Ngay khi thấy giao hồn nhập vào trong tấm da linh thú. Hàn Lập không chút suy nghĩ lật tay, một cây linh phù bút màu lam, dài khoảng sáu, bảy tấc, khéo léo tinh xảo xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Còn tay kia thì phất về phía một hộp ngọc màu xanh, một đoàn chất lỏng màu vàng từ trong hộp bay ra.
Hàn Lập cầm bút chế phù chấm một cái, sau đó trịnh trọng đưa cái phù bút hướng tới tấm da linh thú, bắt đầu điểm điểm vẽ vẽ lên hư không rất thuần thục.
Từng chữ từng chữ phù văn khó hiểu màu vàng từ ngọn bút phóng ra liên tục rồi nhanh chóng bay tới trước, nhập vào tấm da linh thú màu huyết hồng.
Sau đó trên bề mặt của tấm da linh thú xuất hiện các loại ký hiệu lớn bé khác nhau, màu vàng rực rỡ, xếp chỉnh tề giống như in vậy.
Trong nháy mắt khi những ký hiệu này xuất hiện thì tấm da linh thú bỗng rung lên kịch liệt, tiếng rồng ngâm bén nhọn truyền ra. Sau đó bề mặt đột nhiên lồi lên, giao hồn ở trong tấm da linh thú đột nhiên lao ra, dường như đang muốn tìm đường trốn chạy.
Nhưng lập tức quang mang trên những ký hiệu màu vàng đại thịnh, cực kỳ linh hoạt bao vây lấy giao hồn, kéo nó trở lại.
Mặc dù không có linh trí nhưng Giao hồn thân là tinh hồn của thiên địa linh thú cho nên khi gặp nguy hiểm nó không ngừng liều mạng chống đỡ.
Lúc này, phù bút của Hàn Lập lại càng điểm thêm nhiều ký hiệu lớn nhỏ khác nhau tạo thành cái lồng nhốt giao hồn vào bên trong. Sau một lúc hắn đã hoàn toàn chế trụ được giao hồn, từ từ đẩy nó vào trong tấm da.
Nhân cơ hội này, động tác của Hàn Lập dừng tay, lập tức đổi lấy một thứ chất lỏng màu tím. Tiếp tục dùng phù bút chấm vào và họa xuất những phù văn kỳ quái.
Cứ như vậy, cứ cách một đoạn thời gian Hàn Lập lại thay đổi sang loại linh dịch khác, các loại các dạng phù văn từ từ xuất hiện trên bề mặt của tấm da linh thú.
Không lâu sao đó, tấm da dùng làm giấy phù to bằng bàn tay đã bị bao bọc dày đặc bởi rất nhiều ký hiệu.
Thần sắc Hàn Lập càng lúc càng trịnh trọng, tốc độ viết càng lúc càng chậm. Quang mang trong mắt hắn không ngừng chớp động, sử dụng thần thông Minh Thanh Linh Nhãn tới mức cao nhất.
Sau khi một cái phù văn màu đỏ vừa mới nhập vào tấm da linh thú, từ trong lá phù đang hoàn thành được một nửa đột nhiên xuất hiện một trận linh khí ba động dị thường tỏa ra, càng lúc càng mạnh hơn.
Sắc mặt của Hàn Lập đại biến. Trong lòng không ngừng kêu khổ. Hắn không chút do dự, phất tay áo về phía mặt đất một cái, một đạo hào quang màu xanh xuất hiện, đem tất cả các loại tài liệu thu hồi lại. Đồng thời tay kia phóng ra tiểu thuẫn màu lam che chắn trước mặt.
Ngay lúc Hàn Lập làm xong hết những việc này thì tấm da linh thú đầy màu sắc kia phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.
Một đạo hào quang chói mắt, linh khí kinh người phát tá ra bốn phía như một đợt sóng lớn đập lên tiểu thuẫn vậy.
Tiểu thuẫn khẽ lay động rồi thôi làm cho Hàn Lập ngẩn ra, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì dựa theo uy lực cực lớn của Hàng Linh Phù, một khi chế phù thất bại thì sẽ tạo ra một tiếng nổ rất lớn, đáng lẽ phải có lực phá hủy mạnh mẽ nhưng hiện tại lại ngăn cản chẳng chút khó khăn gì, thực sự khác xa với dự liệu của hắn.
Trong lúc Hàn Lập đang nghi ngờ thì một đoàn huyết quang bắn nhanh ra, lóe lên rồi xuất hiện ở phía trên mật thất, bộ dáng như muốn bỏ chạy.
Nhưng khi huyết quang vừa mới tiếp xúc với trần mật thất thì một tầng ánh sáng màu bạc liền xuất hiện, cản đường đi của huyết quang làm cho nó bị bắn ngược trở lại và phải hiện ra nguyên hình.
Thì ra đó chính là Huyết sắc tiểu giao - tinh hồn của Độc giao.
Hàn lập trước tiên là ngẩn ra nhưng sau đó liền mừng rỡ.
Hắn không suy nghĩ gì thêm mà vươn tay ra, hướng tới hư không chộp một cái. Một bàn tay to lớn màu xanh bỗng nhiên xuất hiện ở trên đầu của Giao hồn, tóm lấy nó rồi quay trở về.
Lúc này Hàn Lập đưa tay điểm về phía tiểu thuẫn, lam quang dần dần tán xạ, thuẫn bài lập tức nhỏ lại, bay vào trong tay áo
Sau đó Hàn Lập đưa mắt nhìn tới Giao hồn mới vừa bị bắt trở lại, sử dụng Minh Thanh Linh Nhãn để kiểm tra.
Sắc mặt Hàn Lập hiện lên vẻ kinh ngạc rồi khẽ hô một tiếng.
Mặc dù tiểu giao vẫn là tinh hồn nhưng hồn lực so với lúc đầu suy yếu đi rất nhiều. Nó lộ ra vẻ mệt mỏi và uể oải.
Hàn Lập sờ sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra Hàng Linh Phù một khi luyện chế thất bại thì yêu hồn không lập tức biến mất mà chỉ tổn thất một phần hồn lực. Nếu vậy thì cho dù loại phù này khó luyện chế nhưng trước khi hồn lực tiêu hao hết thì hắn có thể thử lại vài lần nên cũng có khả năng thành công.
Tất nhiên nếu phải luyện chế lại quá nhiều lần thì hồn lực sẽ bị suy giảm rất nhiều, vì vậy uy lực của Hàng Linh Phù cũng chẳng còn nhiều nữa.
Sau khi suy nghĩ và hiểu rõ điều đó, Hàn Lập thở phào một hơi, vẻ mặt giãn ra.
Cho dù hồn lực có bị tiêu hao đi chăng nữa thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với việc tinh hồn biến mất.
Dù sao cũng tính là đại hạnh trong bất hạnh!
Hàn Lập cười khổ một tiếng, lấy tất cả các loại tài liệu phụ trợ ra, chuẩn bị thử lại, đương nhiên lần này hắn phải đổi miếng da thú khác.
Công cuộc luyện chế tiếp tục bắt đầu.
Trong lúc Hàn Lập đang ở trong mật thất tận lực chuẩn bị sát chiêu thì cả Thiên Nhất thành đã được động viên hoàn toàn chỉ trong vỏn vẹn hai ba ngày.
Toàn bộ tu sĩ của các tông phái lớn nhỏ khác nhau đều biết rằng mấy ngày sau bọn họ sẽ quyết đấu một trận sinh tử với đại quân pháp sĩ. Sau một trận dao động thì mọi người đều rời khỏi nơi cư trú, dựa theo tổ nhóm được phân công, tiến về phía biên giới.
Ai ai cũng biết rằng nếu bọn Mộ Lan không bại rút lui thì Thiên Nam sẽ rơi vào quân địch, vô số tông phái sẽ đoạn tuyệt truyền thừa, do đó không cần kích động, sĩ khí cũng đã rất cao, ngoài ra xuất hiện rất nhiều lời đồn đại về sự tình liên quan đến đổ chiến.
Bởi vì lo sợ có gian tế của người Mộ Lan biết được danh sách các tu sĩ tham chiến, từ đó sẽ phái ra những pháp sĩ thích hợp cho nên tên tuổi của nhóm người Hàn Lập vẫn được giữ kín, chỉ trừ mấy lão quái có mặt trong đại điện ra thì hầu như không có ai biết rõ cả.
Cũng vì thế mà danh tính của mười vị tiền bối Nguyên Anh kỳ này cũng được đông đảo tu sĩ nghị luận bàn tán xôn xao, còn dự đoán tình hình thắng thua vì dù sao đổ chiến cũng liên quan đến sự sống của hơn một ngàn tu sĩ bị bắt.
Đặc biệt những người có môn nhân đệ tử nằm trong số đó lại càng quan tâm hơn.
Về phần đệ tử của Lạc Vân Tông cũng theo đội ngũ từ từ rời khỏi Thiên Nhất Thành, do vậy mà Lữ Lạc không thể không đi theo bọn họ được.
Tuy nhiên hắn đã phân phó nữ tử họ Tống ở lại nơi trú ngụ chờ Hàn Lập xuất quan.
Không tới mấy ngày mà số lượng tu sĩ còn lưu trú trong thành đã ít đi rất nhiều, Thiên Nhất thành trở nên vắng hoe.
Nhìn thấy thời gian ngày càng trôi qua mà chưa thấy Hàn trưởng lão xuất quan, nữ tử họ Tống không khỏi sốt ruột.
Tuy chỗ Hàn Lập bế quan đã được thiết lập tầng tầng cấm chế nhưng nữ tử này vẫn lờ mờ nghe được tiếng rồng ngâm, tiếng nổ vang lên, khiến cho nàng cực kỳ kinh ngạc và có chút lo lắng.
Đến ngày thứ năm thì nữ tử họ Tống hạ quyết tâm nếu như vị sư thúc của mình vẫn chưa chịu xuất quan thì nàng chỉ có thể mạo phạm để thông báo mà thôi.
Nếu trì hoãn thêm một ngày nữa, rất có thể sẽ không kịp tham gia đại chiến.
Lúc này nữ tử họ Tống đang ngồi trong đại sảnh lo lắng chờ, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra ngoài, mặt trời đang từ từ lặn xuống, thần sắc âm trầm bất định.
Mắt thấy sắc trời dần tối, hai hàng lông mày của vị nữ tử này càng thêm nhíu lại, cắn đôi môi đỏ mọng, quyết định đứng dậy.
Nàng vừa đi được một hai bước, đột nhiên một tràng âm thanh vang lên, truyền tới đại sảnh. Nữ tử họ Tống lúc đầu là ngẩn ra, sau đó vẻ mặt hiện lên sự vui mừng.
Một lát sau thanh quang từ trong cửa mật thất chớp động, tiếp theo thân hình của Hàn Lập đột nhiên xuất hiện.
"Tham kiến sư thúc!" Nữ tử họ Tống nhẹ nhàng bước tới trước vài bước, ân cần thi lễ.
"Hiện tại là ngày thứ mấy rồi? Tu sĩ trong thành dường như đã xuất phát rồi sao?" Ngay sau khi bước ra khỏi mật thật, Hàn Lập dùng thần thức cảm giác được cả Thiên Nhật Thành dường như trống rỗng, chỉ còn lại một số tu sĩ nên vừa gặp nữ tử họ Tống, hắn đã lên tiếng hỏi.
Dù ở trong mật thất hắn cũng có thể tính toán đại khái được thời gian, tuy biết không quá ngày nhưng vẫn muốn hỏi để an tâm.
"Khải bẩm sư thúc, hôm nay đã là ngày thứ năm rồi." Hiện tại nữ tử họ Tống đã hoàn toàn an tâm, cung kính trả lời.
"Ngày thứ năm? Thời gian còn lại chắc chắn vẫn còn dư nhưng tốt nhất là chúng ta nên khởi hành sớm một chút." Hàn Lập nghe xong như vậy liền quyết định đi ngay.
"Tuân lệnh!" Nữ tử họ Tống nhẹ nhàng vâng lời.
Hàn Lập khoát tay, một đoàn bạch quang từ trong cổ tay áo bay ra ngoài sân. Sau khi quang hoa biến mất, một chiếc xe có cánh màu trắng xuất hiện.
Đó chính là Ngự Phong Xa.
"Lên đi, dùng nó để di chuyển thì nhanh hơn so với độn quang một chút." Thân hình Hàn Lập chợt lóe, liền xuất hiện ngay trong xe, sau đó quay đầu lại nói với nữ tử họ Tống.
Nữ tử họ Tống liếc mắt đánh giá Ngự Phong xa một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi không nói tiếng nào nhảy lên.
Hàn Lập thấy vậy liền lấy mũi chân điểm nhẹ một cái. Lập tức bạch quang quanh Ngự Phong Xa lóe lên, một tầng ánh sáng màu bạc xuất hiện bao trùng toàn bộ cả người lẫn xe vào trong đó, hóa thành một đạo hào quang phá không bay đi.
Ngự Phong Xa không hổ danh là loại pháp phí chuyên dùng để phi hành. Chẳng những linh lực sử dụng không nhiều lắm mà tốc độ phi độn so với tu sĩ bình thường thì nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt hai người đã bay ra khỏi Thiên Nhất Thành, phóng thẳng về phía biên giới.
Nữ tử họ Tống thấy vậy, trong lòng càng thêm yên tâm, đồng thời còn cho rằng có lẽ là do có loại bảo vật kiểu này nên vị Hàn sư thúc cho tới hôm nay mới xuất quan. Ngoài ra nàng còn thắc mắc, không biết vị sư thúc cao thâm mạt trắc của mình đã tu luyện loại bí thuật lợi hại gì mà thỉnh thoảng từ trong mật thất lại truyền ra tiếng rồng ngâm bạo liệt.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì Hàn Lập lại bất ngờ mở miệng hỏi một câu ngoài dự liệu.
"Hai người Tử Linh đạo hữu giờ vẫn ở chỗ cũ, chưa rời đi chứ?"
"Tử Linh đạo hữu và Mai Ngưng cô nương tạm thời rời khỏi Thiên Nhất Thành, chờ sau khi đại chiến kết thúc mới quyết định." Tống nữ tử giật mình nhưng lập tức nhu thuận trả lời.
"Ha ha, Tử Linh nha đầu kia xem ra cũng rất cơ trí. Đích xác đó là một quyết định sáng suốt. Nếu ta ở vị trí đó, hơn phân nửa cũng sẽ làm như vậy." Hàn Lập khẽ cười nói.
Sau đó thần sắc thay đổi, thúc giục linh lực dưới chân, khiến cho tốc độ của Ngự Phong Xa tăng thêm một bậc làm cho nữ tử họ Tống hoảng sợ một phen. Trong nháy mắt hai người đã bay ra xa hơn mười trượng, không lâu sau đã biến thành quang điểm nhỏ xíu, dần dần biến mất ở phía chân trời.