"Tôi không tức giận." Viêm Cảnh Hi đáp trả quá nhanh, trái lại có chút chột dạ, trực tiếp nói rõ: "Dù sao hôm nay lời phải nói cũng đã nói, không phải lời vui đùa, là thật, chúng ta sau này, chỉ có tình thầy trò."
Đáy mắt Lục Mộc Kình đột nhiên lạnh một chút, nhíu chân mày, thu hồi nhân từ rộng lượng trước đó, nghiêm túc nói: "Viêm Cảnh Hi, bởi vì em còn nhỏ, cho nên, anh cho phép em tùy hứng ở trước mặt của anh, nhưng anh không cho phép em bốc đồng ngay cả anh cũng không muốn, đây là điểm mấu chốt của anh, lời nói vừa rồi, sau này không được nói lại."
"Tôi không nhỏ..." Viêm Cảnh Hi muốn cãi lại, lại nhìn thấy sắc nhọn trong mắt của anh.
Biết lần này anh thực sự tức giận.
Lúc Lục Mộc Kình không tức giận cũng rất đáng sợ, lúc tưc giận càng khiến người ta thêm sợ.
Bỏ đi.
Cô có nhiều lời cũng vô ích, người khác làm như thế nào, nói như thế nào, là cô không có cách nắm giữ, nhưng chỉ cần mình biết mình đang làm cái gì, phải làm cái gì là được rồi.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống, không nói.
Lục Mộc Kình thấy cô lanh lợi giống như cô bé nhà bên, nhưng, trong xương lại có một loại cảm giác qua loa lấy lệ, khiến anh có chút bất an.
Lục Mộc Kình cũng có chút sinh hờn dỗi, bóc tôm hùm, từng miếng từng miếng đặt ở trong dĩa, bày tám miếng, đặt trước mặt Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn thịt tôm hùm tinh mĩ kia giống như đóa nở rộ, trong mũi chát chát, trong mắt nhanh chóng lan tràn một ít ẩm ướt mờ mịt.
Vì sao cô phải khóc hả?
Viêm Cảnh Hi cầm một miếng, để vào trong miệng, nhai nhai, giống như đang đoạn vận mệnh của con người vậy.
Anh ăn một miếng, anh lại thêm vào một miếng.
Viêm Cảnh Hi thẳng thắn cầm một miếng, nhét hết vào trong miệng, quai hàm bạnh ra.
Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng kia của cô giống như chuột chũi, nhẹ cười ra tiếng, "Đừng có gấp, anh không cướp của em."
"Tôi bực bội bản thân tôi mà thôi." Viêm Cảnh Hi nói, nuốt xuống tất cả tôm hùm, bưng bia lên, ùng ục ùng ục uống vào, khịt khịt mũi.
Linh Tử bưng cánh gà nướng và xâu thịt dê lên.
"Linh Tử, cho em thêm 4 chai bia." Viêm Cảnh Hi khoa tay múa chân ra bốn ngón tay.
Linh Tử thấy vành mắt ửng đỏ của Viêm Cảnh Hi, cho rằng cô say vì uống bia, trêu chọc nói: "Sao đấy, thành nữ trung hào kiệt từ lúc nào vậy, nhìn em bình thường rất thục nữ , nhìn thấy trai đẹp đã biến thành sói nữ, em là muốn anh ta uống sấp mặt xuống sao?"
Viêm Cảnh Hi giơ một ngón tay cái với cô ấy, "Lát nữa uống say, em sẽ ngủ chỗ chị, chiếm lấy giường nhỏ nhà chị."
"Đi, đi, đi, cùng người đàn ông của em đặt một phòng đi, giường nhà chị nhỏ cục cưng nhỏ của chị ngủ đâu." Linh Tử liếc qua Lục Mộc Kình, khóe miệng mỉm cười, lấy hai chai bia đến cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nắm chai bia lúc trước của mình, rót cho Lục Mộc Kình, "Nào, uống."
Lục Mộc Kình nhìn Viêm Cảnh Hi ùng ục ùng ục uống xong một chén.
Cô liếc xéo anh, "Sao không uống, hôm nay không say không về."
Lục Mộc Kình bất đắc dĩ, một ngụm uống toàn bộ bia trong ly.
Viêm Cảnh Hi chia chai bia trước của anh cho hai người, cho mình một cái cánh gà, bản thân cắn từng miếng từng miếng thịt.
"Ừm, ăn ngon." Viêm Cảnh Hi nhấp nhấp rượu, nghiêng đầu nhìn Lục Mộc Kình, "Anh nói xem, nếu như mỗi ngày cũng có thể đại khoái đóa di* thì thật tốt biết bao?"
*Đại khoái đóa di: Có lộc ăn lớn, thống khoái lâm ly mà ăn thật nhiều, thật nhanh sống hưởng thụ thức ăn ngon.
Lục Mộc Kình sợ Viêm Cảnh Hi uống nhiều hơn, tỏ ra khó chịu, trầm giọng nói: "Mỗi ngày đại khoái đóa di như vậy, cả người sẽ toàn thịt và huyết áp, anh ăn no rồi, về thôi."
"Sao anh không ăn nữa?" Viêm Cảnh Hi liếc mặt bàn, tôm hùm đều đã lột cho cô, cô cầm một xiên thịt dê lên, gạt thịt dê từ trên xiên xuống, cẩm trên tay, nói với Lục Mộc Kình: "Nào. Ăn từng miếng từng miếng, ăn vậy mới ngon."
Lục Mộc Kình nhìn tay dính mỡ của cô.
Anh nghiện sạch sẽ hạng nhất, thật sâu nhìn cô một cái, bất đắc dĩ cúi đầu.
Viêm Cảnh Hi trực tiếp nhét thịt vào miệng của anh, bật cười ha ha ha.
"Còn cười, có tin anh nhai nát rồi nhả vào trong miệng em không?" Lục Mộc Kình nói xong, cầm giấy ăn lên, lau mỡ trên tay Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn bộ dáng kiên nhẫn lại cẩn thận của anh, cảm thán nói: "Lục Mộc Kình, nếu anh là ba em thì tốt rồi."
Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia sắc nhọn, cuối cùng nuốt miếng thịt dê xuống, cúi người, hôn lên môi Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh đang nhắm mắt, lông mi giống như là hai cánh quạt, quạt qua trái tim của cô, khiến cô cảm giác khó lòng phòng bị được chính trái tim chua chát của bản thân.
Cô vẫn cứ ngụy trang kiên cường và không quan tâm, nhưng, lúc này trong mắt có chút ẩm ướt.
Lục Mộc Kình buông môi của cô ra, thanh âm hơi khàn khàn, dịu dàng nói; "Ba em hôn em như vậy?"
Vừa dứt lời, anh nhìn thấy trong mắt cô mấy phần giảo hoạt.
"Có tin, tôi trực tiếp lau dầu vào đồ của anh không." Viêm Cảnh Hi cảnh cáo nói.
Lục Mộc Kình điểm một cái lên sống mũi của cô, "Trẻ con."
"Tôi chính là trẻ con đấy!" Viêm Cảnh Hi theo lời của anh nói.
Khóe miệng Lục Mộc Kình vung lên, trong mắt gợn sóng, "Anh thích."
Viêm Cảnh Hi bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú đảo lộn chúng sinh của anh, người đàn ông như Lục Mộc Kình, tuyệt đối không phải loại ma túy đơn giản như vậy.
Ma túy chỉ cần không đụng vào cũng sẽ không có nguy hiểm!
Anh như trùng cổ tinh luyện ngàn năm, thừa dịp người ta không chú ý, chui vào trong lòng, đợi đến khi phát hiện, đã không còn cách cứu chữa.
Cô thực sự sợ, muôn đời muôn kiếp sẽ không trở lại được.
Ít nhất bây giờ cô còn trẻ, cô không có năng lực cuộc sống, cũng chưa sỏi đời, vẫn chưa có tinh lực này, trải qua tình yêu tê tâm liệt phế.
"Không ăn nữa, bị anh trót đầy mật vào rồi, ăn nữa, sẽ lên men, nửa đêm, bụng sẽ gặp họa, tôi đi về." Viêm Cảnh Hi xách túi lên.
"Đi thôi." Lục Mộc Kình cũng đứng lên.
"Linh Tử tính tiền." Viêm Cảnh Hi hô.
Linh Tử đi tới, nhìn về phía bàn, nhíu mày, "Sao còn nhiều món không ăn như vậy, không ngon à?"
"Không phải." Viêm Cảnh Hi bưng bụng của mình, làm nũng nói: "Ăn nhiều lắm, có khi mai lại mập lên mất."
"Ha ha." Linh Tử ái muội cười khẽ, "Không sao, lát nữa vận động một chút với người yêu là được rồi, không ăn nhiều, lát nữa lại không khí lực."
Viêm Cảnh Hi sửng sốt một chút, đột nhiên, hiểu ý Linh Tử, đỏ mặt nhíu mày nói: "Thật không phải."
Ngón trỏ Linh Tử chỉ chỉ mấy lần, cười nói: "Cũng đã ba ba ba* nhiều lần, rất tốt." Linh Tử liếc Lục Mộc Kình một cái, lại nói với Viêm Cảnh Hi: "Rất xứng."
*Là hôn ý.
Lục Mộc Kình hơi dương dương khóe miệng, nói: "Cảm ơn."
Viêm Cảnh Hi cũng không phản bác, càng tô càng đen.
"Tôi gói lại cho hai người." Linh Tử đi lấy hộp đóng gói.
Lục Mộc Kình đưa thẻ cho Viêm Cảnh Hi, "Thẻ này là dùng thân phận của em làm , anh lấy cũng vô ích, em coi như anh cho em tiền sinh hoạt."
Viêm Cảnh Hi nghĩ, bỏ đi, ngày mai cô chuyển khoản cho anh vậy.
Cô lấy lại thẻ, đặt về trong túi.
*
Trên lối đi bộ
Viêm Cảnh Hi đi ở bên trong.
Lục Mộc Kình đi ở bên ngoài, một tay đặt ở trong túi, đèn đường chốc chốc kéo dài rồi lại rút ngắn bóng của họ.
Viêm Cảnh Hi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Lục Mộc Kình hôm nay hẳn là sẽ ngủ trong nhà trọ.
Nhưng mà...
Trên giường của anh còn một bạn nhỏ đang nằm mà?
Xem ra, cô chỉ có thể đưa Nam Nam đến ngủ trên giường cô.
Hai người đi tới xổng.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy cổng cư nhiên khóa, ông cụ này, thực sự là, phát tác theo chu kỳ mà.
"Này..." Viêm Cảnh Hi hô một tiếng.
"Quên đi, em uống rượu, nếu như ông ấy tìm lý do nói em, trái lại không tốt, chúng ta về Tây Lâm đi, mệt không?" Lục Mộc Kình dịu dàng nói.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến cửa chính đến Tây Lâm có chút xa, ánh mắt liền ảm đạm xuống.
Lục Mộc Kình ở trước người của cô ngồi xổm xuống, ghé mắt, nhìn cô, nói: "Lên đi, anh cõng em đi."
Viêm Cảnh Hi nhìn tấm lưng dày rộng của anh, trong lòng có chút cảm xúc, sợ bản thân chìm vào anh, ánh mắt liếc về nơi khác, nói: "Ai nói tôi mệt, ăn no quá, vừa vặn đi một chút."
Hôm nay cũng không biết trường học làm gì, ngay cả cổng Tây Lâm cũng khóa.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía di động, đã 2 giờ sáng, ngoái đầu nhìn lại.
Lục Mộc Kình ngáp một cái, ánh mắt tối sâu nhìn về phía cô, "Sao vậy ?"
Viêm Cảnh Hi chỉ chỉ tường, "Leo qua đi, anh được không?"
Lục Mộc Kình nhìn trên tường đều là mảnh thủy tinh, lo lắng cắt vào tay cô, nói; "Bỏ đi, tìm khách sạn đi, quá nguy hiểm."
Viêm Cảnh Hi cũng lo lắng, hơn nữa, cô lại mặc váy.
"Được rồi. Nơi này có một khách sạn cũng được, đi thôi." Viêm Cảnh Hi xoay người đi ở phía trước.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu thẳm nhìn Viêm Cảnh Hi, trong mắt xẹt qua một vệt sáng, "Cảnh Hi, đồ của anh đều ở trên xe của trợ lí Tần, bao gồm chứng minh thư."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi nhướn chân mày, hoài nghi nhìn anh.
"Hiện tại vào khách sạn, mặc kệ là một người hay là hai người, mỗi người đều cần cung cấp chứng minh thư, cho nên, em muốn đi vào, gửi số gian phòng cho anh, anh sẽ vào sau." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
Viêm Cảnh Hi chớp mấy cái mắt, bởi vì mệt mỏi, cho nên đầu óc có chút thiếu dưỡng khí, hiểu những lời này của anh ―― tối nay bọn họ phải ở chung trong một căn phòng.
"Cái đó." Viêm Cảnh Hi xoay người, đối mặt với Lục Mộc Kình, "Nếu không anh kêu trợ lí Tần qua đây."
"Quá muộn rồi!" Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
Viêm Cảnh Hi mở hai mắt thật to, đối diện với Lục Mộc Kình, không nói lời nào.
"Sợ anh?" Lục Mộc Kình nhíu mày nói.
Cũng đúng, bọn họ đều ở trong một trong nhà trọ, anh muốn phát sinh chuyện gì, cô căn bản nhìn không rõ, hơn nữa, cũng không phải ở chung một phòng.
Cô như vậy, có vẻ nàng chột dạ.
"Đi thôi, tôi đi vào trước, tới phòng sẽ đưa anh số cửa." Viêm Cảnh Hi sảng khoái nói.