Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 748: Ý ngoại chi ước



Nghe lời nói của Hàn Lập, Lữ Lạc bên cạnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hình như đã đoán ra.

"Tài liệu gì? Hàn đạo hữu có thể nói rõ được không?" Long Hàm chậm rãi hỏi.

"Tại hạ muốn một chút Canh Tinh để luyện chế pháp bảo. Hơn nữa số lượng càng nhiều càng tốt nhưng mà mọi người yên tâm. Tại hạ sẽ dùng thứ gì đó cùng giá trị để trao đổi, không phải lấy không. Chỉ cần liên minh trợ giúp thu thập một chút hoặc nghe ngóng xem tin tức hạ lạc ở đâu là được." Hàn Lập bất động thanh sắc nói.

Vẫn không có cách nào kiếm ra Canh Tinh để luyện chế Đại Canh kiếm trận khiến Hàn Lập vô cùng đau đầu. Bây giờ có cơ hội này tất nhiên hắn không thể bỏ qua.

"Canh Tinh!"

Vừa nghe tên tài liệu, sắc mặt của tất cả mọi tu sĩ đang ngồi trong đại điện đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Loại tài liệu đại danh đỉnh đỉnh "Duệ kim chi bảo" bọn họ sao lại không biết chứ.

Cho dù trong lòng đã đoán trước nhưng đến khi nghe Hàn Lập nói ra loại thiên tài địa bảo nghịch thiên kia thì ai ai cũng phải giật mình.

"Hàn đạo hữu muốn luyện chế pháp bảo gì mà cần càng nhiều Canh Tinh càng tốt vậy? Đạo hữu có biết loại đó bình thường chỉ cần pha vào một ít thì uy lực của pháp bảo tăng lên không ít nhưng nếu dung nhập quá nhiều thì hiệu quả lại ngược lại." Lão giả họ Huống nhíu mày, có điểm nghi hoặc nói.

"Tất nhiên là Hàn mỗ biết. Tại hạ chỉ muốn hỏi Thiên Đạo Minh chúng ta có thể sưu tập được thế này hay không mà thôi." Thần sắc hắn như thường, lãnh đạm nói.

"Nếu đạo hữu nguyện ý trao đổi công bằng thì việc giúp thu thập hoặc nghe ngóng tin tức liên quan cũng không phải là không được. Tuy nhiên loại tài liệu đó nếu tu sĩ lấy được đều lập tức đem dùng. Mà theo như ý tứ của đạo hữu thì cần số lượng không phải ít. Điều này sợ là rất khó khăn. Tuy có thể tìm được một ít đầu mối nhưng chủ nhân của thứ đó sẽ coi như chí bảo, giấu giấu giếm giếm, chúng ta cũng khó lòng hỏi rõ ngọn nguồn được. Nếu không thì sao trong hội đấu giá lần trước sẽ không chỉ xuất hiện một khối nhỏ." Lâm Hiên than thở, lắc lắc đầu nói.

Nghe lời ấy, trong lòng Hàn Lập trầm xuống. Lời này của đối phương hắn tất nhiên đã sớm dự liệu qua.

Nhưng mà trừ phương pháp trên ra thì hắn thật sự vô kế khả thi.

Nếu Thiên Nam không thể kiếm được nhiều Canh Tinh như vậy thì chẳng lẽ lại phải đi tới mấy chỗ như đại đế quốc trong truyền thuyết hay Thiên Sa đại lục sao.

Dù gì Đại Tấn quốc diện tích lớn hơn Thiên Nam gấp vài chục lần, biết đâu cũng có thể kiếm được số lượng cần thiết.

Huống hồ hắn còn mang trên người một cái hộp xương được nhờ vả khi ở trong Âm Minh chi địa nữa. Trong đó ghi chú phương pháp luyện chế Hàng Linh phù, nếu phải đi đến Đại Tấn quốc thì hắn phải làm một chuyến qua Thiên Phù môn để giao trả theo như lời hứa.

Hàn Lập sau khi ngẫm nghĩ, trong lòng có chút phiền muộn.

Thấy Hàn Lập hiện lên vẻ do dự, Lữ Lạc cũng không nhịn được khuyên nhủ.

"Hay sư đệ đổi điều kiện khác đi. Loại tài liệu Canh Tinh đó thật sự là vật khả ngộ bất khả cầu!"

Hàn Lập nghe thế liền nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ liền lắc lắc đầu nói:

"Mặc kệ thế nào, Canh Tinh với tại hạ vô cùng trọng yếu. Dù chỉ là hy vọng xa vời nhưng mong minh sẽ đáp ứng điều kiện này."

Nói tới đây, sắc mặt Hàn Lập hiện lên vẻ dứt khoát.

"Nếu Hàn đạo hữu đã kiên trì như vậy thì ta sẽ phái đệ tử tận lực trợ giúp nhưng nếu không tìm được thì mong Hàn đạo hữu cũng không nên hối hận." Long Hàm tựa hồ đã nhìn ra tâm ý kiên định của Hàn Lập. Hắn cũng không khuyên giải gì nữa mà gật đầu đáp ứng.

Dù sao đối với Thiên Đạo Minh việc này chỉ là phái các đệ tử cấp thấp đi tìm kiếm mà thôi, cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn.

Mấy lão già khác lại càng không có ý kiến gì.

Nhưng nhóm người Long Hàm cảm thấy rằng việc bồi thường như thế quả thật có chút khinh suất, ngay lúc đó liền xuất ra một túi hơn trăm linh thạch bậc trung đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập mỉm cười, không chút khách khí thu nhận lấy.

Thấy thế chúng tu sĩ trong đại điện cũng rất vui vẻ.

Tiếp theo mọi người trong Thiên Đạo Minh ngồi nói chuyện với nhau một lát, có người hỏi kỹ càng tình hình chiến đấu khi đó tại Hoàng Long sơn, bọn họ rất quan tâm đến tu sĩ hắc bào đột nhiên xuất hiện và thần thông của Mộ Lan Thần sư. Hàn Lập cũng không giấu giếm đem kể rõ ràng sự tình đã trải qua.

Nếu có liên quan đến phương diên pháp bảo và công pháp của mình, Hàn Lập tất nhiên sẽ nói sơ qua mà thôi.

Nhóm người Long Hàm cũng không dám phạm vào đại kỵ của tu sĩ mà hỏi thêm về chuyện thần thông của Hàn Lập.

Bất qua khi nghe thấy Hàn Lập bảo rằng hắn nghi ngờ bọn tu sĩ hắc bào kia không phải là di loại, cũng chẳng phải là yêu quỷ mà chỉ do tu luyện một loại ma công nào đó thì chân mày của Long Hàm không khỏi nhướn lên.

Sau đó Hàn Lập ngồi lại thêm nửa ngày nữa rồi mới cáo từ ra về.

Ngay lúc Hàn Lập và Lữ Lạc vừa mới đi khỏi đại điện thì một đạo Truyền Âm phù đã bay tới tay của Lữ Lạc.

Lữ Lạc sau khi xem xong liền cười khổ nói với Hàn Lập:

"Ta có việc quan trọng, e rằng không thể bồi tiếp sư đệ được. Sư đệ tự mình đi dạo trong thành cho biết đi. Đến buổi tối hai huynh đệ chúng ta sẽ trò chuyện kỹ lưỡng hơn."

"Sư huynh nếu có việc gì thì xin cứ tự nhiên giải quyết đi. Đệ cũng đang muốn đi xem xét Thiên Nhất thành này một mình đây." Hàn Lập mỉm cười thiện ý đáp lời.

Trong lòng Lữ Lạc nhẹ nhõm, sau khi ôm quyền liền vội vàng rời đi, hóa thành một đạo hào quang bay về phía xa xa.

Xem ra hắn đúng là có chuyện khẩn yếu cần phải làm.

Hàn Lập nhìn độn quang xa xa của Lữ Lạc, lắc lắc đầu nhưng sau khi ngẫm nghĩ liền gật gật.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng Hàn Lập đánh giá một chút rồi nhấc chân đi đến khu vực trung tâm.

Nhưng chỉ đi có vài bước, ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên, dừng chân lại.

Hắn chậm rãi xoay người, nhìn về phía một cái ngõ nhỏ.

Chỉ thấy tại đó có nữ tử họ Tống của Bạch Phượng phong đang cắn đôi môi đỏ mọng, biểu tình có chút do dự.

Hàn Lập lập tức đưa tay vẫy nàng lại.

Nữ tử họ Tống sau khi trù trừ một lát liền yểu điệu thướt tha đi tới.

"Tham kiến Hàn sư thúc!" Vị kiều nữ của Lạc Vân Tông cung kính thi lễ, thanh âm êm tai vang lên động lòng người.

"Ngươi đã đợi ở đó bao lâu rồi?" Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bình tĩnh hỏi.

"Dạ, sư điệt dã chờ hơn một canh giờ rồi." Nữ tử họ Tống cúi thấp đầu xuống, khẽ trả lời.

"Xem ra ngươi thật có chuyện muốn nói với ta. Tuy nhiên đây không phải là nơi phù hợp, theo ta đi chỗ khác." Ánh mắt Hàn Lập quét xung quanh một cái, lạnh lùng nói.

Sau đó hắn không chờ nữ tử này hồi đáp liền không nhanh không chậm đi về phía xa xa.

Sau khi do dự không quyết một chút, nữ tử họ Tống liền cất bước đi theo.

"Có chuyện gì thì nói đi!" Hàn Lập mang theo nàng đi đến một nơi yên lặng vắng người. Hắn quay người lại, bộ dáng bình thản nói.

"Dạ, là như thế này. Có người muốn sư điệt chuyển một phong thư cho sư thúc và người ta cũng muốn gặp mặt người nữa." Sau khi do dự một chút, nữ tử họ Tống đưa tay vào trong áo lấy ra một cái ngọc giả dâng lên cho Hàn Lập.

"Thư?" Trong mắt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi dùng thần thức đảo qua liền đưa tay tiếp lấy.

Tuy nhiên hắn không lập tức đưa thần thức vào trong mà ngược lại nhìn chòng chọc nữ tử họ Tống hỏi:

"Người nào đã giao cho ngươi? Chắc ngươi phải biết chứ!"

"Dạ, là một vị hảo hữu của sư điệt. Vị đó nói là có biết sư thúc cho nên mới nhờ sư điệt làm chuyện này." Nữ tử họ Tống sau khi giao ngọc giản xong, thần sắc cực kỳ trấn định trả lời.

"Biết ta?" Đôi mắt Hàn Lập nhíu lại, thần sắc khẽ động. Hắn ngẫm nghĩ rồi đưa ngọc giản lên trán, sắc mặt không chút biểu tình.

Một lát sau trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia cổ quái. Hắn bỏ ngọc giản ra, nhìn nhìn nữ tử họ Tống rồi hòa hoãn hỏi:

"Các nàng giờ đang ở đâu? Dẫn đường cho ta!"

"Sư thúc thật sự biết vị hảo hữu của sư điệt sao?!" Lần này đến lượt nữ tử họ Tống chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, có chút kinh ngạc hỏi.

"Không sai, đúng là có chút giao tình. Không tưởng được Tống sư điệt lại biết nàng." Thần sắc Hàn Lập như thường nói.

"Đệ tử mới kết bạn với nàng chỉ trong vòng hai năm nay mà thôi. Đệ tử nghĩ nàng ta nói biết sư thúc chỉ là chuyện đùa nhưng không nghĩ lại hoàn toàn là sự thật. Hiện tại đệ tử đã an bài cho nàng ở một chỗ không người bên ngoài thành rồi. Đệ tử sẽ đưa sư thúc đi." Tinh thần của nữ tử họ Tống trở nên phấn chấn, mỉm cười tự nhiên, nhất thời lộ ra vẻ mị hoặc vô cùng.

Tiếp theo Hàn Lập và nàng một trước một sau đi về phía cổng thành. Sau khi ra khỏi Thiên Nhất thành, dưới sự dẫn đường của nữ tử họ Tống, hai người dùng độn quang bay về phía Nam.

Sau khi phi hành được một đoạn khoảng vài chục dặm đến trước một sơn cốc không người, cả hai liền hạ xuống.

Lối vào sơn cốc này bị một mảng sương mù màu trắng bao phủ vì đã có người thi triển Chướng Nhãn thuật nho nhỏ.

Nữ tử họ Tống không nói hai lời, tay nhấc lên, không biết từ đâu lấy ra một cái lệnh bài. Một đạo hào quang bay vào bạch vụ, sau khi vụ khí cuồn cuộn chuyển động đã dần hiện ra một con đường nhỏ màu xanh biếc.

"Sư thúc, xin mời!" Nữ tử này cung kính nhường Hàn Lập đi trước.

Với thần thức hôm nay của hắn thì dù chưa tiến vào nhưng toàn bộ tình hình bên trong đều đã rơi vào trong mắt hắn.

Trên mặt Hàn Lập lộ xuất một tia mỉm cười, thuận theo con đường nhỏ đi tới.

Cái sơn cốc xinh đẹp này không lớn, diện tích chỉ rộng khoảng hơn trăm trượng. Trong cốc ngoài mấy gian thạch ốc thì chẳng có gì khác, sau khi liếc qua ai ai cũng biết đây là một nơi tạm thời trú chân mà thôi.

Tuy nhiên xung quanh đều được dọn dẹp sạch sẽ, không có một chút cỏ dại.

Có lẽ do cử động phá cấm chế của nữ tử họ Tống đã làm kinh động người ở bên trong.

Một thân ảnh thướt tha loáng lên, một nữ tử xinh đẹp mặc áo vàng xuất hiện tại cửa của một gian thạch ốc.

Nữ tử này sau khi nhìn thấy Hàn Lập đang đi tới thì thần sắc hiện lên vẻ phức tạp, sau khi do dự liền mỉm cười vui vẻ đi tới thi lễ với Hàn Lập, đôi môi xinh đẹp hé ra:

"Mai Ngưng ra mắt Hàn tiền bối. Cung hỷ tiền bối tiến giai vào Nguyên Anh kỳ."

Thanh âm nữ tử này ôn nhu, êm ái nhưng trong lời nói lại mang theo một tia u oán khó nói nên lời.

Hàn Lập nghe vậy liền lộ ra vẻ xấu hổ, chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi chậm rãi nói:

"Mai cô nương, cách biệt mấy năm nhưng phong thái của cô nương vẫn như trước. Đồng thời tu vi của cô nương cũng đã đạt đến Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, không lâu sau sẽ tiến nhập vào cảnh giới giả đan mà thôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv