giờ tôi có thể cưỡi anh về nhà." Viêm Cảnh Hi ngây ngốc bật cười, cười, cười, trong mắt thoáng qua tổn thương ảm đạm, có chút ẩm ướt, thế nhưng vẫn cười như trước, vừa giống như giọng điệu làm nũng, bổ sung một câu, "Tôi không thích cùng người thân của Viêm Nhị ăn cơm, bọn họ vẫn bắt nạt tôi."
Nguyên lai cô không nói, không để ý tới, không phải là bởi vì nghe không hiểu, cũng không phải sẽ không tổn thương.
Lục Mộc Kình thương tiếc nhìn cô, nói: "Tôi đưa cô về nghỉ ngơi."
Nói xong, anh cúi người, cánh tay cường tráng có lực luồn qua phía dưới đầu gối của cô, ôm lấy cô.
Viêm Cảnh Hi theo bản năng cánh tay vòng ra sau cổ anh, cảm giác được hô hấp của anh gần trong gang tấc, bình tĩnh nhìn anh.
Nhìn anh gần như vậy, lỗ chân lông trên mặt của anh rất nhỏ, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi hồng hào, bởi vì hơi mở, đặc biệt gợi cảm, lúc cô vừa sờ qua, rất mềm mại, giống như nắm trong tay kẹo bông.
Anh như vậy, rất giống như bạch mã hoàng tử mà tất cả các cô bé lọ lem đều mong chờ.
Dường như chỉ cần cùng anh hôn môi, liền sẽ mở ra một truyện cổ tích, từ đó về sau là sự thống khổ và khi dễ.
"Chìa khóa xe ở trong túi tôi, mở cửa xe, mặc áo." Lục Mộc Kình bổ sung một câu, liếc về phía đôi mắt say lờ đờ sương mù của Viêm Cảnh Hi.
Tay cô vòng ở sau cổ anh dùng sức một chút, trên cổ đến.
Anh cho rằng cô đi lấy chìa khóa.
Thế nhưng đôi môi mềm mại của cô che phủ trên bờ môi anh.
Lục Mộc Kình ngẩn ngơba giây, cảm giác được cô trúc trắc đầu lưỡi tính chen vào bờ môi của anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn phóng đại trước mắt.
Viêm Cảnh Hi nhắm mắt lại, lông mi rất dài, hơi run rẩy, có lẽ là không cho đi vào đi, cô buông tha , chỉ là dọc theo bờ môi của anh khắc họa bề ngoài, chốc chốc lại ngậm trong miệng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, rất trúc trắc, thế nhưng lưỡi rất mềm, mang theo hương thơm rượu đỏ nồng nặc.
Yết hầu Lục Mộc Kình chuyển động, nét mặt không chút rung động, nhưng lực ôm eo cô càng gia tăng.
Phút chốc, anh lui về phía sau 10 cm, đứng thẳngthẳng tắp.
Viêm Cảnh Hi với không tới anh, chậm rãi mở đôi mắt ửng đỏ, có chút kinh ngạc với sự chống cự của anh, nhiều hơn, cảm thấy mất thể diện cùng ủy khuất, mím môi lại, cắn đôi môi hồng hào của mình.
Trong con ngươi đẫm nước dịu dàng, tay còn vòng ở gáy anh.
"Bây giờ không để ý tôi là chú nhỏ chồng tương lại của cô sao?" Lục Mộc Kình hỏi, giống như muốn nghe thấy khẳng định từ chính miệng cô, nhìn ánh mắt của cô có sợi kiên định mạnh mẽ, ngang ngược, nhưng lại vững như kiềng ba chân đem cô ôm trong ngực mình.
Viêm Cảnh Hi chớp chớp mắt, trong đầu uống rượu dung lượng vốn còn rất ít, thành động vật đơn bào.
Anh hỏi cái gì, trả lời cái gì, bật thốt lên: "Tôi không thể nào gả cho Lục Hựu Nhiễm, sao anh có thể là chú nhỏ của chồng tương lai của tôi được?"
Lục Mộc Kình nâng lên nụ cười, trong mắt không che giấu được kích động, buông cô ra, làm cho cô tựa vào cửa xe, tay phải ôm hông của cô, đỡ lấy cô không cho cô ngã sấp xuống, tay trái chống bên cạnh cô.
Bởi vì anh quá cao, phía sau lưng hơi cong lên, đem cô hoàn toàn bao phủ ở dưới bóng mờ của anh, ánh mắt sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Vì sao hôn tôi? Thích tôi?"
Viêm Cảnh Hi có trong nháy mắt mê man, nghiêng đầu, nhìn Lục Mộc Kình, trong đầu một mảnh chỗ trống.
Thích anh sao?
Thích anh sao?
Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của cô, một cỗ nhiệt huyết xông về tâm trí, tay trái nâng cằm của cô lên, chủ động hôn vào môi của cô, từng miếng từng miếng, tựa như ăn kem.
Vừa tiến vào khoang miệng của cô, cô cũng chủ động cùng anh chuyển động.
Lục Mộc Kình nhắm hai mắt lại. Nơi nào đó rõ ràng phát sinh biến hóa, chống ở trên bụng, anh muốn cô.
Lục Mộc Kình sau khi mở ra cửa xe, ấn ót Viêm Cảnh Hi, mềm mại đẩy vào, khóa hai con mắt say mê của cô, dịu dàng nói: "Chúng ta trở về rồi hãy nói, nơi này là bãi đỗ xe."
"Hửm?" Viêm Cảnh Hi không có nghe hiểu những lời này, đầu óc chùng xuống, sau khi nằm xuống, liền cảm thấy được nặng nề, trời đất quay cuồng.
Lục Mộc Kình hôn vào trên trán cô, sau đó đứng dậy, giúp cô đóng cửa xe, chính mình ngồi xuống ghế lái.
Ở đây đến chỗ anh ở khoảng chừng mười lăm phút đi xe.
Trong phòng rửa mặt nhà hàng Quân Duyệt.
Bạch Linh Lung cùng Phùng Kiều Kiều đang rửa tay.
Phùng Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, phẩy tay ẩm ướt, nói: "Mẹ, mẹ nói xem Viêm Cảnh Hi gần đây rốt cuộc gặp phải vận cứt chó gì, dì nói, ông nội Lục Hựu Nhiễm kia coi trọng cô ta, chỉ rõ cô làm vợ chưa cưới của Lục Hựu Nhiễm, bạn thân Hàn Vĩ theo đuổi cô ta, cô ta như đồ ngốc."
Bạch Linh Lung rửa tay, liếc Phùng Kiều Kiều một cái, so sánh một hồi, tương đối thản nhiên, nói: "Gả vào nhà giàu cũng không thấy được là chuyện tốt."
"Cô ta không phải ỷ vào chính mình nhìn được, vóc người lại đẹp sao? Ở Viêm gia hết ăn lại uống, đúng rồi, con thấy Lục tổng kia với cô ta hình như cũng có vài phần ý tứ. Cô có thể ăn sạch luôn không. Lục tổng này là CEO thực thi của Lục thị, có tên trên bảng Phú Hào Quốc Tế." Phùng Kiều Kiều càng nghĩ càng đố kỵ nói.
Bạch Linh Lung nghe đến đó, như là nghe thấy chuyện cười, cười ra tiếng, trong con ngươi mang theo sự hiểu rõ nói: "Con ấy à, còn nhỏ, rất nhiều chuyện không giống mặt ngoài nhìn thấy như vậy, Lục Mộc Kình không thể nào thích Viêm Cảnh Hi ."
"Sao không có khả năng, mẹ xem Viêm Cảnh Hi vừa hơi say, anh ta liền đi đưa, còn che chở cho cô ta, không cho chúng ta mời cô ta uống rượu, này không phải là rõ ràng thích sao? Viêm Cảnh Hi thế mà không biết xấu hổ, cháu trai muốn, chú cũng muốn." Phùng Kiều Kiều mím môi xem thường nói.
"Nha đầu ngốc của mẹ, con đừng học Viêm Nhị oán oán trách trách, không có đầu óc như vậy, nếu quả thật có cái gì, cũng sẽ không trắng trợn như thế, được rồi, giữ được Hàn Vĩ cho tốt, cái khác, con không cần phải xen vào." Bạch Linh Lung tao nhã lau giấy vệ sinh nói.
"Hàn Vĩ sao?" Phùng Kiều Kiều giương lên nụ cười ngọt ngào, "Anh ấy không chạy thoát được đâu."
"A." Bạch linh lung cười một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Đàn ông ấy à, đều sẽ thay đổi, đúng rồi, sau này con ít đưa Hàn Vĩ cùng Viêm Nhị gặp mặt, loại cô em vợ này, nguy hiểm nhất."
Phùng Kiều Kiều nghe thấy, tự tin bật cười, "Mẹ, mẹ thật là bận tâm vớ vẩn rồi. Đi thôi."
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng rửa mặt.
Từ phía sau hai người họ một thân ảnh cao gầy đi ra.
Lục Hựu Nhiễm ánh mắt âm hiểm khóa phía trước, cằm kéo căng, vẻ mặt lạnh giá, băng lãnh đến cực điểm.
Viêm Cảnh Hi vừa say rượu, chú nhỏ anh ta liền đi đưa, phải không?
Lục Hựu Nhiễm trong đầu thoáng qua một ý niệm không tốt, toàn thân mang theo khí lực, bước nhanh tới bãi đỗ xe.
Vừa đi một bên vừa gọi điện thoại cho thư kí của anh ta, âm thanh âm hàn như gió thổi vách đá.
"Bữa tiệc của Vương tổng cậu chiêu đãi trước, tôi có chuyện phải rời đi một chút, giúp tôi nói một tiếng."
Mười phút, hắn liền đua xe tới căn hộ của Lục Mộc Kình, nhìn thấy Lục Mộc Kình dừng xe ở ngoài, cửa lớn không khóa, anh ta trực tiếp đi vào.
Lầu một không có người.
"Ưm... ưm..." Trên lầu phát ra âm rung mềm mại của phụ nữ, thỉnh thoảng còn có tiếng 'pong, pong' như là đụng ván giường sau đó phát ra thành âm thanh.
Lục Hựu Nhiễm mắt tràn ngập màu đỏ tươi, nắm chặt nắm tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Chẳng trách, lúc nào anh muốn cô, cô cũng không muốn, nguyên lai là đã dụ dỗ được thứ tốt hơn.
Tại sao, phụ nữ mà anh có cuối cùng đều thích chú nhỏ của anh ta! Viêm Cảnh Hi, mặc dù anh ta còn chưa tới mức thích, thế nhưng, cô sẽ là vợ tương lai của anh ta, mẹ tương lai của con anh ta, anh ta cũng sẽ không cho phép cô đội lên đầu anh ta một cái nón xanh.
Lục Hựu Nhiễm hoàn toàn không còn lý trí, mang theo sát khí muốn giết người mấy bước liền chạy tới trên lầu, đá văng căn phòng phát ra âm thanh.
Ánh mắt sắc bén trực tiếp hướng trên giường.