Viêm Cảnh Hi theo ánh mắt của anh ta đi xuống, mới phát hiện chiếc áo bị dính nước mưa cơ hồ trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh tượng bên trong, cô vô thức lấy tay che ngực, ánh mắt liếc về phía Lục Mộc Kình, bật thốt lên: "Anh ấy đi công tác, không ở nhà."
"Cho nên?" Thanh âm Lục Mộc Kình truyền đến, cuối cùng, khóe miệng nhếch lên, "Cô muốn ám chỉ rằng gần đây cô khá cô đơn?"
Anh ta cười rộ lên, so với khoảng thời gian lạnh lùng lúc trước lại càng trở nên đẹp mắt.
Nhưng khi anh ta nói những lời này khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Như đã biết trước rằng, trong lòng Viêm Cảnh Hi sẽ không hề thoải mái.
Giọng nói cũng trở nên sắc bén, nụ cười bên môi cũng biến mất.
"Tôi không có hứng thú với ông chú, lúc ông chú yêu đương có khi tôi còn đang mặc tã."
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, giọng điệu tùy ý nói: "Hiện tại tôi còn chưa từng yêu đương qua, chẳng lẽ bây giờ cô vẫn đang mặc tã?"
Sau khi nói xong, anh ta liếc về phía váy của cô, trong con ngươi kín đáo xuất hiện một tầng mờ ảo khác thường, "Bây giờ còn muốn mời gọi sao?"
Viêm Cảnh Hi phát hiện anh ta chỉ nhìn thoáng qua, tâm trạng ổn trọng, không hề có những hành động vượt quá mức, thế nhưng, mỗi một câu nói của anh ta đều khiến cô nói không nên lời.
Anh ta thật sự là người đàn ông nguy hiểm.
"Tôi muốn xuống xe." Sau khi phán đoán, Viêm Cảnh Hi nói.
Lục Mộc Kình nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, nở nụ cười, không hề dừng lại mà chỉ mở hệ thống sưởi hơi trên xe.
Tay anh ta đưa về phía công tắc hệ thống sưởi, Viêm Cảnh Hi vô thức dịch người tới gần cửa xe, cách anh ta xa một chút.
Ánh mắt Lục Mộc Kình thâm thúy liếc về phía Viêm Cảnh Hi, cởi áo gió màu đen của mình ra đưa tới trước mặt cô, trầm giọng nói: "Mặc vào."
Viêm Cảnh Hi phòng bị không nhận.
"Nếu như cô cố ý cho tôi nhìn thấy đường cong lồi lõm trên người cô để tôi có hứng thú với cô thì cũng không cần mặc." Anh ta trầm giọng nói.
Viêm Cảnh Hi có chút ảo não khi mặc áo cánh dơi màu trắng cùng chân váy để đến quán bar.
Thôi thì mặc vào để cho anh ta dễ chịu.
Viêm Cảnh Hi nhận lấy áo gió màu đen, bịt kín người.
Chiếc áo gió vẫn còn mang theo hơi ấm từ người anh, còn có mùi hương hòa trộn giữa mùi thuốc lá cùng với hương vị nhàn nhạt, giống như ánh nắng ở trên những ngọn cỏ, khá dễ chịu.
Cũng làm cho thân thể đang lạnh của cô trở nên ấm áp hơn một chút.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nói chuyện với anh ta, cũng không để anh ta nói.
Nhìn thấy cửa lớn của khu Thủy Mộc, lập tức nói: "Anh cho tôi xuống đây được rồi."
Lục Mộc Kình dừng xe.
Viêm Cảnh Hi đem áo gió của anh ta cởi ra, đặt ở xe trên đài xe*, xoay người mở cửa xe. Anh ta bắt lấy cánh tay của cô, Viêm Cảnh Hi cả kinh, trong con ngươi thoáng qua một tia sợ hãi, đưa con mắt nhìn về phía người đàn ông, lại nhìn thấy anh ta đưa ô tới trước mặt.
* đài xe: là chỗ lồi ra sau kính đó, có thể để được mấy món đồ nho nhỏ, giấy tờ...
"Trời mưa lớn. Cầm." Anh ta nhanh nhẹn nói, giọng nói trầm ổn nhưng lại mang theo khí thế bức người.
Viêm Cảnh Hi kỳ thực cảm thấy người đàn ông trước mắt này rất kì quái, ở quán bar không hiểu sao lại giúp cô, sau đó đưa cô về, bây giờ còn cho cô mượn ô.
Rõ ràng bọn họ chỉ là người lạ, qua hôm nay cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt.
"Không cần, cảm ơn." Viêm Cảnh Hi xa cách nói, không nhận lấy ô của anh, cũng không cho Lục Mộc Kình nói lời nào liền mở cửa xe chạy vào trong mưa, biến mất ở khu nhà đen mịt trong bóng đêm.
Lục Mộc Kình trầm tư nhìn về phía áo gió màu đen của mình, những ngón tay thon dài đẹp như ngọc cầm lấy một sợi tóc dài của Viêm Cảnh Hi, chậm rãi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Di động vang lên, Lục Mộc Kình trả lời.
"Nhị ca, anh đi đâu vậy, sao lại đột ngột rời khỏi như vậy?" Vương Triển Lam hỏi.
"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng, hỏi: "Triển Lam, chú của cậu là viện trưởng bệnh viện Thánh Đức phải không? Có chuyện cần cậu giúp đây."