Hàn Lập nghe thế thì không nói gì, đúng là trên đời này không thiếu những chuyện kỳ lạ, còn có người dựa vào khí tức để phân biệt người nữa chứ.
Đã bị như vậy thì hắn chỉ có thể than thở bản thân xui xẻo mà thôi, nhưng hắn cũng không có gì kinh hoàng cả.
Chỉ cần không phải là Man Hồ Tử xuất hiện, với tu vi bây giờ cùng bảo vật trên người hắn chẳng cần phải lo lắng về điều gì.
Nữ nhân này quả là vô cùng lợi hại, hơn nữa lại tự mình đến đây ắt hắn phải có ý đồ gì đó.
Nghĩ vậy Hàn Lập không nóng không lạnh nói:
"Một khi phu nhân đã nhận ra Hàn mỗ thì tại hạ sẽ không phủ nhận. Chẳng qua bây giờ ta nên xưng hô với ngươi là Phạm tả sứ hay là Phạm môn chủ?"
"Xem ra tiền bối đối với chuyện vãn bối làm chưởng môn Diệu Âm môn cũng không có tán thành nhưng người không biết nếu lúc trước không làm như vậy thì Diệu Âm môn đã có thể biến mất trên Loạn Tinh Hải rồi. Thiếp thừa nhận là có chút tư tâm nhưng lúc trước phần lớn là bất đắc dĩ mà thôi" Phạm phu nhân nghe Hàn Lập nói như thế đầu tiên là vui vẻ sau đó là cười khổ giải thích.
"Phu nhân không cần nói chuyện này với ta. Ta đối với chuyện ai trở thành môn chủ Diệu Âm môn không quan tâm. Cái chức trưởng lão kia cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Chẳng qua theo lời vừa rồi của phu nhân thì hình như là biết sự tình của Hàn mỗ. Tại hạ có chút tò mò không hiểu phu nhân có thể nói cho tại hạ biết không?" Hàn Lập lạnh nhạt duỗi người, bộ dạng có chút bất mãn.
Phạm phu nhân lộ ra một tia ngoài ý muốn, sau đó nhìn Hàn Lập rồi bật cười.
"Tên của hàn tiền bối tuy bây giờ không phải ai cũng biết nhưng trong tầng lớp tu sĩ cấp cao thì đại danh đỉnh đỉnh. Một vị tu sĩ Kết Đan kỳ trước mặt đông đảo tu sĩ Nguyên Anh kỳ cướp được bảo vật Hư Thiên đỉnh, sau đó trốn thoát, tung tích biến mất, riêng việc này đã khiến cho thanh danh của Hàn trưởng lão vang xa rồi." Phạm phu nhân cười, làn thu ba lưu động.
"Thế sao? Mười tu sĩ biết thì có đến chín người là muốn giết Hàn mỗ cướp bảo vật, chẳng lẽ Phạm tả sứ cũng có ý này?" Hàn Lập cười lạnh, liếc mắt nhìn đối phương, xưng hô đối phương vẫn là tả sứ giống như trước kia.
"Tiến bối lại đùa rồi. Nếu thiếp thân là tu sĩ Kết Đan kỳ thì có thể vọng tưởng một chút nhưng sau khi kết đan thất bại thêm lần nữa thì thiếp thân đã sớm không còn hy vọng gì nữa rồi. Loại chí bảo như thế, thiếp thân không có duyên hưởng, thiếp thân cũng không muốn làm chuyện ngu xuẩn tự chuốc lấy họa." Mỹ phụ nghe Hàn Lập nói như thế thì cuống quýt lắc đầu than.
Hàn Lập cẩn thận dò xét một chút thần thái của đối phương. Vẻ mặt nàng ta như là đang nói thật nhưng hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng mấy lời kia vì thế tiếp tục bất động thanh sắc truy hỏi.
"Trừ chuyện Hư Thiên đỉnh, còn có chuyện gì liên quan đến ta nữa không?" Trước kia Hàn Lập ít khi giao tiếp cùng tu sĩ cấp cao nên ít khi biết được tin tức có liên quan đến bản thân. Bây giờ là cơ hội khó gặp, hắn tự nhiên sẽ không khách khí hỏi han một chút.
"Xem ra tiền bối cũng có nghe chút ít tin tức. Ngoài ra còn có nhiều lời đồn liên quan nữa, có người nói tiền bối là Trùng ma, mấy năm gần đây tại phụ cận hải vực diệt sát rất nhiều tu sĩ. Điểm này vãn bối không thể nào tin được. Tiền bối nếu đã có Hư Thiên đỉnh thì giấu giếm thân phận còn không kịp sao lại còn làm ra mấy chuyện kia cơ chứ. Nhưng lại có rất nhiều tu sĩ không biết rõ chân tướng lại bị kích động. Nếu không phải xảy ra vụ thú triều thì đám thân thích hảo hữu của mấy tu sĩ gặp phải độc thủ kia sẽ hợp thành tổ đội truy sát tiền bối đó chứ!" Nữ tử này lấy tay che miệng, nhìn Hàn Lập chằm chằm, mỉm cười nói.
Hàn Lập mắt không chớp một cái nào, chỉ là lạnh nhạt gật đầu, không mở miệng nói gì cả.
Điều này khiến cho Phạm phu nhân thầm nghĩ.
Chẳng lẽ tên đại ma đầu tâm địa ác độc trong lời đồn kia thực sự là vị Hàn trưởng lão trước mặt sao?
"Được rồi, Phạm tả sứ nói mục đích chân chính vì sao tối hôm nay đến đi." Hàn Lập thần sắc bình tĩnh, thanh âm vẫn lạnh nhạt không chút cảm tình.
"Nếu mà Hàn trưởng lão đã nói như thế, thiếp thân sẽ không vòng vo. Thiếp thân muốn mời người ra tay, giúp ta tiêu diệt ác tặc Vân Thiên Khiếu. Xem thần thông ngày đó của tiền bối thì ta nghĩ chắc cũng không tốn sức lắm." Phạm phu nhân do dự, chần chừ một chút nhưng cuối cùng cũng cắn răng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia oán độc cực kỳ sâu đậm.
"Vân Thiên Khiếu? Hắn không phải là chỗ dựa của ngươi sao?"Hàn Lập vô cùng nghi hoặc, im lặng trong chốc lát, sau đó không nhanh không chậm hỏi.
"Tiến bối cần gì phải nói như vậy? Hôm nay sự tình trong sảnh không phải người đã nhìn thấy một chút rồi sao! Tại Diệu Âm môn này thiếp thân không khác gì một con rối, nếu không phải ta biết một chút bí công mị thuật của bổn môn và có một ít kẻ trung thành và tận tâm dưới trướng thì sợ rằng cái chức Môn chủ này cũng không có làm được." Phạm phu nhân biến sắc mặt oán hận nói.
"Nếu ngày đó Phạm tả sứ mượn sức Ma đạo leo lên chức Môn chủ thì cũng đã phải dự tính trước rồi chứ. Hôm nay tố khổ thì được gì chứ? Làm một con rối tốt hơn là vứt bỏ tính mệnh chứ!" Thần sắc Hàn Lập không đổi, không hề có ý muốn đáp ứng.
"Nhưng hiện tại ngay cả tính mạng của thiếp thân cũng không có cách gì bảo đảm. Thiếp bảo tồn bí công của Diệu Âm môn trong một ngọc giản nhưng cách đây không lâu nó cùng một vị đệ tử thân tín đồng thời biến mất, tám chín phần là rơi vào tay Vân Thiên Khiếu. Hắn chỉ cần đem nó cho đệ tử thân tín của mình tu luyện, khi công pháp thành công thì tiền bối có cho rằng vãn bối còn cơ hội sống chứ? Chỉ cần tiền bối ra tay giết hắn, ta nguyện đem hơn phân nửa tài phú tích trữ mấy năm nay của Diệu Âm môn dâng tặng, ngoài ra còn kèm thêm tất cả nữ tu còn xử nữ trong môn phái nữa." Phạm phu nhân khuôn mặt đau khổ, đem hoàn cảnh nguy hiểm của mình nói ra, sau đó hứa hẹn điều kiện với Hàn Lập.
"Không có hứng thú, xin mời phu nhân trở về!"
Mặc dù điều kiện nữ nhân này đưa ra vô cùng mê người nhưng Hàn Lập không do dự cự tuyệt."
Hắn không phải do hoài nghi lời nói của đối phương.
Nếu mà nữ nhân này thật muốn lừa gạt, ám toán hắn thì có thể làm bộ như là không biết hắn mà âm thầm xuống tay, tỉ lệ thành công chắc chắn sẽ cao hơn một chút.
Nguyên nhân cắn bản nằm ở việc Hàn Lập không muốn lãng phí thời gian. phía sau hắn còn có một tên điên đòi mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện để giết hắn.
Kể cả nữ nhân này có đem cả Diệu Âm môn tặng lại thì hắn cũng sẽ một cước đá văng, đối với hắn thì bảo vệ tiểu mệnh của mình mới là quan trọng nhất.
Phạm phu nhân thấy vậy cũng có chút nghi hoặc
Nhưng sau khi đau khổ cầu khẩn vài câu vẫn thấy Hàn Lập không thay đổi chủ ý, sắc mặt không khỏi biến đổi mấy lần.
Rút cuộc mỹ phụ cắn răng nói thêm:
"Nếu vãn bối có biện pháp khiến cho tiền bối trở lại Nội Tinh Hải thì tiền bối có bằng lòng ra tay trợ giúp không?" Nói xong mấy lời này, thần tình Phạm phu nhân khẩn trương nhìn Hàn Lập.
Đây chính là điều kiện cuối cùng mà nàng có thể trao đổi.
Hàn Lập nghe lời này có chút kinh ngạc nhưng sau đó không do dự trả lời:
"Nếu trong mười ngày có thể khiến giúp ta trở lại Nội Tinh hải thì việc này có thể thương lượng được. Chẳng qua Truyền tống trận không phải là thiếu Huyễn Mộng thạch sao? Chẳng lẽ lời lúc nãy Phạm tả sứ là giả?"Nói câu cuối cùng thì khuôn mặt của Hàn Lập trầm xuống, thanh âm băng lãnh.
"Đương nhiên là không phải.Đối với Vân Thiên Khiếu mà nói thì Truyền tống trận thiếu rất nhiều Huyễn Mộng thạch nhưng hắn không biết, Diệu Âm môn chúng ta năm đó từng bỏ ra rất nhiều tiền mua các loại tài liệu trân quý, trong đó cũng có cả Huyễn Mộng thạch, vốn muốn phân chia cho các phân đường để thiết kế Truyền Tống trận nhưng sau khi ra ngoại hải, ta cất nó ở trong người. Sau này thấy dã tâm của Vân Thiên Khiếu nên mới đem chúng giấu đi, nếu không đối phương có thêm viện binh Ma đạo trợ giúp thì ngay cả cơ hội thoát thân ta cũng không có." Mỹ phụ giật mình vội vàng giải thích cho Hàn Lập.
Nghe đến đó,Hàn Lập vô cùng mừng rỡ nhưng cố gắng án trụ biểu hiện ra bên ngoài, cúi đầu suy ngẫm một chút.
Một lát sau hắn ngẩng đầu lạnh lùng nói.
"Đem Huyễn Mộng thạch lấy ra cho ta xem, sau đó mang ta tới Truyền tống trận để ta nhìn một chút. Nếu thật sự có đủ số lượng và tài liệu, ta có thể ra tay một lần." Hàn Lập từ tốn nói ra từng chữ.
"Điều này…" Phạm phu nhân vô cùng mừng rỡ nhưng sau đó lại do dự.
"Nếu không làm được như thế, ta sẽ chẳng quản chuyện kia được." Hàn Lập nghi ngờ bổ sung.
"Được, tài liệu thì không sao, ngày mai hay bây giờ tiền bối muốn xem ta sẽ đưa đi nhưng Truyền tống trận được xây dựng hơi xa nơi này. Ngoài ra hơn phân nửa đệ tử trong đó là do Vân Thiên Khiếu bố trí, sợ rằng có chút khó khăn." Phạm phu nhân nhíu mày đáp.
"Nếu đã có ý định đối phó với tên kia thì sao còn quan tâm đến mấy tên đệ tử thân tín đó làm gì? Vừa đúng lúc triệt hạ vây cánh của hắn một lần luôn. Tuy nhiên Vân Thiên Khiếu hiện tại ở đâu, có cách xa chỗ này lắm không?" Hàn Lập nghĩ đến điều gì đó, có chút lo lắng hỏi.