Trên không trung một vùng biển thuộc Linh Giới, hai bầy Hải Thú lớn cấp thấp thuộc cùng một chủng loài không rõ nguyên nhân gì mà đang lao vào cắn xé nhau.
Thỉnh thoảng có một vài đoạn thi thể Hải Thú không trọn vẹn trôi nổi trên mặt biển, Những làn máu chảy ra đã triệt để nhuộm màu toàn bộ khu vực mặt biển xung quanh thành sắc màu đỏ tươi.
Bỗng nhiên từ sâu dưới đáy biển bộc phát lên một luồng khí tức cực kỳ khổng lồ.
Dưới luồng khí tức này, hai bầy Hải Thú đều nhao nhao kinh hãi, không chút do dự mà cùng đình chỉ tranh đấu, lập tức chạy trốn chết về hai hướng khác nhau.
Trong nháy mắt, ngoại trừ những phần tàn thi cùng với khí tức huyết tinh nhàn nhạt còn lưu lại bên ngoài, mặt biển lại khôi phục lại sự yên tĩnh trước kia.
Đúng lúc này, nước biển ở khu vực này ào ào tách ra hai bên, từ giữa hai làn nước thoáng chốc bay ra một chiếc Thuyền Lớn màu đen nhánh lớn hơn ngàn trượng, phảng phất như một con Hung Thú màu đen giữ tợn.
Phía hai đầu trước sau Cự Thuyền chật ních các tu sĩ của Nhân Tộc, đại bộ phận thoạt trông khá trẻ, nhưng sắc mặt cả đám đều cực kỳ hưng phấn, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ về nơi nào đó trên mặt biển.
Một vài tu sĩ trẻ tuổi thậm chí còn khép hờ hai mắt, dường như đang yên lặng cảm ứng cái gì đó.
Cự Thuyền này tự nhiên chính là Mặc Linh Thánh Chu mới từ Tiểu Linh Thiên phản hồi Linh Giới.
Lần tiếp theo Hàn Lập muốn trở lại Tiểu Linh Thiên không biết còn phải sau bao lâu nữa, lúc đó lại phải một lần nữa tìm tới những Tế Đàn Cổ Xưa để suy tính một phen mới có chút khả năng.
Giờ phút này, Hàn Lập cùng Nam Cung Uyển sóng vai nhau đứng đầu trên mũi thuyền, đám người bốn phía lập tức kính sợ đứng cách xa một khoảng lớn, không dám tới gần chút nào.
“Đây thực sự là Linh Giới, quả nhiên Linh Khí tinh thuần không phải Tiểu Linh Thiên có thể so sánh được, cũng chỉ có ở những nơi như thế này tu luyện giả chúng ta mới có thể tiến thêm một bước, cuối cùng đạt tới cảnh giới Phi Thăng Tiên Giới.” Nam Cung Uyển nhẹ nhàng hít vào một hơi vị mặn của gió biển, sau đó chợt lẩm bẩm nói.
“Chính xác là Linh Giới tốt hơn Tiểu Linh Thiên một chút, nhưng những tồn tại tu luyện tới Đại Thừa kỳ cũng không nhiều lắm, yếu như Nhân Tộc chúng ta chỉ cần có được một hai Đại Thừa kỳ cũng đủ để dừng chân ở Linh Giới rồi. Tuy nhiên ở một số ít Siêu Cấp Đại Tộc số lượng tồn tại Đại Thừa kỳ có thể đạt tới hai con số. Đương nhiên dù là cấp độ Đại Thừa kỳ cũng có phân chia mạnh yếu, một số ít cường giả Đại Thừa chính thức có thể tranh đấu với Chân Linh mà không rơi vào thế hạ phong, dễ dàng cùng một lúc diệt sát vài tên tồn tại cùng giai” Hàn Lập khẽ cười cười nói.
Trong lúc còn ở Tiểu Linh Thiên, hắn tự nhiên đã đem tình hình đại khái của Nhân Tộc và Linh Giới giảng giải một lần cho những người khác, vì thế những người từ Tiểu Linh Thiên tới này cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Linh Giới cả.
“Trông dáng vẻ của Phu Quân tự tin như thế, khẳng định cũng là một trong số những kẻ được gọi là “cường giả” này rồi. Thiếp thân thật không ngờ, tình hình Nhân Tộc ở Linh Giới lại không hề lạc quan như vậy. Nhưng hiện tại đã có phu quân, tình hình có lẽ cũng chuyển biến tốt đẹp hơn đôi chút rồi a.” Nam Cung Uyển thở dài một tiếng nói.
“Ta tự hỏi nếu đơn đả độc đấu tuyệt đối không thua kém bất cứ kẻ nào được xem là cường giả trong số tồn tại Đại Thừa kỳ. Nhưng dù sao thời gian ta tiến giai cũng quá ngắn ngủi, nếu thực sự muốn chấn hưng Nhân Tộc thì còn cần phải xem xét kỹ lưỡng hơn mới được.” Hàn Lập nghiêm mặt nói.
“Điều đó là tự nhiên. Thiếp thân tin tưởng dùng thực lực của phu quân, chắc chắn sẽ có một ngày làm được việc này đấy.” Nam Cung Uyển ngước nhìn Hàn Lập, trên mặt toát lên vẻ nhu tình nói.
“Hi vọng là như thế.” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên nói.
“Tiếp theo làm cách nào phản hồi Phong Nguyên Đại Lục, trực tiếp vượt biển mà đi hay sao?” Nam Cung Uyển ngắm nhìn mặt biển xa xa, lại hỏi một câu.
“Không cần phải như thế, Ta và người chủ sự của Hách Liên Thương Minh ở Huyết Thiên Đại Lục gần đây có quen biết nhau, thông qua truyền tống trận mà hắn khống chế có lẽ có thể an bài cho chúng ta trực tiếp phản hồi trở lại Phong Nguyên Đại Lục.” Hàn Lập không cần suy nghĩ nói.
“Vậy đúng là tốt nhất. Thiếp thân thật muốn sớm ngày trở về nơi cư ngụ của Nhân Tộc chúng ta ở Linh Giới.” Nam Cung Uyển tự nhiên cười nói.
Hàn Lập mỉm cười không nói thêm gì nữa, Cự Thuyền dưới chân cũng đã điều chỉnh phương hướng, sau một tiếng nổ vang chiếc Thuyền lớn bắn đi hướng về phía Huyết Thiên Đại Lục.
Mấy tháng sau, Mặc Linh Thánh Chu đã xuất hiện phía trên một thành thị lớn ven biển thuộc địa phận Huyết Thiên Đại Lục, đồng thời ngông nghênh lơ lửng phía trên một tòa kiến trúc hình tam giác không hề nhúc nhích.
Lúc này, Hàn Lập mang theo Nam Cung Uyển đang đứng trong đại sảnh phía bên trong tòa kiến trúc này.
Một gã nam tử trung niên run run nơm nớp lo sợ, đầu đầy mồ hôi đang kể lại cho hai người nghe sự tình gì đó.
“Cái gì, quý minh hiện tại đã co rút hơn nửa lực lượng, hơn nữa Bích Ảnh đạo hữu lại còn vẫn lạc rồi. Ngươi xác định là không phải đang trêu đùa hí lộng ta chứ. Ta mới cách xa Đại Lục một thời gian ngắn như vậy, làm sao lại phát sinh sự tình này được.” Sắc mặt Hàn Lập vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, lạnh như băng hỏi.
“Hàn tiền bối giữ lệnh bài khách quý của bổn minh, vãn bối làm sao dám nói ngoa với tiền bối. Huống hồ những truyện này gần như tất cả những người ở Huyết Thiên đều biết, tiền bối không tin có thể ra ngoài nghe ngóng đôi chút là có thể xác định được lời vãn bối nói không hề giả dối.” Nam tử trung niên một mặt liên tục cười khổ, mặt khác lại liên tục khom người nói.
“Vị Hung Ma kia lợi hại như vậy sao, dùng sức một mình có thể chém giết bao nhiêu cường giả Đại Thừa như vậy. Bất kể là hắn vận dụng loại thủ đoạn nghịch thiên nào thì đây cũng đều là việc khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Qúy minh tin tức linh thông, có thể dò xét ra lai lịch của Hung Ma này không.” Sắc mặt Hàn Lập âm trầm bất định trong chốc lát mới hỏi lại.
“Việc này thì vãn bối khó mà nói được! có lẽ Tổng Minh phía bên kia đã có được tin tức chính xác, nhưng tiểu nhân chỉ là một người phụ trách Phân Minh, đối với việc này thật sự không biết nhiều lắm.” Nam tử trung niên suy nghĩ trong thoáng chốc mới trả lời như vậy.
“Biết không nhiều lắm, vậy có nghĩa là vẫn biết đôi chút rồi. Đạo hữu không cần cố kỵ cứ trực tiếp nói cho chúng ta biết đi. Chẳng lẽ dùng thân phận của phu quân ta vẫn không thể biết rõ những tin tức này sao?” Nam Cung Uyển khẽ cười một tiếng nói.
Sự việc có quan hệ tới vị Tuyệt Thế Hung Ma này, Hàn Lập tự nhiên đã sớm kể cho nàng nghe qua một hai lần.
Lần đầu tiên nàng được nghe nói tới Linh Giới thậm chí còn có việc Huyết Tế không hề kiêng nể gì như vậy, lúc đó tự nhiên cũng sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Vãn bối sao dám có suy nghĩ như thế, nếu Hàn tiền bối muốn biết, vãn bối tuyệt đối sẽ bẩm báo chi tiết.” trong lòng nam tử trung niên rùng mình, vội vàng giải thích nói.
Hàn Lập nghe vậy, thần sắc mới hòa hoãn một chút, gật đầu.
Nam Cung Uyển đứng bên cạnh, thần sắc cũng chăm chú chuẩn bị lắng nghe.
“ Vị tuyệt thế Hung Ma này xuất hiện vô cùng kỳ quặc, cứ như từ trên trời rơi xuống Huyết Thiên Đại Lục này vậy, hơn nữa từ một số công pháp thần thông mà hắn hiển lộ ra, khẳng định tuyệt đối không phải là người của Đại Lục hay là của Giới này. Bên ngoài có truyền lưu, hắn hoặc là một cường giả từ một giao diện cường đại vượt giới tới đây, hoặc là từ giao diện cấp cao hơn hàng lâm xuống. Mà căn cứ theo tin tức vãn bối có được, tám chín phần mười hẳn là khả năng thứ hai.” Nam tử trung niên vô ý thức hạ giọng diễn giải, nói đến câu sau cùng, khóe mắt thậm chí không tự chủ được mà khẽ nhảy lên một chút.
“Kẻ hàng lâm xuống? Ngươi nói Hung Ma này là Tiên Nhân từ Tiên Giới xuống! làm sao ngươi có thể khẳng định như thế?” Ngay cả Hàn Lập nghe được lời này, cũng không khỏi xuất hiện một chút hoảng sợ xông lên đầu.
Nam Cung Uyển càng là ngọc dung biến đổi.
“Nghe nói đã từng có người đứng từ phía xa rình coi vị Tuyệt Thế Hung Ma này thi triển đại thần thông nào đó, dường như đã chọc giận tới Lực Lượng của Giao Diện, khiến cho Pháp Tắc dây truyền hiện ra tức khắc xuyên qua cốt nhục toàn thân, đem hơn nửa pháp lực của hắn giam cầm lại. Nếu không phải Chân Tiên của Tiên Giới làm sao có thể phát sinh sự tình như vậy. Những giao diện cường đại khác có lẽ hoàn toàn có thể ra đời một số ít đại năng không giống bình thường, nhưng nếu nói có thể là cường giả siêu cấp như Hung Ma trực tiếp đem Bích Ảnh đại nhân và nhiều cường giả như vậy hốt gọn một mẻ vẫn là việc rất không có khả năng. Sự tình bực này, ngay cả một vài Thượng Cổ Chân Linh như Chân Long Thiên Phượng trong truyền thuyết cũng sẽ không thể nào làm được.” Nam tử trung niên rốt cục cũng nói ra phán đoán của mình, lại một lời nói chính xác lai lịch của Hung Ma kia.
“Nếu Pháp Tắc Dây Truyền xuất hiện là sự thực thì phán đoán của ngươi hoàn toàn chính xác có chút đạo lý. Chẳng qua ta vẫn có chút không thể tin được lại có Chân tiên xuất hiện ở Linh Giới. Việc này ta sẽ đi tới tổng đà của quý minh cẩn thận xác minh lại một chút. Đúng rồi, Bích Ảnh đạo hữu đã không còn nữa, hiện tại quý minh là do người nào làm chủ. Hơn nữa tới hôm nay Hung Ma này vẫn còn một mực huyết tế sinh linh khắp nơi hay sao?” Hàn Lập khẽ thở một hơi nói.
“Sau khi Bích Ảnh đại nhân vẫn lạc, bổn minh tạm thời do mấy vị trưởng lão đồng thời quản lý, cho tới khi tuyển ra tổng chấp sự kế nhiệm mới có thể toàn lực chuyển giao. Về phần Hung Ma kia, trước sau đã huyết tế hơn mười nơi ở phía tây Huyết Thiên Đại Lục, dường như đã quét sạch toàn bộ tất cả sinh linh ở Miền Tây. Chẳng qua không hiểu sao hai tháng trước vị Hung Ma này lại đột nhiên xông vào Huyết Ngân Tông, một hơi tru diệt hai gã lão tổ Đại Thừa cùng tổng số hơn ngàn đệ tử cấp cao, sau đó kích phát Pháp Trận Vượt Đại Lục bên trong cấm địa của Tông này, trực tiếp truyền tống rời đi rồi.” Nam tử trung niên trung thực trả lời.
“Pháp Trận Vượt Đại Lục? Hắn đi tới đại lục khác sao, ngươi có biết hắn đi tới đại lục nào hay không?” Hàn Lập rốt cục cũng cả kinh.
Nam Cung Uyển cũng thoáng chốc nhớ ra điều gì đó, trên mặt cũng đồng dạng toát ra vẻ lo lắng.
“Căn cứ theo điều tra sau đó, Hung Ma kia dường như đi tới Lôi Minh Đại Lục.” nam tử trung niên hơi suy nghĩ, sau đó trả lời.
Sau nghi nghe xong, thần sắc của Hàn Lập có đôi chút hào hoãn, nhưng nét ngưng trọng giữa hai đầu lông mày vẫn không hề tán đi, tiếp tục hỏi thăm một vài việc liên quan từ phía nam tử trung niên, mới mang theo Nam Cung Uyển rời khỏi đại sảnh dưới sự cung kính của đối phương, lập tức bay ra khỏi khối kiến trúc này, bay thẳng tới Cự Thuyền màu đen phía trên bầu trời.
---------------o0o---------------
Lôi Minh Đại Lục, trên không trung một hồ nước mênh mông xanh biếc, một tia sáng dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng bắn đi, dưới tiếng xé gió sau mấy cái chớp động đã cách xa mấy ngàn trượng, hơn nữa vẫn không có một chút nào ý dừng lại mà tiếp tục tăng tốc bay đi.
Tới khi mắt thấy phía trước xuất hiện một hòn đảo cây cối thưa thớt, bỗng nhiên tia sáng chuyển hướng bắn xuống phía dưới.
“Phanh” một tiếng.
Trên một đỉnh núi đất màu vàng duy nhất của hòn đảo lăng không hiện ra một cái hố to, phía bên trong thình lình hiện ra một gã thanh niên áo trắng đang nửa quỳ nửa đứng cùng với một nữ tử mặc áo bào mào bạc.
“Nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó lại chạy tiếp.” Thanh niên áo trắng há mồm phun ra một ngụm máu huyết, mới khẽ rung động đứng thằng thân hình lên, nói một câu gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Hai canh giờ làm sao đủ, bây giờ nguyên khí của ngươi đã tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, dù có biện pháp bù đắp một chút, nhưng sau nhiều lần thi triển bí thuật như vậy chỉ sợ cũng không có cách nào kiên trì nữa rồi.” Nữ tử mặc áo bào màu bạc trầm mặc chốc lát, sau đó nói.
“Hừ, vậy ngươi có biện pháp gì. Tên khốn kia không biết uống lộn thuốc gì mà đột nhiên không đi tiến hành huyết tế nữa mà cứ gắt gao đuổi theo chúng ta không buông. Lúc trước khi ở Huyết Ngân Tông, nếu không phải hắn đột nhiên đuổi sát tới, chúng ta làm sao có thể không kịp điều chỉnh truyền tống pháp trận dẫn tới vội vội vàng vàng mà sai lầm truyền tống tới Lôi Minh Đại Lục này chứ.” Thanh niên áo trắng hừ một tiếng trả lời.