Hàn Lập khóe miệng nhích động một chút, trong lòng không khỏi mắng to, nhưng hai mắt đang nhắm chặt bất đắc dĩ phải mở ra.
Pháp lực tuy nhiên còn kém một chút mới có thể hoàn toàn đầy đủ, nhưng hiện tại có người đang đến đây, hắn cũng không dám cứ thế mà tiếp tục ngồi ở đó, đặc biệt là không biết tình huống của người đang tới như thế nào!
"Vị sư huynh nào đang ở trong này? Mau cứu tiểu muội!"
Một nữ tử áo vàng từ khu vực phụ cận rừng cây, vừa té vừa chạy đến dưới tàng cây chỗ Hàn Lập, vẻ mặt kinh hoảng vẫy tay hướng lên trên cây lớn tiếng hô cứu, tựa hồ nhận định trên đó nhất định có cứu tinh của mình. Mà cách sau nàng ta không xa, một bóng người màu trắng đang chậm rãi ung dung đi tới, cùng với vẻ kinh hãi của nữ tử hoàn toàn tương phản, tựa hồ phi thường thong thả!
Thấy tất cả những điều này, Hàn Lập bĩu môi xem thường, đối với hành vi của vị nữ đồng môn chiêu tai dẫn họa này rất là bất mãn, việc đối phương có thể tìm được nơi mình ẩn thân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì trước khi đệ tử Hoàng Phong cốc xuất phát, thì Chưởng môn Chung Linh Đạo thi triển một loại Khiên dẫn thuật, có thể làm cho các đệ tử trong phạm vi nhất định, có thể cảm ứng được vị trí của đồng môn, đương nhiên đây có hạn chế thời gian nhất định, chỉ có hiệu lực trong phạm vi mười ngày. Mục đích chính là để cho đệ tử đồng môn có thể giúp đỡ cho nhau, nhằm tăng thêm khả năng chiến thắng.
Nghe nói, các đệ tử các phái cũng đều được hỗ trợ các loại pháp thuật tương tự.
Hàn Lập dưới sự bất đắc dĩ, cũng giống như nữ tử này.
Hắn cũng nhận thức được, đó là nữ đồng môn đã ở cùng một chỗ với Trần sư muội, trừ dáng người tạm được ra, thì tướng mạo thật sự cực kỳ bình thường.
Hàn Lập thấy vẻ mặt khổ sở cầu khẩn của nữ tử này, thực cũng không có xúc động đến mức lập tức nhảy xuống dưới, mà là khẽ vạch lá cây ra, cẩn thận dò xét bóng người màu trắng đang đi đến.
Mặc kệ cứu hay không cứu, hắn cũng muốn trước tiên nhìn xem người tới pháp lực nông sâu đến đâu, hắn cũng không muốn chỉ vì nữ tử không thân thích này mà liều cái mạng nhỏ của mình.
Nếu bóng trắng pháp lực bình thường, Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí ra tay đánh chết, làm cái "anh hùng cứu mỹ nhân". Nhưng nếu là người pháp lực thâm hậu kinh người, Hàn Lập sẽ liệu đường liên thủ với nữ đồng môn mà đánh lại kẻ địch, hoặc là lập tức trốn đi!
Nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn đưa tay lấy từ túi trữ vật ra pháp khí "Kim phù tử mẫu nhận" cùng phù lục phòng ngự, rồi đem sợi ti tuyến quấn lên trên ngón tay vô danh.
"Hắc hắc, chạy cũng thật khó coi! Nữ đệ tử của Hoàng phong cốc đều [vô dụng như vậy sao? Chạy một đoạn đường dài như vậy, lại phải tìm đến một tên xú nam nhân nào mà cầu cứu, trên cây chẳng lẽ là tình lang không thành của ngươi?"
Bóng trắng dần dần đến gần, lộ ra là một nữ tử áo trắng phiêu nhiên, xem ra khuôn mặt cũng có vài phần tư sắc, chỉ là hai chân mày hướng lên, vẻ mặt đầy sát khí.
Lời này, hắn tuy nhiên hướng về phía nữ tử áo vàng dưới tàng cây, nhưng hai mắt biểu lộ sát khí lại không ngừng hướng lên trên cây, hiển nhiên cũng không hề tự đại như lời bản thân nói, sự che dấu này không lọt khỏi mắt Hàn Lập, chính là có vài phần cố kỵ!
"Mười hai tầng công pháp".
Sau khi dễ dàng nhìn ra nống sâu của đối phương, Hàn Lập trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chẳng qua, hắn có chút nghi hoặc, vị nữ đồng môn dưới tàng cây này, cũng là mười hai tầng công pháp, sao lại bị đuổi giết thê thảm như vậy! Chẳng lẻ đối phương có thủ đoạn đặc biệt gì, hoặc là có pháp khí lợi hai gì?
Hàn Lập đang buồn bực suy nghĩ, nữ tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hai tay áo vung ra, hai đạo bạch quang liền từ trong tay áo bay ra, bay thẳng đến nữ tử áo vàng.
"Sư huynh cứu ta, pháp khí của ta đã bị hủy, không thể ngăn cản!" Nữ tử áo vàng khuôn mặt thất sắc, vội vàng mở miệng kêu.
Lời vừa nói ra, hai đạo kim quang đã phóng nhanh ra, nhằm hướng bạch quang đang bay giữa đường mà đón đầu. Thì ra Hàn Lập đã khu động "Kim phù tử mẫu nhận" cầm trong tay, hai đạo kim quang chính là hai đạo tử nhận trong số đó.
Nữ tử áo vàng mặt lộ vẻ vui mừng, lúc này mới trấn định trở lại.
Hàn Lập sở dĩ ra tay. Một mặt là nghĩ nữ tử áo trắng không có gì đáng sợ, hắn có thể ứng phó được, về phương diện khác là tìm thêm trợ thủ trên đường đi, để khi đối địch đỡ phải đơn độc. Dù sao một đồng môn mười hai tầng công pháp, thế nào thì trong tranh đấu sau này cũng có tác dụng!
"Cuối cùng đã nguyện ý ra tay! Ta còn tưởng rằng các hạ sẽ tiếp tục giả câm vờ điếc nữa chứ!" Nữ tử áo trắng cười nói, trên mặt không hề giật mình, nhưng đưa tay lên, một ngọn lửa thật lớn đánh thẳng đến cây cổ thụ.
"Oành đùng đùng" một tiếng nổ vang lên, cây đại thụ nửa trên hồng quang bùng lên, trong nháy mắt đã biến thành tro bụi. Nhưng vẫn không có dấu hiệu của bất luận kẻ nào hiện thân, điều này làm cho nữ tử áo trắng ngẩn ra.
"Đại hỏa cầu phù lục thật là lợi hại, cô nương thật đúng là chịu chơi!" Đằng sau gốc cây bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của Hàn Lập, hắn tựa như cười mà không cười nói.
"Mười một tầng?"
Nữ tử áo trắng trước thì ngẩn ra, sau lập tức lộ ra vẻ khinh miệt.
Mà nữ tử áo vàng vẻ mặt thoải mái, lập tức lại chuyển sang kinh hoảng, trong lòng không ngừng âm thầm kêu khổ, nguyên còn tưởng là cao thủ sư huynh nào trong môn, không nghĩ tới lại là sư đệ lính mới pháp lực còn không bằng mình.
"Vừa rồi nếu thành thành thật thật tránh ở một bên xem náo nhiệt, có lẽ bổn cô nương tâm tình tốt sẽ tha cho ngươi một lần. Nhưng một khi đã xuất thủ, vậy hai người cùng làm đồng mệnh uyên ương đi!" Nữ tử áo trắng hai hàng lông mày càng cong lên, dùng khẩu khí âm trầm nói. Làm cho khuôn mặt vốn còn có chút tú lệ, trở nên dữ tợn hẳn lên.
Hàn Lập mỉm cười, không nói được một lời chỉ điều khiển kim nhận ở trên đầu, thân mình tùy ý đi về phía nữ tử này.
"Đứng lại, ngươi muốn làm gì?"
Nữ tử áo trắng khẽ quát, khoát tay vỗ lên trên người xuất ra màn hào quang phòng ngự pháp thuật.
Lúc này, Hàn Lập chỉ còn cách khoảng vài chục trượng! Điều này làm cho hắn cảm thấy đáng tiếc!
Vốn lần trước lợi dụng ti tuyến trong suốt, dễ dàng đánh chết đệ tử của Thiên khuyết bảo, Hàn Lập đối với loại chiến thuật này cảm thấy rất hứng thú. Vừa rồi ở trên cây, thấy nữ tử áo trắng không có phóng ra phòng ngự pháp thuật, linh cơ vừa động hắn tự nhiên nghĩ tới tái hiện lại màn đó.
Nhưng đáng tiếc chính là, đối phương thật sự là cẩn thận, sớm ý thức được có chỗ không đúng, đã lấp đi lỗ hổng này. Làm cho Hàn Lập không khỏi ngửa đầu cảm thán, nữ tử thực sự là cẩn thân hơn so với nam tử nhiều!
Một khi đã chơi tiểu xảo không được, tự nhiên chỉ có thể cường công.
Hàn Lập sau khi thất vọng thì nói gì cũng vô nghĩa. Phòng ngự pháp thuật sau khi được phóng ra, mẫu nhận cầm trong tay nhẹ nhàng rung lên, từ trong túi trữ vật lại bay ra sáu thanh kim nhận giống nhau như đúc, hung hăng đánh về phía đối phương.
Nữ tử áo vàng vừa thấy Hàn Lập pháp khí tựa hồ bất phàm, tâm tư vốn đã chết đi lại sống lại, lập tức cũng ném ra một lá phù lục, biến thành một đạo hỏa xà thật dài, bắn tới.
Nữ tử áo trắng cười lạnh, ngọc thủ nhẹ nhàng lật ra, một cái gương nhỏ xuất hiện ở trong tay.
Nàng ta đem gương nhẹ nhàng chiếu lên, một luồng thanh quang phun ra, bao lấy kim nhận cùng hỏa xà đang đánh tới, làm cho chúng đứng ở giữa không trung mà quần đảo, rốt cuộc không thể hạ xuống, giống như là bị người thi pháp cấm chế trụ.
Hàn Lập mắt cũng trợn lên! Đây là pháp khí gì? Sao lại có thể nghịch thiên như vậy]? Có thể chế ngự pháp khí cùng pháp thuật của người khác như vậy, thế này làm sao đánh?
"Sư đệ đừng lo lắng, pháp khí này của nàng ta một lần chỉ có thể chế ngự không vùng mà thôi, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể chế ngự nửa khắc thời gian, đến lúc đó phải thu hồi không còn hiệu nghiệm!" Nữ tử áo vàng nhìn ra sự kinh hãi của Hàn Lập, lập tức nói lời an ủi.
Hàn Lập nghe vậy, lúc này mới an tâm trở lại, chẳng qua nữ đồng môn lại nói một câu, lập tức lại làm cho Hàn Lập tâm trạng căng thẳng.
"Chẳng qua, ác nữ này là hậu nhân của Trưởng lão nào đó của Yểm nguyệt tông, được cho rất nhiều pháp khí cổ quái, sư đệ hãy cẩn thận thì tốt hơn!"
Hàn Lập thấy hết chỗ nói.
"Không chỉ là nữ đệ tử mười hai tầng công pháp, thảo nào nữ đồng môn này lại bại một cách chật vật như vậy. Thì ra đối phương là người có nhiều bảo vật! Sớm biết như vậy, thì cũng không đi làm cái trò anh hùng!" Hàn Lập cảm thấy hối hận, thấy tám chín phần mười là phải liều mạng rồi!