Cô thấy mặt trợ lí Tần mờ mịt cùng kinh ngạc.
"Lục tổng bị bệnh sao?" Trợ lí Tần không hiểu ra sao hỏi ngược lại.
"Ờ." Viêm Cảnh Hi vuốt tóc trên trán, tiêu hao một giây lơ đãng làm động tác này để tìm được lí do thoái thác, nói: "Trước đây có chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, không có việc gì thì tốt rồi."
"Vâng."
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi cười khan nhìn bộ dáng gật đầu của trợ lí Tần.
Nhìn bộ dáng không biết chuyện gì của anh ta, có lẽ Lục Mộc Kình bị bệnh không nói cho anh ta biết, hoặc là thật sự không có bệnh gì hay không.
"Cái đó, tôi đưa Nam Nam về là được rồi." Viêm Cảnh Hi nói.
"Cũng được, vậy thiếu gia liền nhờ vào cô Viêm rồi." Trợ lí Tần nở nụ cười hiếm thấy, anh thật là cầu còn không được, hôm qua, vị này tiểu thiếu gia thiếu chút nữa là chơi chết anh rồi.
.
Chỉ chốc lát, Nam Nam đeo cặp sách, cụt hứng từ trong phòng học đi ra, một tay đút trong túi, tâm trạng buồn chán cúi thấp đầu, đá lá cây dưới chân.
"Nam Nam." Viêm Cảnh Hi hô.
Nam Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, lập tức như được thay da đổi thịt, chạy về phía Viêm Cảnh Hi, nhảy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, nở nụ cười tươi rói như hoa, "Hỏa Hỏa, em nhớ chị muốn chết."
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Nam Nam đùa giỡn như thế, trong lòng cũng đặc biệt vui mừng, ngồi xổm xuống trước mặt Nam Nam, nói: "Chị cũng nhớ em."
Tâm tình Nam Nam rất tốt, dắt tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Đi, vợ, ta mua đồ ăn ngon cho nàng."
Viêm Cảnh Hi nghe cậu bé gọi một tiếng vợ, trong lòng chính là đặc biệt hài lòng, nhẹ nhàng gõ ót Nam Nam một cái, làm bộ vẻ giận hỏi: "Quên mất ai là tiểu bạch kiểm rồi à?"
Nam Nam lập tức che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, quay đầu qua chỗ khác, cười càng thêm tươi.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Nam Nam, lập tức phá cung, bật cười ha ha ha.
"Cái tiểu Tần tử kia đâu?" Nam Nam hỏi, nhìn về phía bốn phía.
"Chị nói anh ấy đi về trước rồi." Viêm Cảnh Hi dắt tay Nam Nam đi siêu thị.
"Hỏa Hỏa, chị thật quyền lực, không để em phải đau lòng chị, nhưng anh ta là thái giám tổng quản bên người ba em, trung thành và tận tâm với ba em, không cho phép này, không cho phép kia, đợi một ngày bản Bối Lặc kế thừa, sẽ phế anh ta đầu tiên." Nam Nam khí phách nói.
"Chị cảm thấy anh ấy rất tốt mà." Viêm Cảnh Hi thực sự nói.
Sắc mặt Nam Nam có chút khó coi, nói: "Hỏa Hỏa, đừng nhớ nhung người đàn ông khác, trừ em là của chị ra, những người đàn ông khác đều là của vợ anh ta, đứng núi này trông núi nọ cũng không được."
Viêm Cảnh Hi cảm thấy câu nói kia của cậu bé, em là của chị, trong lòng đặc biệt ấm.
Đều nói một người đàn ông nếu như độc thân còn mang theo một đứa con, là sẽ kéo đẳng cấp xuống, nhưng Viêm Cảnh Hi lại thấy, Nam Nam tuyệt đối làm tăng thêm đẳng cấp cho Lục Mộc Kình.
Viêm Cảnh Hi xoa đầu Nam Nam, nói: "Hôm nay chị dạy em làm bánh bông lan, đồng ý không?"
"Bánh bông lan." Nam Nam miệng mở mộng, trên đỉnh đầu như có một đường sáng, mắt mở thật to, lấp la lấp lánh, xoa bụng nhỏ của mình, nói: "Được, được, Hỏa Hỏa, làm sao chị biết em muốn ăn bánh ngọt ạ, chị là con giun trong bụng em sao?"
Viêm Cảnh Hi bị Nam Nam dỗ cười ha ha ha.
Cô phát hiện, bản lĩnh dỗ dành phụ nữ của Nam Nam không khác gì Lục Mộc Kình, quả nhiên là gien tác quái.
Viêm Cảnh Hi mua nguyên liệu làm bánh bông lan, đi về nhà Nam Nam, bởi vì cô đã sớm nghe Lục Mộc Kình nói, trong nhà còn có một bảo mẫu tênTô Phỉ, liền mua thêm một ít hoa quả.
Tô Phỉ nhìn thấy Viêm Cảnh Hi trong truyền thuyết, mắt cũng sáng lên, nhận lấy đồ trong tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Nam Nam vẫn nhắc tới cháu, đứa nhỏ này rất ít khi nhiệt tình với người khác như vậy."
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, cười hai tiếng, xem như là đáp lại.
Nam Nam nhìn về phía Tô Phỉ, biếng nhác khun khun mũi, nói: "Tô Phỉ, bà đây là đang nói cháu quái gở sao?"
Tô Phỉ: "..."
"Nào có, bà không phải nói cháu quái gở, bà là đang nói cháu coi trọng chị Viêm." Tô Phỉ rất sợ chọc Nam Nam mất hứng, tiểu tổ tông này mà rời nhà trốn đi nữa, bà cũng không tiện thông báo với Lục tiên sinh.
"Tô Phỉ, tuổi tác của bà càng lúc càng lớn, nói chuyện đều đảo lộn, suy nghĩ thật kỹ cách dùng từ của bà đi ạ, cháu mà quái gở sao? Cháu là thanh cao, cao ngạo, cao quý, những từ đó ba mẹ bà chưa dạy bà sao?" Nam Nam ghét bỏ nói.
"Dạ, thiếu gia nói đúng." Tô Phỉ nghe theo lời Nam Nam nói.
Nam Nam kéo tay Viêm Cảnh Hi, liền thay đổi một thành phong cách khác, cong miệng cười, thể hiện sự đáng yêu nói: "Hỏa Hỏa, chúng ta làm bánh bông lan tình yêu đi."
"Được. Đi rửa tay trước đã." Viêm Cảnh Hi nói.
"Dạ." Nam Nam chạy bịch bịch vào phòng bếp rửa tay.
Tô Phỉ kinh ngạc thái tử gia lanh lợi này, nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Nam nói với Viêm Cảnh Hi: "Nam Nam rất ít khi nghe lời như vậy."
"Hả? Dạ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, đôi mắt đẹp chớp chớp, nở nụ cười khan, thăm dò hỏi Tô Phỉ: "Hôm qua Lục tổng có phải rất khuya mới về nhà không ạ?"
"Đúng vậy, hôm qua có lẽ Lục tổng có xã giao, uống rất say, còn nôn nữa, haiz, bây giờ làm ăn đều không dễ dàng." Tô Phỉ cảm thán nói.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, cụp mắt, mắt chớp chớp, không hiểu sao đại não có cảm giác chạy nước rút, mềm mại hỏi: "Mấy giờ anh ấy về ạ?"
"Khoảng chừng 2 3 giờ."
2 3 giờ, là sau khi anh nói chia tay với cô.
Viêm Cảnh Hi sững sờ đứng, cảm thấy trong lòng mình như bị rót vào một ít chua xót khổ sở, sau đó hòa tan vào máu, khiến mạch máu mềm đi.
Uất ức, khó chịu, đau lòng vì anh.
Ngu ngốc!
Anh cũng đã thống khổ như vậy, chia tay cái gì chứ!
"Hỏa Hỏa, chị không rửa tay sao?" Nam Nam như cún con rũ hai tay vừa rửa xong hỏi.
Vành mắt Viêm Cảnh Hi ửng đỏ, nhìn về phía Nam Nam, vẫn còn chút ngẩn ngơ, gật gật đầu, "Ừ."
"Chị nói xem, nếu như không có em, chị phải làm sao đây?" Nam Nam gật gù đắc ý trèo lên bàn, mở túi nguyên liệu làm bánh mà Viêm Cảnh Hi đã mua.
Viêm Cảnh Hi khẽ nhếch khóe miệng, trong con ngươi thoáng qua một tia cay đắng, ý tứ sâu xa nói: "Đúng vậy, không có em, chị phải làm sao đây?"
"..."
Viêm Cảnh Hi cố ý vô liêm sỉ ở lại ăn cơm, giúp Tô Phỉ rửa bát, xem ti vi với Nam Nam, nhìn về phía đồng hồ, đã 9 giờ, Lục Mộc Kình vẫn chưa về.
Điện thoại nhà vang lên, Tô Phỉ đi nghe.
"Cô Viêm vẫn ở sao?" Giọng Lục Mộc Kình trầm thấp truyền tới.
"Vâng, vẫn ở, tiên sinh." Tô Phỉ cười nói.
Viêm Cảnh Hi nghe thấy hai chữ tiên sinh, quan sát nhìn về phía Tô Phỉ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tay không tự chủ nắm chặt váy.
"Thời gian không còn sớm, nói cô ấy về sớm một chút đi." Lục Mộc Kình thâm trầm nói, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ lầu ba, đốt một điếu thuốc, đầu ngón tay lúc sáng lúc tối mê huyễn đôi mắt sâu thẳm của anh.
"A? Vâng, được." Tô Phỉ cúp điện thoại, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi khẩn trương đứng lên.
"Cái đó, cô Viêm, thật ngại quá, Nam Nam buồn ngủ ." Mặt Tô Phỉ lộ vẻ khó khăn nói.
Viêm Cảnh Hi đã hiểu, ánh mắt ảm đạm xuống, đây là lệnh đuổi khách.
"Còn sớm mà, bình thường đều hơn 10 giờ cháu mới đi ngủ. Tô Phỉ, bà làm gì vậy ạ, không phải là không muốn làm nữa chứ." Nam Nam vốn đang nhàn hạ bắt chéo chân vôi thả ra, sốt ruột kéo tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Hỏa Hỏa, đừng đi."
Viêm Cảnh Hi cay đắng nhếch khóe miệng.
Lục Mộc Kình thực sự là dụng tâm lương khổ a!
Tránh không gặp, cố ý đuổi cô đi!
Được, đầu óc của anh có dung lượng bé như vậy, cô không so đo với, theo ý anh.
Viêm Cảnh Hi ngồi xổm xuống trước mặt Nam Nam, xoa đầu nho nhỏ của cậu bé, nói: "Không phải đã nói rồi sao? Ngủ là khoảng thời gian tốt nhất để thân thể và trí tuệ phát triển, tại sao có thể ngủ trễ như vậy."
Nam Nam trong nháy mắt ngoan ngoãn, "Được rồi, ngày mai em được nghỉ, nghỉ 2 ngày."
Nam Nam đáng thương khoa tay múa chân một làm chữ V, hỏi: "Chị có thể tới thăm em không?"
Viêm Cảnh Hi gật đầu, "Trong khoảng thời gian này chị sẽ học chương trình học của em, ngươi đến lúc đó muốn học cái gì, có thể nói cho chị."
Viêm Cảnh Hi chỉ vào di động trong túi Nam Nam, "Đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể liên lạc di động mà."
"Dạn, được rồi, em tiễn chị." Nam Nam cúi đầu đi ở phía trước.
Viêm Cảnh Hi bởi vì Nam Nam, trong lòng cũng mềm đi, vòng tay qua eo nhỏ của Nam Nam, kéo vào trong ngực của mình, sau đó ngồi xổm xuống, nói với Nam Nam: "Em đưa chị đi xuống xong, chị lại phải đưa em lên, rất phiền phức nha, yên tâm đi, chị lớn như vậy, bây giờ còn sớm, ông chú háo sắc vẫn còn chưa có ra cửa đâu!"
"Không phải em lo ông chú háo sắc, em là lo, chị háo sắc, ông chú." Nam Nam mấp máy miệng, không yên lòng nói.
"Cắt, làm gì có ông chú nào có khuôn mặt trắng trẻo như em." Viêm Cảnh Hi dịu dành nhéo nhéo mặt Nam Nam, cưng chiều nói: "Yên tâm đi, chị mới không yên lòng em đó."
Nam Nam lưu luyến nhìn Viêm Cảnh Hi, "Vậy được rồi, em ở trước cửa sổ nhìn chị."
"Được."
Sau khi Viêm Cảnh Hi xuống lầu, ngoái đầu nhìn lại, Nam Nam thực sự đứng ở trước cửa sổ, vẫy tay với cô.
Viêm Cảnh Hi mỉm cười,phất tay hai cái, ra hiệu cho cậu bé trở lại.
Cô xoay người, cụp mắt đi về phía đường cái.
Lục Mộc Kình lưu luyến từ trong xe Mercedes nhìn cô gái phía trước, yết hầu chuyển động, nắm thật chặt tay lái.
Viêm Cảnh Hi đi qua trạm xe, không chờ xe, tiếp tục đi, dưới chân tùy ý đá cái chai thủy tinh không biết ai vứt trên mặt đất.
Trong lòng chua chua chát chát, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là Lục Mộc Kình.
Nụ cười dịu dàng, nụ hôn triền miên, phúc hắc tà nịnh của anh.
Càng nghĩ, càng cảm thấy buồn bực.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn mặt trăng sáng ngời trên bầu trời, vành mắt hồng hồng, nước mắt ẩm ướt một lần nữa đi ngược vào trong lòng.
Tiếp tục tùy ý đi, lảo đảo, lảo đảo.
Lục Mộc Kình vẫn lái xe, chậm rãi đi phía sau cô.
Viêm Cảnh Hi vô duyên vô cớ đi đến cửa KFC của Quốc tế Kim Đức, nhìn về phía KFC.
Hôm qua anh còn đang trong KFC giúp cô xoa chân, hôm nay, cô đã thành chân chó anh không muốn.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi khó chịu, che miệng, cúi thấp đầu xuống, lông mi khẽ run, nhịn không khóc.
Khi nhìn về phía KFC lần nữa, đột nhiên từ cửa sổ KFC phản chiếu nhìn thấy một chiếc Mercedes kì lạ.