Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 280: Tiếp kiến



Lão gia sáng suốt, chúng ta đích xác không thiếu ngân lượng, nhưng thanh danh không thể mất, phụ nhân đối diện mỉm cười nói, hoàn toàn thể hiện bộ dáng hiền thê.

Tần Ngôn thấy vậy, càng thêm vừa lòng.

Vị Tam phu nhân này ở với mình đã nhiều năm như vậy như tay chân bên mình, tâm tư tinh tế, một điểm đều không giảm sút, điều này làm cho lão càng yên tâm.

Thậm chí bình thường có việc ra ngoài, liền đem chuyện lớn nhỏ trong Tần trạch giao cho nàng xử lý, hơn nữa mỗi lần đều cực kỳ hài lòng.

"Lão gia, thiếp đã phái người đem hắn đến đây. Phu quân sau khi gặp qua, sẽ do thiếp ứng phó việc nhỏ này." Phụ nhân tiếp tục ôn nhu nói.

Tần Ngôn nghe vậy, mỉm cười, vừa định mở miệng nói gì đó thì ngoài phòng liền truyền đến âm thanh bẩm cáo của hạ nhân.

"Lão gia, Tần Bình đã dẫn khách tới, hiện tại có muốn triệu kiến hay không?"

"Kêu Tần Bình mang người vào đây đi."

Tần Ngôn thuận miệng phân phó, sau đó không mở miệng nữa, hướng Tam phu nhân cười cười xin lỗi.

"Tuân mệnh!"

Hạ nhân lên tiếng, cũng không nói gì thêm.

Mà ở ngoài phòng khách, đi phía sau Tần Bình là một vị thanh niên ngơ ngơ ngáo ngáo.

Nam tử trẻ tuổi này một mặt đi tới, một mặt liếc trái nhìn phải đánh giá hết thảy phòng khách, tựa hồ đối với thứ gì trong phòng cũng đều tò mò vô cùng.

Đợi hai người đi vào sảnh, Tần Bình hồi bẩm một tiếng, sau đó tự động rời đi, chỉ còn lại người thanh niên, đang có chút bất an đối diện với vợ chồng Tần Ngôn.

Tần Ngôn cùng Tam phu nhân nhìn thấy bộ dáng thanh niên luống cuống tay chân, không khỏi nhìn nhau cùng cười, tiếp theo lão ho nhẹ một tiếng, nói với người thanh niên:

"Nghe nói tiểu huynh đệ có thư của trưởng bối Tần mỗ, chẳng biết việc này có thật hay không? Có thể đem thư giao cho tại hạ xem xét được chứ?"

Thanh niên cũng chính là Hàn Lập liếc mắt nhìn vị đứng đầu Tần gia này, lộ ra bộ dáng do dự, phảng phất có chút không tin tưởng, hỏi ngược lại:

"Người chính là Tần thúc sao? Ông nội của ta truyền miệng rằng chỉ có thể giao thư này cho bản thân Tần thúc thôi."

Tam phu nhân nghe xong Hàn Lập nói thế liền nao nao, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng.

Tại đại sảnh tiếp khách của Tần trạch, có người dám to gan lớn mật giả mạo người đứng đầu Tần gia sao? Người thanh niên này hỏi thật sự là rất thú vị.

Mà Tần Ngôn nghe xong, ngây người ngẩn ngơ, đồng thời lộ ra thần sắc cười khổ.

Lão đành phải bất đắc dĩ nói tiếp:

"Tại hạ đương nhiên là chủ nhân chân chính của Tần trạch, tuy nhiên có phải là Tần thúc của các hạ hay không thì phải xem qua thư mới có thể xác nhận được."

Bộ dáng thừa nhận của Tần Ngôn làm Tam phu nhân ở bên nhìn thấy thật sự rất thú vị. Không nghĩ tới, tại Việt kinh đại danh đỉnh đỉnh, cơ hồ không người nào không biết chủ nhân Tần gia, vậy mà bị một thanh niên cả người quê mùa, cục mịch hoài nghi, thật sự là một chuyện hoang đường.

Nghe Tần Ngôn nói thế, trên mặt Hàn Lập mới thể hiện ra biểu tình tin mà không tin, rút cuộc hắn móc móc kéo kéo ra một phong thư bị nhàu nát như giấy loại, đưa cho Tần Ngôn.

Lão sớm đã không kiên nhẫn, cố nén xúc động không đem tay giật lấy thư tín, rút cuộc bảo trì được phong độ tiếp lấy phong thư.

Tuy nhiên lão thực không có lập tức mở thư, mà thâm ý sâu sắc liếc nhìn Hàn Lập, bỗng nhiên sau đó đem thư bỏ xuống bàn, vỗ nhẹ hai tay.

Sau hai tiếp "Bốp" "Bốp", từ bên ngoài sảnh lập tức đi vào một vị lão giả áo xanh đầu đầy tóc bạc.

Tần Ngôn không nói hai lời, tay chỉ phong thư này. Lão giả lập tức cung kính tiến lên cầm lấy, tiếp theo liền xem xét cẩn thận nó dưới ánh nắng chiếu vào trong phòng, cuối cùng hai tay đang cầm lại đem thư để trở về trên bàn.

"Không có vấn đề."

Sau khi lão giả thốt ra mấy từ, liền khom người thối lui. Tất cả vừa xảy ra đều vô thanh vô tức, giống như quỷ mị.

Tần Ngôn yên lòng, nhàn nhạt liếc nhìn Hàn Lập, thấy bộ dáng vị này mờ mịt, không khỏi trên mặt mang nụ cười đắc ý.

Sau đó lão không giải thích gì, liền đem thư này thuần thục mở ra, rút tờ thư ra nhìn kỹ.

Tam phu nhân một bên thấy vậy, hướng về phía Hàn Lập cười hòa ái một chút, liền bưng chén trà trước mặt muốn nhấp một ngụm.

Nhưng không đợi phụ nhân bưng lên thì Tần Ngôn đang ngồi xem thư tín bỗng "Ai da" một chút, đột nhiên đứng dậy, thần tình cực kỳ ngạc nhiên cổ quái.

"Lão gia, có chuyện gì, thư tín này là giả sao chứ?" Tam phu nhân lắp bắp kinh hãi, cuống quít đặt chén trà xuống dò hỏi, bộ dáng cực kỳ quan tâm.

"Không phải, thư này là thật. Nhưng là của một vị trưởng bối có đại ân đối với ta." Thần sắc khoảng khắc liền khôi phục lại bình thường, khẩu khí rất bình tĩnh nói.

Sau đó hắn hướng về phía ái thê của mình.

Sau khi nhìn, Tần Ngôn mới quay lại dò xét Hàn Lập lần nữa.

"Các hạ gọi là Hàn Lập?" Tần lão gia hỏi một câu, tuy khẩu khí giống như vừa rồi, nhưng Tam phu nhân lại lờ mờ nhận ra chỗ không đúng.

Khi vị phụ nhân này đang hồ nghi thì Hàn Lập lại mạnh mẽ gật đầu:

"Đúng vậy, ta chính là Hàn Lập! Có phải ông nội của ta đã nói là ta có thể lưu lại ở trong này đúng không?"

"A a, đương nhiên có thể. Ta trước đây từng cùng gia phụ gặp qua Hóa Nguyên bá phụ một lần, không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy hậu nhân của người, ta sẽ xem ngươi giống như cháu chắt thân thuộc." Tần Ngôn đột nhiên hoan hỉ vui sướng lên tiếng cười ha hả, âm thanh vang lớn, làm hạ nhân ở phụ cận đều nghe được, nhìn nhau mặt mày mờ mịt, chẳng biết lão gia nhà mình vì sao ở trong phòng khách cao hứng như thế.

"Đến đây, theo ta vào phòng bên nói về tình huống gần đây của Hóa Nguyên bá phụ đi? Những người khác không ai được phép vào trong, ta cần phải cùng với Hàn hiền chất chuyện trò?" Tần Ngôn cầm lấy cánh tay Hàn Lập, cực kỳ nhiệt tình nói. Tiếp theo kéo hắn đi đến cửa bên, ngăn trở hành động muốn đi theo của Tam phu nhân.

Tam phu nhân vốn đã cảm thấy giật mình, nay lại càng thêm hồ đồ.

Bà đành phải trơ mắt nhìn Tần lão gia cùng Hàn Lập từ cửa bên đi ra ngoài. Mà bà không dám không nghe theo sự phân phó tự tiện tiến vào.

Lúc này phụ nhân một đầu đầy nghi vấn.

Hàn Lập đi theo Tần Ngôn tới một chỗ cực kỳ u tĩnh ở phòng bên.

Lão hai lời không nói, di chuyển một chút cái bình cổ dùng để trang trí trong phòng, sau đó trên vách tường trống rỗng xuất hiện một gian mật thất.

Tần Ngôn thấy vậy, không chần chờ đi vào. Mà Hàn Lập sau khi mỉm cười một chút, cũng theo sau.

Mật thất này không lớn nhưng đầy đủ mọi thứ.

Chẳng những có bàn, có ghế, còn có một cái giá sách bằng gỗ đàn hương cao hơn một trượng, có vẻ cực kỳ tinh xảo.

"Các hạ một khi đã là người do Lý tiên sư phái đến, thì cũng là người tu tiên?" Vừa rồi trong phòng khách, Tần mỗ đã đắc tội, mong rằng Hàn tiên sư không khiển trách?" Tần Ngôn sau khi đóng cửa mật thất, thần sắc liền cung kính hướng Hàn Lập giải thích.

"Không có gì, không biết không có tội. Huống chi, tràng diễn này còn phải tiếp tục." Hàn Lập tùy ý ngồi xuống bên cạnh bàn, không thèm để ý nói. Hắn lúc này cả người thần thái vì đó biến đổi, khôi phục hơi thở tiêu sái vốn có.

"Đa tạ tiên sự đại lượng."

Tần Ngôn nghe xong, càng thêm cung kính, thủy chung đứng một bên, không có lộ ra ý tứ bất mãn.

Người tu tiên rút cuộc là ai, Tần Ngôn thật sự rất rõ ràng, căn bản đó chính là mấy người thần sống giống như thần tiên.

Huống chi, nếu vị Lý tiên sư kia không một tay duy trì, bọn họ Tần gia tuyệt đối không có thanh thế hiển hách như ngày hôm nay. Về tình về lý Tần Ngôn cũng không dám có ý bất kính.

"Tần gia chủ cũng ngồi đi, không cần khách khí. Lý tiên sư trong miệng người chính là gia sư, sở dĩ đối với Tần gia mà nói, ta cũng không tính là ngoại nhân." Hàn Lập mỉm cười nói.

"Không dám, tại hạ là một phàm nhân, như thế nào dám đối với tiên sư vô lễ, tại hạ đứng ở một bên nghe Hàn tiên sư phân phó là được." Tần Ngôn liên tục lắc đầu, không chịu ngồi xuống. Điều này làm cho Hàn Lập có chút trầm ngâm, đăm chiêu một chút, sau đó liền không hề miễn cưỡng đối phương.

"Chẳng biết Hàn tiên sư đến nơi này có gì muốn làm? Trong thư Lý tiên sư chỉ nói rõ thân phận của người, cụ thể sự tình gì thì trong đó lại không đề cập chút nào. Tần mỗ có được biết một phần hay không?" Tần Ngôn thật cẩn thận hỏi ra vấn đề trong lòng quan tâm nhất.

Bởi vì dựa theo lời gia phụ khi lâm chung thì Lý tiên sư có đại ân đối với Tần gia, chỉ khi nào Tần gia xuất hiện nguy hiểm không thể giải quyết mới tự mình xuất hiện hoặc là phái người tới tương trợ. Chẳng lẽ Tần gia gặp phiền toái lớn hay sao?

Hàn Lập liếc mắt thấy người đứng đầu Tần gia hiện lên thần sắc lo âu, sau khi suy nghĩ liền châm chước nói:

"Sự tình là như thế này, kỳ thật việc này liên quan đến người tu tiên ngoại quốc, chúng ta nhận được tin nói."

Hàn Lập thần sắc như thường đem việc ma đạo lục tông có thể xuống tay đối với Tần gia, dùng cách nói mà phàm nhân có khả năng hiểu được một cách tốt nhất, chậm rãi kể cho Tần Ngôn, làm vị Tần lão gia này khiếp sợ.

Sau nửa ngày, lão mới có chút lắp bắp nói:

"Điều này…nói như vậy, tu sĩ quốc gia khác muốn xuống tay đối với phàm nhân chúng ta? Điều này…điều này phải làm thế nào cho tốt."

Bộ dáng vị đứng đầu Tần gia tay chân luống cuống.

Mà Hàn Lập sau khi nhàn nhạt cười, liền bình tĩnh an ủi nói:

"Tần gia chủ không cần lo lắng, lần này tu sĩ tiềm nhập Việt quốc, pháp lực không cao. Có tại hạ tọa trấn Tần phủ, sẽ không để cho bọn họ dễ dàng đắc thủ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv