Hàn Lập một mặt tự đánh giá tin tức vừa mới biết được, mặ khác thầm nghĩ bản thân có thật sự nên sa chân vào cái vũng nước đục này hay không.
Tuy không biết phía trước gặp được cái gì, nhưng trong tòa cung điện cổ quái này xem ra đúng là giống như "Huyết sắc thí luyện" ở Việt quốc vậy. Tất cả đều là những nơi hoang dã do cổ tu sĩ kiến tạo nên.
Bảo vật bên trong tuy không ít, nhưng nguy hiểm cũng nhất định là không thiếu.
Mà Cực Âm tổ sư với biểu tình như vừa rồi làm cho hắn trong lòng sợ hãi rét run, cũng không biết đối phương có chủ ý gì?
Có lẽ không quản sự tình nơi đây, lập tức rời khỏi mới là ý định sáng suốt.
Bất quá nghe vài lão quái vật nói nơi này ba trăm năm mới có thể tiến đến một lần. Nếu mà lui bước như vậy khả năng hắn cũng không còn cơ duyên như vậy nữa.
Điều này làm cho Hàn Lập có chút do dự
Hàn Lập đang tâm tình bất định thì bên tai truyền đến thanh âm của Huyền Cốt thượng nhân.
"Tiểu tử. Trên người của ngươi có cái gì mà Cực Âm nhất định phải có hay sao vậy? Nếu không hắn như thế nào đối với ngươi lộ ra loại vẻ mặt này. Như ta đoán không sai thì tiểu tử ngươi chỉ sợ sẽ gặp phiền phức không nhỏ!" Thanh âm của Huyền Cốt tuy bình thường nhưng rõ ràng tràn ngập ý giễu cợt.
Nghe xong lời này Hàn Lập trong lòng hừ lạnh một tiếng, lập tức lên tiếng đáp:
"Nếu vị Cực Âm đảo chủ này biết rõ các hạ đang ở chỗ này chắc hẳn lại càng cao hứng. Quá nửa là sẽ cùng tiền bối hòa thuận nói chuyện tình cảm thầy trò".
"Ngươi dám uy hiếp ta? " Huyền Cốt thượng nhân vừa nghe Hàn Lập nói, khẩu khí liền âm trầm.
"Không dám! Ngươi với thân phận và thủ đoạn như thế kia, ta sao dám làm vậy? Bất quá tiền bối cũng nên trông chừng cho tốt một chút, nếu không vãn bối trong tình huống tính mạng khó giữ được, nói không chừng sẽ lỡ lời đem chuyện của tiền bối nói ra" Hàn Lập mặt không biểu tình đáp.
Huyền Cốt hồi lâu cũng không có lên tiếng.
Hàn Lập cho rằng đối phương thẹn quá hoá giận, nhất thời sẽ không trở lại quấy rầy mình nữa.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu lạnh như băng, nội dung lời nói làm hắn đầu tiên là sững sờ, nhưng lập tức vừa mừng vừa ngạc nhiên.
"Ngươi muốn hay không kết thành Nguyên Anh?"
"Tiền bối lời này ý tứ gì?" Hàn Lập chế trụ hưng phấn trong lòng, bình tĩnh hỏi.
"Hắc hắc, có ý gì? Lời nói của ta rất đơn giản. Ta biết rõ một loại đồ vật làm cho cơ hội ngưng kết Nguyên Anh tăng thêm. Vật ấy hiện bên trong Hư thiên điện. Trừ cái đó ra, cũng đừng nghĩ có phương pháp khác. Ngươi nếu chịu cùng ta liên thủ, nhân cơ hội này diệt trừ nghịch đồ Cực Âm, ta sẽ chỉ rõ chỗ của vật ấy cho ngươi, đem phương pháp hoàn toàn nói cho ngươi. Điều kiện này thế nào? Phải biết rằng nếu không phải ta tu luyện quỷ đạo căn bản không dùng được vật ấy. Thứ này cũng không cần nói cho ngươi. Dù cho ngươi không chịu cùng ta liên thủ, Cực Âm xem ra cũng sẽ chủ động tìm tới ngươi Đến lúc đó hắc hắc…" Huyền Cốt vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, đầy sát ý từ từ nói ra không chút che dấu về Cực Âm tổ sư.
Hàn Lập nghe xong không có lập tức đồng ý hoặc cự tuyệt mà là ngồi ở tại chỗ im lặng, trên mặt nhíu mày ngâm trầm suy nghĩ.
Thiếu niên hóa thân của Huyền Cốt thượng nhân cũng cực kỳ thong dong, không chút hấp tấp nóng nảy.
Hắn tin tưởng chỉ cần là tu sĩ Kết Đan kỳ không ai có thể cự tuyệt được dụ hoặc lớn như vậy. Hắn chỉ cần yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của Hàn Lập.
Lúc này Cực Âm tổ sư cùng Ô Sửu ô bay đến bên cạnh cây cột của lão nhân nho sinh, cùng nho sinh hàn huyên vài câu, đồng thời hướng tới mỹ phụ họ Ôn nói một hai câu.
Chỉ là phụ nhân kia sau khi lau chùi xong bảo kiếm liền trường kiếm thu lại, rồi nhắm mắt dưỡng thần căn bản ngay cả mí mắt đều không có nhướng lên, bộ dáng không chú ý tới.
Cực Âm tổ sư bị lạnh nhạt như thế cũng không tức giận hay xấu hổ, vẫn nói cười như thường, hiển nhiên lòng dạ cực kỳ thâm sâu.
Hàn Lập thu tất cả sự tình vào trong mắt, đối với Cực Âm tổ sư càng tỏ ra kiêng kị.
Người này không chỉ có tu vi cao thâm, tâm cơ xem ra cũng hơn hẳn người thường.
Nếu không phải thế, năm đó Huyền Cốt lão ma làm sao mà bị hại nơi tay hắn phải chuyển sang tu luyện quỷ đạo, ngay cả con đường luân hồi cũng hoàn toàn bị phá hỏng.
Làm cho Huyền Cốt thống hận đến cực điểm, hận không thể đem hắn đốt thành tro bụi.
Bất quá, không quản ân oán giữa Huyền Cốt lão ma cùng Cực Âm. Hôm nay hắn đúng là vẫn bị những người này theo dõi.
Cái này đối với hắn mà nói đúng là một vấn đề không ổn chút nào!
Có thể nói, hắn hôm nay trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngay cả một cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nếu thật muốn chính diên đối địch, khả năng có thể chạy trốn thật sự là thấp đến đáng thương.
Dù sao tu vi Kết đan sơ kỳ cùng Nguyên Anh kỳ, thật sự là kém quá xa.
Dù cho hắn có pháp bảo cùng Phệ Kim Trùng lợi hại, thì cũng vẫn bị người ta giết mà thôi.
Sau một hồi suy nghĩ cân nhắc, Hàn Lập rốt cuộc truyền âm sang Huyền Cốt hỏi một câu:
"Ngươi cũng nên giải thích cho ta một chút lời nói vừa rồi, qua khẩu khí hình như ngươi hiện tại cũng có thể chống lại một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ?" Hàn Lập khẽ mấp máy môi nói.
"Đương nhiên chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta liên thủ, thì việc này ngươi không hỏi ra cũng nói" Huyền Cốt trên mặt thoáng hiện vẻ vui vẻ, sau đó ngầm truyền âm trả lời.
Hàn Lập nghe xong, cũng không có hỏi qua gì nữa.
Rồi dứt khoát ngồi tại chỗ nhẹ nhàng nhắm hai mắt, giả bộ như đang luyện khí.
"Vật nọ tên gọi là Cửu khúc linh tham - chính là vật do thiên địa linh khí biến thành. Bản thể tuy nhiên chỉ là một loại linh thảo nhưng mười phần linh tính. Từ khi sinh ra sẽ biến ảo thành các loại động vật hoặc côn trùng, có thể tự hoạt động, còn phi thường am hiểu độn thổ, độn mộc. Nhiều năm trước ta tại Hư thiên điện này có trông thấy qua vật ấy. Chỉ là lúc ấy tu vi quá thấp, lại không có pháp khí phù hợp để bắt, đành phải thôi. Mà lần thứ hai sau đó tới, ta lại đã tu thành Nguyên Anh, tự nhiên sẽ không tốn hao khí lực cho vật này. Hiện hôm nay, đành phải tiện nghi cho người rồi"Huyền Cốt phảng phất có điểm không muốn nói ra.
"Cửu khúc linh tham?" Hàn Lập nghe xong hít vào một hơi khí lạnh.
Hàn Lập chính là đã nghe qua đại danh của vật này.
Đây chính là tiên thảo trong truyền thuyết.
Tuy có rất nhiều điển tịch viết về loại linh thảo này, nhưng Hàn Lập cho rằng vật đó xuất hiện thật sự tại thế gian này chắc hẳn cũng là vào thời kỳ hoang dã.
Chẳng lẽ Hư thiên điện còn tồn tại vật như vậy sao?
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại.
Tại chỗ cổ tu sĩ lưu lại này phát hiện một hai loại tiên thảo như vậy cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng Cửu khúc linh tham đối với việc ngưng kết Nguyên Anh có chỗ hữu dụng thì đúng là hắn thực sự lần đầu nghe nói qua.
Trong những điển tịch kia đúng là chỉ hàm hồ nói sơ qua công dụng chứ cũng không có rõ công dụng của nó.
Lão ma sẽ không lừa mình để liên thủ, cố ý dùng lời nói lung lạc hắn chứ? Hàn Lập có chút hoài nghi.
Có lẽ đoán được nghi kị trong lòng Hàn Lập, Huyền Cốt sau đó nói tiếp:
"Yên tâm! Đợi lát nữa sau khi qua cửa xong, tại cửa thứ hai ta sẽ trước hiệp trợ ngươi bắt vật ấy. Sau đó đợi cho giải quyết xong nghịch đồ, ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp điều chế linh dược. Đến lúc đó ngươi dựa theo cách điều chế cứ trình tự mà làm. Có thể lợi dụng hoàn toàn vật ấy để tỷ lệ ngưng kết Nguyên Anh của ngươi tăng lên không ít. Bất quá lần này tới Hư thiên điện ta cũng là do tình thế bắt buộc, đối với tu luyện của ta sau này hữu dụng lớn. Đến lúc đó ngươi cũng ra tay tương trợ một chút. Cứ như vậy, ta mới có thể nắm chăc thêm phần thắng" Huyền Cốt chủ động giải trừ ngờ vực vô căn cứ của Hàn Lập, sau đó nói ra một điều kiện không nặng không nhẹ, bỏ đi đại bộ phận lòng nghi ngờ của Hàn Lập.
"Được rồi! Nếu là ngươi thực có nắm chắc hạ được Cực Âm, ta ra tay hiệp trợ cũng không phải là không thể" Hàn Lập rốt cục đáp ứng, tạm thời cùng Huyền Cốt kết thành minh hữu.
Chỉ là cái lời giao kèo này thực rất là yếu ớt, có thể duy trì đến khi nào thật sự khó nói.
Phỏng chừng lúc Cực Âm tổ sư bị diệt, cũng chính là lúc quan hệ giữa bọn họ tan vỡ.
Nhưng Hàn Lập trong lòng cũng thở phào một cái.
Nghe Huyền Cốt lão ma nói, hắn đến đây Hư thiên điện cũng không phải là lần đầu. Có một vị minh hữu sành sỏi như vậy so với tình huống hai mắt tối mò mò thì vẫn tốt hơn nhiều.
Hắn tối thiểu có thể từ miệng đối phương biết rõ một ít tình huống cơ bản của Hư thiên điện. Trước khi đối phó với Cực Âm tổ sư thì đối phương vẫn có thể tin được.
Cứ như vậy, Hàn Lập cùng đối phương sau khi hiệp nghị xong, cũng bắt đầu từ miệng đối phương thám thính tình huống đại khái của Hư thiên điện.
Sau khi cùng Huyền Cốt lão ma ngầm đàm luận hồi lâu, sắc mặt của Hàn Lập cũng trở nên đỡ hơn nhiều.
Xem ra cơ hội cùng nguy hiểm luôn cùng tồn tại, lần này hành trình tại Hư thiên điện thật đúng là nguy hiểm trùng trùng.
Hắn không khỏi nhẹ thở ra một hơi.
Sau đó thật sự tâm thần đắm chìm bắt đầu ngồi xuống luyện khí.
Trong đại sảnh này Hàn Lập không cần lo lắng ai đột nhiên đánh lén.
Hắn đã sớm thử qua, ngoại trừ một ít các loại tiểu pháp như phiêu phù thuật ra thì nếu vận dụng pháp lực, lập tức pháp lực sẽ tiết ra ngoài, không cánh nào thi thuật thành công.
Thậm chí pháp bảo trong cơ thể ở nơi này cũng giống như là vật chết, đều không có thể sử dụng.
Cấm chế nơi này thật đúng là thần diệu vô cùng.
Sau đó, tu sĩ bên trong phòng năm sáu ngày sau lại đến càng nhiều, dần cũng đạt đến hơn trăm người.
Các trụ ngọc sớm đã bị các tu sĩ chiếm hết.
Những người đến sau đành phải tùy tiện tìm một chỗ trên mặt đất tạm thời ngồi xuống nghỉ ngơi.