Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 134: Đảo Huyễn Mộng



Phạm Ngọc và Trần Uy rơi vào một không gian rộng lớn. Ngay lúc thân thể Trần Uy sắp rơi xuống mặt đất thì Phạm Ngọc dùng hết sức lấy thân thể của mình đỡ lấy.

- Uỵch.

Thân hình Phạm Thái Tử đập mạnh xuống mặt đất như một cái bao cát. Do phải đở cả Trần Uy nên cú ngã này khiến hắn thật sự đau. Phạm Đại Tôn đau đến méo cả mặt. Một cảm giác hắn chưa từng thể nghiệm bao giờ.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đỡ được Trần Uy.

Nghĩ tới Trần Uy Phạm Ngọc lập tức dùng hết sức trở mình bò dậy. Hắn đặt thân thể lúc này đã hôn mê của Trần Uy sang một bên rồi nhanh chóng kiểm tra.

Trạng thái của Trần Uy lúc này rất không tốt. Tim hắn vẫn còn đập nhưng hết sức yếu ớt. Hơi thở hầu như khó có thể nghe thấy. Tác dụng phụ của ma túy tinh thể là rất lớn.

- Ngọc?? Anh Uy bị sao vậy??

Đúng lúc Phạm Ngọc đang lo lắng không biết phải làm sao thì một gióng nói quen thuộc vang lên.

Phạm Ngọc sửng sốt ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt ngạc nhiên của Minh Châu. Cô nàng trông cũng rất chật vật. Không những vậy, Phạm Ngọc còn nhận ra bên cạnh Minh Châu còn có những người khác.

Thiên Phong đang nhắm nghiền mắt như tập trung chữa thương. Công Chính cũng trong trạng thái tương tự. Ngoài ra còn có một người nữa là Hùng Sơn khí tức lúc này cũng rất bất ổn. Dường như tất cả bọn họ đều trải qua chiến đấu ác liệt.

Minh Châu ngay lập tức tiến đến kiểm tra thân thể của Trần Uy. Sau đó cô nàng rất nhanh lấy ra một viên thuốc rồi cho hắn nuốt vào. Tuy trạng thái của Trần Uy nhìn không có vẻ gì khôi phục nhưng rõ ràng nó đã tốt hơn ban nãy.

- Anh Uy là dùng ma túy tinh thể quá liều đúng không? Tôi đã cho anh ấy uống một viên thuốc trị thương đặc biệt. Nó làm cho thương thế của anh ấy ổn định lại. Tuy nhiên dù giai đoạn nguy hiểm đã qua nhưng vẫn cần đưa anh ta ra ngoài mới có thể chữa trị hết.

Phạm Ngọc nghe Minh Châu nói cũng thở ra một hơi. Dù sao hắn không có kinh nghiệm gì cho việc này.

- Anh cũng bị thương không nhẹ. Hai người gặp chuyện gì vậy?

Minh Châu nhìn qua tình trạng của Phạm Ngọc rồi hỏi.

- Chúng tôi…

Phạm Ngọc chậm rãi kể lại quá trình hắn và Trần Uy vượt Mê Cung Bóng Tối. Tới lúc bọn họ đụng độ tên Long Khinh Vân của Bắc Liên ra sao rồi Trần Uy cõng hắn chạy đi như thế nào. Lời kể của Phạm Ngọc khiến Minh Châu rung động không thôi.

- Cậu nói em trai tôi cũng dùng ma túy tinh thể?

Nghe Phạm Ngọc kể Công Chính đang trị thương cũng mở mắt ra vội vàng hỏi. Hiển nhiên hắn rất lo lắng cho Công Nghiêm.

- Đúng vậy. Tuy nhiên anh ta không dùng quá nhiều. Với tu vi của cậu ta có thể khống chế được.

Phạm Ngọc nghe hắn hỏi xác nhận.

- Hừ, bọn Long gia đáng chết.

Công Chính nghe vậy nghiến răng nói một câu rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Khí tức trên thân thể hắn đang không ổn định chứng tỏ hắn rất giận dữ. Thiên Phong thì từ đầu tới cuối không hề phản ứng. Dường như hắn bị thương rất nặng. Phạm Ngọc thông qua cảm nhận đoán như vậy.

- Cậu có gặp em trai tôi, Hùng Thanh, không ?

Hùng Sơn nghe xong Phạm Ngọc kể cũng lên tiếng hỏi.

Phạm Ngọc ngẩng đầu lên nhìn qua Hùng Sơn. Từ ánh mắt của hắn có thể thấy vị Tiểu Sơn Tinh này rất quan tâm đến em trai của mình. Tên kia...Phạm Ngọc tâm trạng phức tạp cân nhắc. Những suy nghĩ rất nhanh xẹt qua đầu hắn.

- Bọn tôi có gặp cậu ta...

Phạm Ngọc suy nghĩ một hồi vẫn quyết định kể ra. Hùng Sơn này tính tình khẳng khái, lòng dạ có thể nói rộng lớn lại từng giúp hắn. Phạm Ngọc vẫn quyết định nói ra sự thật. Hắn cũng không phải kẻ ưa giấu diếm.

- Cậu nói thật chứ???

Hùng Sơn nghe vậy khí thế toàn thân bùng phát. Mặt hắn hiện lên vẻ giận dữ vô cùng. Ánh mắt như lửa thiêu. Hắn nhìn thẳng về phía Phạm Ngọc, giọng cực kỳ lạnh lùng. Thân hình hắn lúc này mang lại cảm giác cao lớn hùng vĩ vô cùng. Khí thế ép tới khiến Phạm Ngọc phải lui lại phía sau vài bước mới đứng vững.

Tuy vậy, Phạm Ngọc cũng ương ngạnh đứng thẳng đối mắt với Hùng Sơn. Dù khí thế của hắn trên thực tế lúc này chẳng còn tí gì. Nếu Hùng Sơn vì vậy ra tay cũng là điều bình thường. Phạm Ngọc cũng chẳng có lý do gì phải sợ hãi.

- Sơn.

Minh Châu bỗng nhiên nghiêm nghị quát lên. Một cỗ khí thế bàng bạc mạnh mẽ vô song từ cô nàng chen vào giữa hai người Hùng Sơn và Phạm Ngọc. Phạm Ngọc ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

- Nếu điều cậu nói là thật, em tôi có chết cũng đáng. Nhưng nó là em tôi. Giữa chúng ta vẫn sẽ phải có một trận chiến. Tất nhiên không phải lúc này. Còn nếu cậu lừa dối, tôi sẽ bắt cậu trả giá đắt gấp bội.

Hùng Sơn nhìn về phía Minh Châu sau đó thu lại khí thế. Tuy nhiên giọng nói của hắn vẫn giận dữ vang lên. Nói đến câu cuối sát khí của Hùng Sơn rõ ràng hiển hiện.

- Tôi hiểu.

Phạm Ngọc trịnh trọng đáp. Một người anh khi nghe tin dữ về em trai mình mà còn giữ được thái độ như vậy rất khó. Nếu ở thế giới tiên nhân thì không hề nghi ngờ gì sẽ xông lên chém giết tận tuyệt.

Sự kiềm chế của Hùng Sơn khiến hắn có chút bội phục. Phạm Ngọc cũng chờ mong một trận chiến với vị tiểu Sơn Tinh lừng lẫy này.

- Ngọc, chỗ này chính là Đảo Huyễn Mộng. Chính là cửa thử thách thứ hai mà vị Tu La kia xếp đặt. Gọi nó là đảo nhưng xung quanh không hề có biển. Một tòa đảo trôi nổi trên không trung được bao bọc bởi sương mù. Khu vực chúng ta đang đứng là nơi an toàn nhưng nếu tiến nhập vào làn sương mù phía trước sẽ bắt đầu có chướng ngại.

Minh Châu nhìn quanh một chút rồi nói với Phạm Ngọc. Về phần lời nói của Hùng Sơn cô nàng cũng không có biện pháp nào. Tên này là một người chém đinh chặt sắt đã nói là làm.

Phạm Ngọc nghe nói mới quan sát xung quanh. Chỗ bọn họ đang đứng là một mảnh đất nhỏ. Xung quanh có sương mù che chắn tầm nhìn. Hắn bèn đi tới vươn tay chạm tới làn sương mù khiến chúng khẽ tách ra. Thứ này không phải sương do hơi nước tạo thành. Nó tạo cảm giác không phải thể khí, dính nhưng lại như không dính. Một dạng vật chất rất lạ. Đồng thời qua làn sương mù này, Phạm Ngọc cũng cảm nhận được những tia khí tức âm u, quỷ mị như có như không phía xa.

- Phía sau làn sương mù đó, đi vào sẽ lập tức gặp phải tấn công. Thiên Phong và Công Chính đã vào thử nhưng chỉ đi được hơn mười dặm là phải quay trở lại. Hai người bọn họ gặp phải công kích khác nhau. Nhưng từ những điều họ nói thì nơi này đúng như tên gọi thuộc về loại hình công kích linh hồn. Trong đó sẽ bày ra đủ loại huyễn tượng, sinh vật thậm chí ảo giác kỳ lạ tách chúng ta ra khỏi thực tại. Tất cả những thứ này đều nhằm lung lạc ý chí, cắn nuốt tâm thần của chúng ta.

Minh Châu tiếp tục nói khiến Phạm Ngọc nhìn về phía hai người Thiên Phong và Công Chính. Hóa ra hai tên này cũng không phải trị thương thân thể. Bọn họ đang dùng các phương pháp tu tập cổ để trị thương tổn về tinh thần.

- Đi vào đó, có khả năng mãi mãi lưu lại. Không tự tin, đừng thử.

Thiên Phong khẽ mở mắt lạnh nhạt nói một câu.

- Lực lượng công kích rất mạnh lại không thể phòng bị. Nếu cậu không có thử qua tu luyện linh hồn trước đó, đừng thử.

Công Chính cũng lên tiếng khuyên nhủ. Thần thái hắn lóe lên tia tinh minh chứng tỏ đã trị thương xong.

Phạm Ngọc nghe vậy không khỏi suy nghĩ.

Về loại hình thử thách này, đối với Phạm Đại Tôn cũng không phải điều gì mới lạ. Ở thế giới của tiên nhân, có những thứ như đạo tâm, nguyên hồn, huyền đài nhưng tóm lại vẫn chỉ sức mạnh của linh hồn, tâm thần. Một tiên nhân ở một gia tộc bình thường cũng phải trải qua rất nhiều tôi luyện linh hồn mới có thể tu luyện tiến cấp. Làm Thái Tử của Phạm Giới, của cả Linh Vực Nam Thiên như hắn cũng đã nếm trải rất nhiều loại khảo nghiệm như vậy.

Còn phương pháp tu luyện linh hồn, tất nhiên hắn là vô cùng quen thuộc. Có hàng vạn loại bí quyết, tâm pháp tu luyện linh hồn, Phạm Ngọc cũng biết khá nhiều. Hắn còn chủ tu một vài môn được coi là cực mạnh trong khắp các Linh vực. Đáng tiếc ở chỗ này, hắn lại không dùng được.

Những kinh nghiệm đó lúc này cũng chỉ giúp hắn có thêm phần tâm tư sẵn sàng chứ không giúp ích gì nhiều. Vốn liếng của Phạm Thái Tử cũng không có chỗ dùng ở đây. Vừa mới rồi hắn cũng đã suýt chết. Ngay cả lúc này bản thân cũng như tàu lá chuối, hoàn toàn vô lực.

Nhưng Phạm Ngọc cũng có trái tim lửa nóng, chưa bao giờ sợ hãi những thử thách.

Suy nghĩ một lúc, Phạm Ngọc đưa mắt quan sát mấy người xung quanh. Mấy người này hiển nhiên đã vượt qua Mê Cung tiến vào đây khá lâu.bBọn họ dừng lại để dò xét, chuẩn bị đi vào. Bỗng hắn thấy một điều lạ.

- Tôi không thấy Lâm Phi Long. Không lẽ cậu ta chưa vào đây?

Quả thật Lâm Phi Long, ngôi sao chiến sĩ số hai của Nam Thủy, chỉ xếp sau Thiên Phong nhưng lại không có ở đây. Hắn chưa vượt qua Mê Cung Bóng Tối? Với trình độ tu vi của Lâm Phi Long thì hẳn không quá khó.

Tòa Mê Cung kia, mấu chốt ở chỗ không nằm ở tu vi chiến lực. Mê Cung khổng lồ với hàng ngàn lối đi, Đom Đóm Ma, lực lượng linh hồn bị hút đi, cạnh tranh với những người khác...chỉ là áp lực tâm lý cố ý được sắp đặt thôi. Chỉ cần tỉnh táo là sẽ vượt qua.

- Hắn chết rồi.

Nghe Phạm Ngọc hỏi cả Thiên Phong, Công Chính và Minh Châu đều tỏ vẻ bất đắc dĩ. Chỉ có Hùng Sơn giận dữ nói một tiếng.

- Lâm Phi Long là con cờ của Long gia.

Minh Châu lên tiếng giải thích. Giọng nói của nàng cũng trở nên tức giận khi nói đến Lâm Phi Long.

Phạm Ngọc nghe vậy hiểu ra. Bản thân hắn không để ý nhiều đến khía cạnh đấu tranh thế lực ở trái đất này. Tuy nhiên giữa Nam Thủy và Bắc Liên mà đại diện là Long gia lại tồn tại một loại đấu tranh vô cùng ác liệt và quỷ dị. Có thể nói nó giống như một dạng truyền thừa tinh thần nào đó. Nó thậm chí còn ăn sâu hơn, phức tạp hơn đấu tranh giữa các thế lực khổng lồ tại Đại Thiên Giới.

Ngay cả Phạm Ngọc vô tình cũng bị cuốn vào trong đó. Hắn từng đánh với Long Thái rồi bị một kẻ là Long Vô Ảnh truy sát. Cha hắn quá khứ cũng kết thù với Long gia.

“Xem ra bản đại tôn có duyên với phương Bắc” Phạm Ngọc thầm nghĩ. Hắn chính là bị Linh Vực Bắc Thiên đánh cho tan nát phải chạy tới nơi này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv