Tích một tiếng, Lương Đống Vũ ấn còi.
Trên tay Viêm Cảnh Hi buông lỏng, nét mặt Hàn Vĩ quái dị trừng cô một cái, nổi giận đùng đùng đi qua cô, đi đến chỗ xe Lương Đống Vũ.
Viêm Cảnh Hi không hiểu ra sao, không hiểu ra sao cả.
Cô đi đến chỗ xe Lương Đống Vũ.
Hàn Vĩ lại từ trên ghế phó lái bị Lương Đống Vũ đuổi đi xuống, lại lần nữa trừng Viêm Cảnh Hi một cái, đi ra vị trí phía sau xe.
"Hỏa Hỏa, lên đi." Lương Đống Vũ cười hì hì nói với Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi mở cửa xe, lên vị trí kế bên tài xế, tự thánh dây an toàn cho bản thân, cô liếc nhìn người ngồi phía sau xe.
Hàn Vĩ vẫn đang nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như trước, thể hiện sự cáu kỉnh của anh ta.
Cô có chọc ai à.
Viêm Cảnh Hi thu mắt về, Hàn Vĩ mới quay mặt đi, cắn răng, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, lẫn vào trong cặp mắt âm u kia.
"Hàn Vĩ, tớ gọi Kiều Kiều cùng đến, các cậu đừng giận dỗi nữa." Lương Đống Vũ nói, đưa mắt qua gương nhìn Hàn Vĩphía sau xe với sắc mặt không tốt lắm.
"Cậu gọi cô ấy làm gì, gần đây cô ấy vô duyên vô cớ ầm ĩ với tớ, tớ có chút chán cô ấy." Hàn Vĩ lấy điện thoại di động ra, gõ chân của mình, tầm mắt lại rơi vào gò má Viêm Cảnh Hi.
Cô đang cụp mắt, lạnh nhạt giống như chuyện không liên quan đến mình.
"Ba cô ấy bị hủy bỏ tư cách hiệu trưởng, người già hạ cương, chặt đứt nguồn kinh tế, đương nhiên có chút bực bội, Kiều Kiều còn không phải là sợ mất cậu sao?" Lương Đống Vũ bình luận.
Hàn Vĩ cái gì cũng không nói, nhìn chằm chằm gáy Viêm Cảnh Hi, ý vị thâm trường.
Viêm Cảnh Hi vuốt tóc của mình, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thật ra cô rất không thích bàn luận về điều kiện yêu đương, nói đến chính là tiền, không phải tình cảm, nhưng mà nói về chuyện tình cảm giống như làm tổn thất tiền, tính toán cẩn thận, hình như cô thiếu nợ bên ngoài, không biết khi nào mới rõ ràng.
Đúng rồi, nhắc mới nhớ, hình như rất lâu rồi cô chưa liên lạc với Thủy Mộc Tiên Sinh, Viêm Cảnh Hi cầm lên di động, vào QQ trên điện thoại, nhìn thấy Thủy Mộc Tiên Sinh đã nhắn lại từ rất lâu ròi.
"Bình thường không online, có việc nhắn lại."
Viêm Cảnh Hi gửi tin nhắn trả lời qua.
"Gần đây đang thi đấu, khoảng chừng thứ tư sẽ xong, đến lúc đó liên lạc, có thể chứ?" Viêm Cảnh Hi gửi qua.
Lục Mộc Kình thấy avatar Chống Tử Miêu chớp động trong máy vi tính, vô thức mở ra, nhìn thấy tin nhắn Viêm Cảnh Hi nhắn lại, trả lời: "Được."
Anh nhìn máy vi tính, muốn gửi một tin gì đó, ngón tay đang gõ trên bàn phím dừng lại, trầm mặc kín đáo.
"Nhị ca, Nam Nam nhà anh quá bạo rồi, cư nhiên đăng ảnh chụp và tư liệu của anh lên Thế Kỉ Giai Duyên, còn nạp tiền giúp anh trở thành hội viên, mấu chốt là còn giả mạo anh và người đẹp xài Email của nhau, đối thoại đó, cảnh tượng đó, có phải anh nên quản lại nó không?" Vương Triển Lam thấy Lục Mộc Kình im lặng, ý tứ sâu xa nói.
Lời của Vương Triển Lam kéo mạch suy nghĩ như đi vào cõi tiên của Lục Mộc Kình quay về.
Anh liếc qua Vương Triển Lam, trầm giọng nói: "Để nó rèn luyện một chút cũng được, sau này tìm đối tượng, tôi cũng không phải lo."
Vương Triển Lam: "..."
Khóe miệng của cậu ta rút một cái.
Được rồi, cũng chỉ có gien của nhị ca cậu ta như vậy mới sinh ra một đứa nhỏ bạo như Nam Nam.
"Nhị ca, biệt thự bên kia em tìm được một nhà thiết kế chuyên nghiệp, anh có muốn xem thành phẩm thiết kế của bọn họ không ạ." Vương Triển Lam vui tươi hớn hở nói, cầm di động lên, muốn cho Lục Mộc Kình nhìn thiết kế trong di động.
Lục Mộc Kình nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái, cũng không có nhìn qua di động của cậu ta, đưa mắt đặt trong máy tính, nói: "Không cần, anh đã tìm được người thiết kế biệt thự rồi, cậu tự dùng thiết kế đó đi."
"Ha ha, được rồi, em chắc chắn muốn giống nhị ca, chị em cũng mua một căn ở đó, ba người chúng ta giống nhau mới thú vị." Vương Triển Lam nói rồi bỏ di động vào trong túi.
Đáy mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia u tối.
"Cái đó, nhị ca, chị em..." Vương Triển Lam đang muốn nói chuyện, tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
Trợ lí Tần đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn Vương Triển Lam, cung kính cúi đầu nói với Lục Mộc Kình: "7 giờ tối hẹn thư ký Lý ăn cơm ở Tướng Quân Lệnh, thị ủy Vương cũng qua đây."
"Được, tôi biết rồi." Lục Mộc Kình trầm giọng đáp một câu, nhắc nhở: "Thư ký Lý thích gái đẹp, thị ủy Vương thích đồ cổ, cậu giúp tôi mang khối ngọc bội triều nhà Thanh đã đặt đến, những thứ khác sắp xếp thật kĩ."
"Vâng." Trợ lí Tần gật đầu, lui ra ngoài.
Lục Mộc Kình chuyển mắt nhìn về phía Vương Triển Lam, hỏi: "Cậu vừa muốn nói gì?"
"Không có gì, em vốn muốn nói chị em mời hai chúng ta đi ăn cơm, nhị đã có công chuyện thì thôi, em đi về đây." Mặt Vương Triển Lam lộ vẻ khó khăn nói.
"Được, bên Thế Kỉ Giai Duyên đó xử lý sạch sẽ, anh không muốn nhận thêm những cuộc điện thoại nhạt nhẽo đó." Lục Mộc Kình dặn dò.
"Vâng."
...
Viêm Cảnh Hi đến Tướng Quân Lệnh, trao đổi ánh mắt với Chu Gia Mẫn một cái, đi vào phòng bao Hồ Điệp Cốc.
Nhìn thấy những người đến ngày hôm nay, Viêm Cảnh Hi coi như say rồi.
Phùng Kiều Kiều, Viêm Nhị, Vương Ngọc Phi, William, còn có Tần Mỹ Điềm.
Đây là oan gia tụ tập đầy đủ sao?
Viêm Cảnh Hi nhìn từng cặp mắt đỏ rực của bọn họ, rùng mình.
Lương Đống Vũ nói chúc mừng cậu ta thi vào vòng trong, xác định không phải chỉnh cô chứ?
Điều duy nhất làm cho cô cảm thấy vui mừng, chính là Lương Đống Vũ quả nhiên không để cô thất vọng về độ phá của của cậu ta, gọi chai Lafite 15 vạn, và một chai XO 2 vạn.
Chu Gia Mẫn đi chốt đơn.
Lương Đống Vũ nói một câu tôi có việc, lát nữa sẽ đến, liền đi ra ngoài, trong phòng mở ra màn đánh quái.
Nhưng không phải cô đánh quái thú, là quái thú đánh cô.
"Ô, lên giường với giáo sư Dương có khác, mặc đồ hàng hiệu cơ à? Cho dù Lục Hựu Nhiễm không cần cô, cô cũng không cần tự giận mình mà đi theo một ông già đâu." Phùng Kiều Kiều nhìn bộ quần áo của Viêm Cảnh Hi chế nhạo nói.
"Anh Hựu Nhiễm làm sao có thể thích loại phụ nữ như cô ta! Vứt bỏ cô ta cũng là chuyện sớm muộn." Vương Ngọc Phi như xả lũ, ác khí nói.
"Tôi đã nói cô ta là phụ nữ lẳng lơ rồi mà các người cũng không tin, ở trong đàn cũng là câu tam đáp tứ." Tần Mỹ Điềm chế nhạo nói, nhún vai tỏ vẻ cô ta không thèm.
Viêm Cảnh Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, xem như không nghe thấy, ngồi xuống bên cạnh.
Mặt Hàn Vĩ lạnh lùng đi đến bên cạnh Viêm Cảnh Hi.
Viêm Nhị liếc mắt nhìn Hàn Vĩ, một bộ dáng thanh thuần ngây thơ, ngọt ngào gọi: "Anh rể, qua đây ngồi."
Cô ta còn cố ý nhường ra một ít vị trí, rất có kỹ xảo để Hàn Vĩ ngồi bên cạnh Phùng Kiều Kiều, một bộ dáng bà mai.
Viêm Cảnh Hi cụp mắt, khẽ nhếch khóe miệng, sau đó vừa vặn đối diện với ánh mắt dò xét của Hàn Vĩ đang nhìn qua, Viêm Cảnh Hi nở nụ cười tươi, châm chọc, nhìn thấu, xem náo nhiệt.
Đột nhiên, trong phòng bao tối đen.
Cửa bị đẩy ra.
Lương Đống Vũ đội mũ mũ, cắm nến số 24 lên bánh sinh nhật tiến vào, trong miệng bài Chúc mừng sinh nhật.
"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ." (Đây là bài tiếng Trung)
Viêm Cảnh Hi đờ đẫn nghe, nói thật, Lương Đống Vũ hát thật đúng là rất hay, âm thanh thuần hậu, trầm bổng, với dáng vẻ nhị thế tổ kia của cậu ta như hai người.
Lương Đống Vũ hát xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi, lộ ra nụ cười sáng lạn, cầm lấy micro sớm đã được chuẩn bị, nói vớ Viêm Cảnh Hi: "Hỏa Hỏa, hôm nay là chúc mừng ngày tôi được lên cấp, cũng là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho chị, sau này, những điều vui vẻ tôi đều sẽ chia sẻ với chị, tôi đảm bảo, sinh nhật hằng năm chị sẽ không lẻ loi, bởi vì đã có tôi cùng đón sinh nhật với chị."
Sau khi Lương Đống Vũ thâm tình nói xong, cầm một hộp trang sức trong tay quỳ một chân xuống đất.
William đưa micro cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn Lương Đống Vũ, cậu ta thật đúng là khi nào cũng cho cô kinh ngạc.
Mọi người ở hiện trươnggf, trừ Lương Đống Vũ và William, sắc mặt của những người khác đều là lúc đỏ, lúc xanh, lúc trắng, ai cũng có ý xấu riêng, nhưng đều rất khó coi.
Viêm Cảnh Hi nắm micro, suy nghĩ một chút, nói: "Thật ngại quá, hôm nay không phải sinh nhật của tôi."
Lương Đống Vũ: "..."
"Em giúp chị ăn sinh nhật sớm." Lương Đống Vũ nói.
"Đã có người giúp tôi ăn sinh nhật sớm rồi." Viêm Cảnh Hi không chút khách khí từ chối nói.
Lương Đống Vũ: "..."
Cậu ta bị Viêm Cảnh Hi trần trụi cự tuyệt, dù sao cũng bị cự tuyệt thành thói quen, trên mặt không có thương tâm cùng không vui gì, đứng lên, cầm hộp ném cho Viêm Cảnh Hi, vân đạm phong khinh nói: "Tiểu gia thưởng chị."
Viêm Cảnh Hi cũng không có liếc mắt nhìn, ném trở lại, nói: "Tôi không cần."
Điều này khiến sắc mặt Lương Đống Vũ khó coi, vừa vặn lúc này Chu Gia Mẫn bưng rượu vào.
Lương Đống Vũ nghĩ cũng không có nghĩ, ném cho Chu Gia Mẫn, nói: "Tiểu gia thưởng cô."
"A, cảm ơn Lương thiếu ạ." Chu Gia Mẫn nói xong liếc qua Viêm Cảnh Hi, dùng ánh mắt dò hỏi xảy ra chuyện gì.
Viêm Cảnh Hi nhún vai, lắc đầu.
Lương Đống Vũ ngồi xuống vị trí chính giữa, tay phải để lên bả vai Vương Nọc Phi, hét lên: "Không có tinh thần gì cả, nào, hát hát."
Chu Gia Mẫn rót rượu cho bọn họ.
Viêm Nhị dường như nhìn thấy điều gì, trong mắt thoáng qua vệt sáng, châm chọc nói với Chu Gia Mẫn: "Ồ, thì ra cô làm việc ở đây à, ở đây cô tên gì, Công Chúa? Tiểu Thư? Loại người như cô bồi lên sân khấu sao?"
Viêm Cảnh Hi chỉ muốn Chu Gia Mẫn đến để có thể lấy được một khoản trích phần trăm lớn, nhưng cô thật không nghĩ đến, Lương Đống Vũ sẽ mời một nhóm người như thế này, cho nên âm thầm áy náy.
Chu Gia Mẫn là nhân viên phục vụ ở đây, không thể chống đối khách hàng, cũng chỉ có cô ra mặt.
"Chỉ có loại người trong đầu có tư tưởng bẩn thỉu mới cho rằng người khác cũng bẩn thỉu như mình, cô ấy kiếm tiền bằng lao động." Viêm Cảnh Hi mắng trả lại.
"Cắt, cô nói kiếm tiền bằng lao động chỉ kiếm tiền bằng lao động à." Viêm Nhị châm biếm liếc qua Viêm Cảnh Hi, cũng reo lên: "Mình không phải là loại tốt đẹp gì, bạn bè cũng không khá hơn chút nào, còn theo một ông già, còn không bằng rác rưởi."
Viêm Cảnh Hi vẫn không trả lời, liền nghe Lương Đống Vũ không vui hỏi: "Có ý gì?"
Vương Ngọc Phi thấy Lương Đống Vũ phiền chán nhăn mày, lập tức thêm mắm thêm muối nói: "Anh Đông Vũ, cái cô gái đó hình như theo một ông già ở trường anh, tên là giáo sư Dương gì gì đó."