Hàn Lập ngồi yên phải đến nửa ngày, không động đậy, đột nhiên hắn giơ cánh tay phải lên, một ngón tay dựng đứng lên, chỉ thẳng lên trời. Làm cho người khác nếu nhìn thấy sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Không lâu sau, nửa thước trên đầu ngón tay đang được duỗi ra đột nhiên xuất hiện một tia không gian ba động, từ hư không xuất hiện ra vài tia lửa, tia lửa vừa mới xuất hiện lập tức "chi lạp" một tiếng, trong không gian đang vặn vẹo tia lửa đó liền biến thành một hỏa cầu đỏ rực to bằng hạt đào. Hỏa cầu này mặc dù không lớn nhưng nhiệt độ của nó khá cao, tiểu hỏa cầu này vừa xuất hiện, cả gian phòng liền nóng cả lên.
Hàn Lập trên mặt vẫn còn cuốn sách, nằm bất động trên ghế, chỉ là tiểu hỏa cầu tiểu hỏa cầu trên ngón tay hắn vẫn không ngừng phát ra âm thanh lửa cháy "chi lạp! chi lạp". Cùng với ngón tay bất động, hỏa cầu trông rất bắt mắt.
Hơn một phân thời gian trôi qua, hỏa cầu vẫn duy trì, không có bộ dạng suy tàn, nhưng cũng có chút nhiều bộ dạng bất đồng với lúc nó mới xuất hiện rồi. Ngón tay dưới hỏa cầu bắt đầu rung động, dần dần theo thời gian, cổ tay, cánh tay thậm chí toàn thân cũng bắt đầu rung động theo.
Trong giây lát, Hàn Lập đang nằm trên ghế thái sư bật đứng dậy, ngay cả cuốn sách để trên mặt cũng rơi xuống mà hắn không để ý.
Hai mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu hỏa cầu phía trên đầu ngón tay hắn, khuôn mặt hắn cũng trở nên đỏ bừng. Trên cái trán hắn, cũng bắt đầu xuất hiện nhiều mồ hôi, phảng phất vừa mới làm việc gì đó vô cùng tốn sức, kịch liệt vận động khiến cho thân nhiệt tăng cao.
Chỉ một lát sau, hỏa cầu bắt đầu rung động, một lúc biến lớn, một lúc lại nhỏ đi, không cách giữ vững hình dạng được. Cuối cùng, không bao lâu sau, hỏa cầu nhỏ dần nhỏ dần rồi tiêu thất.
Đợi cho đến khi hỏa cầu biến mất, Hàn Lập giống như bị hút cạn sức lực, lập tức ngã lăn xuống ghế, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi uể oải, tựa hồ vừa làm một chuyện cực kỳ hao phí thể lực.
"Hỏa đan thuật này thật khó luyện a! Chính mình mất đến hơn nửa năm để luyện tập cũng không hoàn toàn lĩnh ngộ nó, chỉ có thể đem thời gian duy trì tăng lên mà thôi." Hàn Lập nhìn nóc nhà, tự nhủ.
Nguyên lai, tại mấy trang cuối cùng của cuốn bí tịch Trường Xuân công, có ghi lại vài loại pháp thuật thô thiển, vừa nhìn đã biết là những môn pháp thuật nhập môn dành cho tu tiên giả. Nhưng với Hàn Lập, đó như là chí bảo, hắn liên tiếp mấy tối không ngủ, nghiền ngẫm mà xem.
Cũng khó trách sao hắn lại hưng phấn như vậy, từ sau khi gặp qua Mặc đại phu thi triển một vài loại pháp thuật, Hàn Lập đối với pháp thuật nảy sinh hứng thú, với những pháp thuật cao thâm khó lường lại càng muốn học được.
Đáng thương là, hôm nay tuy rằng Hàn Lập tu luyện tới đỉnh phong tầng thứ sáu Trường Xuân công nhưng hắn lại chỉ giống như tên khất cái ăn xin lộc phật, không biết kỷ xảo làm phép. Ngay cả nguyên lý pháp thuật cơ bản nhất cũng không biết. Lúc này lại tìm được vài loại pháp thuật vừa tầm tay, như thế nào mà hắn không mừng rỡ cho được.
Phía cuối bí tịch có ghi rõ nhưng loại pháp thuật "hỏa đan thuật" "định thần phù" "ngự phong quyết" "khống vật thuật" "thiên nhãn thuật" năm loại khẩu quyết. Năm loại khẩu quyết pháp thuật này đối với Hàn Lập mà nói, loại nào cũng vô cùng cao thâm, rất khó để lĩnh ngộ.
Cũng khó trách được, những khẩu quyết này đều sử dụng cổ ngữ để giải thích, hắn tuy đọc không ít sách nhưng đối với phương diện nghiên cứu chữ nghĩa khả năng của hắn rất nông cạn. Đối với hàm nghĩa ẩn trong đó tự nhiên cũng khó lĩnh hội được.
Bất đắc dĩ, Hàn Lập buộc phải bỏ cuốn sách Trương Xuân công mà hắn đang điên cuồng học xuống, cắm đầu tìm những cổ thư có sử dụng loại chữ cổ kia, bắt đầu ngày đêm nghiên cứu ý nghĩa chân thật ẩn sau các cổ tự. Đối với mỗi một câu, một chữ hắn đều cẩn thận tra dò, suy diễn ý nghĩa của nó hơn mười lần mới thôi, cần phải nghiềm ngẫm thật kỹ mới không bỏ xót ý chính của khẩu quyết mới được.
Hắn mặc dù trước kia không được học qua pháp thuật, nhưng cũng biết rõ, loại lực lượng có uy lực vô cùng, một khi bị sai lạc trong luyện tập, cũng tạo ra hiện tượng so với chân khí bị tẩu hỏa nhập ma còn kinh khủng hơn nhiều, rất có thể dẫn tới việc hắn sẽ mất cái mạng nhỏ của mình. Vì an toàn của chính mình Hàn Lập mới phải cẩn thận xem xét, không dám làm liều.
Trải qua ba tháng nghiên cứu, Hàn Lập rốt cuộc đem bộ khẩu quyết xem thấu, quán triệt. Sau đó hắn bắt đầu luyện tập pháp thuật.
Nhưng thực tế khi hắn bắt đầu luyện tập đã làm cho Hàn Lập chịu những đả kích không nhỏ.
Hắn vốn tưởng rằng bằng vào khả năng thông tuệ của mình khi học "Trát nhãn kiếm pháp" thì học tập pháp thuật hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn. Nhưng ai biết tại phương diện này lại biến thành ngu ngốc, biết rõ ràng nguyên lý rồi, nhưng khi chính thức động thủ thì lại không sao làm được, khi thì thủ pháp không đạt, khi thì khẩu quyết niệm sai, có lúc lại là do pháp lực không đủ, cả người nhiều lúc bỗng trở nên ức chế, đần độn.
Hàn Lập tuy vậy cũng không có biện pháp nào cả. Nếu là pháp lực không đủ thì hắn vẫn còn biện pháp giải quyết, cùng lắm là ăn thêm vài khỏa linh dược là có thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng là do hắn không nắm rõ được vấn đề một cách hoàn toàn, xem ra thiên phú pháp thuật của hắn không được tốt lắm, sau một phen khổ cựu, cuối cùng Hàn Lập tự kết luận.
Hàn Lập trải qua một khoảng thời gian dài luyện tập, hắn cuối cùng tại các môn pháp thuật "Hỏa đan thuật" "Thiên nhãn thuật" cũng có chút thành tựu. Nhưng ba loại pháp thuật còn lại kia, hắn ngay cả nhập môn cũng không đạt tới chứ đừng nói là có hiệu quả tu luyện gì không.
Uể oải một thời gian, không còn cách nào khác là hắn đem toàn bộ tinh thần vào chuyên chú luyện tập "Hỏa đan thuật" "Thiên nhãn thuật". Hàn Lập ôm không ít hi vọng có thể nắm rõ nhưng pháp thuật này.
Trong đó uy lực của "Hỏa đan thuật" không có làm Hàn Lập thất vọng, mà nó còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của Hàn Lập.
Đừng xem tiểu hỏa cầu sinh ra bởi "Hỏa cầu thuật" thể tích nhỏ mà coi thường, kỳ thật bên trong đó ẩn chứa nhiệt độ vô cùng lớn, cơ hồ cho dù gặp vật cứng rắn đến đâu, nó cũng đều dễ dàng đốt cháy.
Cho dù là binh khí được rèn từ tinh cương, sau khi bị hỏa cầu đánh tới, tại nơi tiếp xúc, trong chớp mắt liền bị nung nóng, chảy ra như sắt bị nung nóng.
Sau khi chứng kiến loại uy lực kinh nhân đáng sợ này, Hàn Lập thậm chí còn thử đem hỏa cầu ném vào nước để thử nghiệm. Kết quả một mảng nước bị hỏa cầu làm cho bốc hơi, một điểm lộ ra là bị nước khắc chế cũng không có.
Sau khi hoàn toàn hiểu rõ uy lực của "Hỏa đạn thuật" Hàn Lập cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Dư Tử Đồng lại có thái độ ngạo nghễ hãnh diện, coi thường con người như vậy.
Nghĩ xem, một gã tu tiên giả có chút pháp thuật, đều có khả năng sử dụng "Hỏa đạn thuật" tiểu pháp thuật, dễ dàng đánh chết nhân sĩ võ lâm, danh gia cao thủ. Vậy nếu đổi vào đó là một vị tu tiên giả có pháp lực cao thâm, hẳn phải quét sạch giang hồ, thiên hạ vô địch rồi.
Thực lực chênh lệch như vậy, cũng khó trách được, Dư Tử Đồng cũng như tu tiên giả lại dùng ánh mắt nhìn con người như những con kiến hôi.