Phía dưới lục trì sương mù quay cuồng từng trận, một cỗ linh khí tinh thuần từ đó tràn ra ngoài khiến mặt đất phụ cận rung lên bần bật.
Hai Minh Lôi Thú sợ hãi nhìn nhau, chúng đồng thời rống to, hồ quang trên người chợt tắt. Toàn thân chúng bỗng dựng thẳng lên đứng bằng hai chân sau.
Một cỗ quái phong đen như mực tràn ra bốn phía vây quanh hai quái thú không ngừng quay cuồng.
Mỹ phụ đầu bạc cùng đám người Mộc Thanh thấy vậy trong lòng run lên.
Từ kinh nghiệm phong phú, bọn họ tất nhiên biết được sự việc phát sinh sắp tới không có gì tốt đẹp. Hai con Minh Lôi Thú này đang chuẩn bị thi triển thần thông lợi hại nào đó.
Mỹ phụ khẽ kêu lên một tiếng, tóc bạc bỗng chốc dài ra đâm thẳng tới phía trước.
Vô số bạch mang phá không xạ xuất bao trọn lấy hắc mang vào trong.
Mỗi sợi bạch mang đều thẳng tắp như trâm, phát ra âm thanh bén nhọn, uy lực vô cùng.
Còn Mộc Thanh tay bắt pháp quyết, hà quang trên người đại phóng. Một hoa ảnh to bằng miệng bát xuất hiện trôi nổi ngay trước mặt rồi biến thành pháp luân đủ mọi màu sắc.
Cánh pháp luân mỏng manh vô cùng, nó quay tròn một vòng rồi vô thanh vô tức bắn đi.
Nhất thời, trên không trung hàn mang dày đặc, bạch mang trải rộng khiến người ta kinh hãi vô cùng. Hai loại thần thông này vừa thấy đã biết không tầm thường!
Chỉ là một chuyện ngoài dự kiến xuất hiện!
Nhị thú trong hắc phong không hề có hành động. Bạch mang cùng pháp luân đầy trời bắn thẳng vào đó.
Tiếng va chạm chát chúa vang lên, tất cả các công kích đều bị bắn ngược về.
Hai loại công kích dường như đánh lên trên tường đồng vách sắt vậy.
Nhị nữ nhất thời ngẩn ra.
Đúc lúc này, hắc phong quay tròn một trận rồi bắt đầu tản ra để lộ hai yêu vật hình người dung mạo dữ tợn.
Trên đầu chúng mang độc giác, người đầy vảy bạc – đây đúng là Minh Lôi Thú ban đầu hóa thành.
Tứ chi cùng thân hình của chúng đều rất giống nhân hình!
Điều khiến sắc mặt mấy người Mộc Thanh trở lên ngưng trọng chính là sau khi nhị thú vừa hiện hình lập tức vung tay kháp động pháp quyết, há miệng phun ra một chiếc cờ nhỏ màu đen phủ đầy hắc vụ cùng một pháp bàn vô cùng tinh xảo, bạch hà vạn đạo.
"Không tốt, mau ngăn cản chúng lại! Chúng muốn thôi động cấm chế nơi này!" Huyết bào nhân phản ứng trước tiên, cả kinh quát to.
Lời của hắn vừa dướt thì cũng lập tức thúc dục tử huyết khôi lỗi bắn ra một đôi đoản kiếm dài độ vài tấc, kiếm quang chợt lóe hóa thành hai đạo huyết quang đánh thẳng đến hai kiện khí vật kia.
Hai Minh Lôi Thú hình người tựa hồ sớm đã có phòng bị nên đồng thời lắc đầu, hai căn độc giác trên đầu bắn ra hóa thành hai đạo lôi quang trực tiếp nghênh đón huyết quang.
Oành – oành! Hai tiếng nổ vang lên, độc giác và huyết quang vừa va chạm đã bộc phát ra điện quang chói mắt, hai cây độc giác dùng thế lôi đình đánh nát hai thanh đoản kiếm.
Uy lực to lớn đủ để người ra trợn mắt cứng miệng!
Cũng khó trách, độc giác này chính là bộ vị cứng rắn nhất trên mình nhị thú, hơn nữa đã được chúng tế luyện không biết bao nhiêu vạn năm. Xét riêng về độ cứng mà nói thì chắc chắn không thua đao kiếm cấp linh bảo. Hơn nữa chúng lại được hai mãnh thú dùng toàn lực sau khi biến thân thôi động nên có thể tưởng tượng ra được uy năng to lớn của nó.
Chẳng qua hai cây độc giác cũng không chỉ có một đòn này, vừa đánh tan huyết quang nó đã lập tức biến mất tại chỗ một cách quỷ dị.
Ngay sau đó, hai đạo lôi quang từ hư không bắn ra, tiếng sấm nổ vang, khoảng cách với huyết bào nhân chỉ khoảng mấy trượng. Nó không chút do dự đánh ra một kích lôi đình tiếp theo.
Hai đầu Minh Lôi Thú này hiển nhiên cũng đã nhận ra trong ba người thì huyết bào nhân có thực lực yếu nhất nên định hợp lực tiêu diệt kẻ này trước.
Huyết bào nhân cả kinh, chỉ là hai cây độc giác có độn tốc quá nhanh nên muốn né cũng không còn kịp. Hắn kinh sợ, huyết quang lóe lên, hai đạo huyết ảnh từ trên người lập tức bắn ra che ở phía trước mặt.
Đây đúng là huyết khôi lỗi mà hắn tế luyện.
Huyết sắc trường bào trên người hắn cũng lóe lên hóa thành một tầng huyết sắc quang tráo bao bọc lấy toàn thân.
Hai con huyết khôi lỗi này cho dù thực lực không kém nhưng hai cây độc giác bỗng hợp lại thành một hóa thành một cây lôi chùy, điện quang chợt lóe, nó xuyên qua thân thể huyết khôi như xuyên qua gỗ mục rồi đánh lên người huyết bào nhân.
Hai huyết ảnh trong tiếng lôi minh tan biến mất, còn tầng huyết sắc quang tráo cũng chỉ có thể ngăn cản một chút rồi bị xé rách như giấy.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trước ngực huyết bào nhân xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng bát ăn cơm.
Dị quang trong mắt huyết bào nhân lấp lóe, hay tay vận chuyển như bánh xe liên tục đánh lên trên người.
Chỉ một hơi đánh ra đã có hơn mười đạo huyết sắc phù triện quỷ dị xuất hiện.
Một lỗ máu lớn như vậy nhưng chưa từng chảy ra một giọt máu, tất cả huyết nhục bên cạnh khẽ động đậy, chúng đang nhanh chóng khép lại.
Thấy tình hình như vậy thần sắc mỹ phụ và Mộc Thanh cũng dịu đi. Nếu huyết bào nhân quả thực bị giết thì chỉ bằng hai người bọn họ cũng không thể ngăn cản hai con Minh Lôi Thú này bao lâu.
Nhưng lúc này lôi chùy từ đằng sau huyết bào nhân tự động quay lại. Nó nhắm thẳng về phía đầu hắn.
Nhưng không chờ Mộc Thanh cùng mỹ phụ ra tay ngăn cản thì hắc ảnh chợt lóe xuất hiện trong hư không. Một tử hồng thủ chưởng bạt ra…
Tuy rằng bàn tay này to lớn dị thường nhưng động tác lại nhanh đến mức khó có thể tin.
Chỉ thấy cự thủ thoáng mờ đi rồi lại hiện ra, chớp mắt đã bắt được cây lôi chùy kia vào trong tay.
Chỉ là ngay lúc đó, tiếng sấm rền vang cũng không ngừng truyền ra từ trong cự thủ.
Lôi chùy phát ra vô số điện quang như ngân xà loạn vũ, thoáng chốc đã bắn ra từ khe hở năm ngón tay.
Chớp lên vài cái, lôi chùy đã về tới chỗ hai Minh Lôi Thú hình người rồi lại tách ra làm hai, một lần nữa biến thành ngân sắc độc giác trở về trên đỉnh đầu cả hai.
Nhị giác vẫn lập lòe ngân quang, có vẻ trong đợt giao thủ kịch liệt vừa rồi vẫn chưa từng bị thương tổn chút nào.
Chẳng qua nhờ vào khoảng thời gian trì hoãn này mà nhị thú phía đối diện cũng đã thôi động thành công pháp bàn và tiểu phiên trước người, chúng đồng thời há miệng phun ra hai đoàn tinh huyết hóa thành huyết vụ lên trên pháp khí.
Tiểu phiên cùng pháp bàn chợt lóe quang mang hấp thụ sạch sẽ huyết vụ.
Tiểu phiên bỗng hóa thành một đoàn ô vân phóng thẳng lên cao, chớp mắt đã nhập vào trong đỉnh điện không thấy bóng dáng, còn pháp bàn lại hóa thành một đạo bạch khí chui thẳng xuống lòng đất.
Mộc Thanh cùng mỹ phụ đầu bạc cả kinh, nhưng chưa đợi hai người tiếp tục ra tay cuốn lấy nhị thú thì dị biến đột nhiên nổi lên…
Chỉ thấy đỉnh điện vô cùng tinh xảo trên đỉnh đầu bỗng đại phóng linh quang, từng đạo hắc sắc phù văn hiện ra, chúng tự động hợp lại với nhau tạo thành một pháp trận cực lớn.
Pháp trận trên đỉnh điện chớp động hắc quang, ở trung tâm có một điểm đen như mực, cuồng phong gào thét tựa hồ như cường mãnh mở ra một không gian thông đạo tại đó.
Cùng thời gian, phía dưới mặt đất cũng đại phóng bạch quang, từng đoàn phù văn to bằng nắm tay nổi lên khỏi mặt đất. Lục trì vốn không ngừng rung lên cuộn trào dậy sóng trong nháy mắt khi phù văn xuất hiện thì trong đoàn sương khói quay cuồng hiện ra một kim sắc pháp trận.
Quang trận từ trong sương mù xuất hiện từ từ nhô cao bỗng chốc bao phủ trọn thủy trì, hơn nữa kim mang chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Tuy rằng không biết được khi cực quang trận bao phủ thủy trì sẽ phát sinh chuyện gì nhưng phần đất phía ngoài thủy trì trong nháy mắt đã biến mất.
Mộc Thanh cùng mỹ phụ đầu bạc liếc qua, vừa sợ vừa giận.
Tuy rằng hai người quyết không tin rằng Lục Túc sẽ bị nhốt lại một cách đơn giản như vậy, nhưng một khi đã kích phát cấm chế này thì cũng khiến trong khoảng thời gian ngắn muốn lấy được thần nhũ thì đúng là không có khả năng.
Càng phiền toái chính là tòa hắc sắc quang trận trên không trung đang không ngừng bành trướng đem bọn họ bao phủ vào bên trong. Gương mặt nhị thú trở lên dữ tợn càng điên cuồng, từng mảng trần trên đỉnh đại điện bắt đầu rơi xuống…
Kể từ đó, các nàng chỉ có hai lựa chọn: hoặc là rời khỏi khoảng không phía trên lục trì hoặc là trực tiếp đối mặt với cấm chế này.
"Mộc đạo hữu, hai người chúng ta liên thủ một kích trước hết đánh nát vật này. Địa Huyết huynh, đành phiền huynh dùng tử huyết khôi lỗi yểm hộ chúng ta." Ngay lúc Mộc Thanh hơi do dự thì trong tai nàng vang lên âm thanh già nua của mỹ phụ đầu bạc.
Tâm niệm nàng khẽ chuyển, gật gật đầu.
Tựa hồ cũng chỉ còn cách này!
Cùng lúc đó, huyết bào nhân đứng trên tử huyết khôi lỗi cũng nhận được truyền âm tương tự.
Vết thương trí mạng trước ngực hắn lúc này đã khép lại được bảy tám phần, ngoại trừ thần quang trong mắt ảm đạm đi vài phần thì cũng không có vấn đề gì lớn cả.
Nghe được truyền âm của phụ nhân, huyết bào nhân thoáng nhíu mày đảo mắt nhìn qua bàn tay tóm lấy lôi chùy lúc trước của tử huyết khôi lỗi.
Chỉ thấy phía trong bàn tay cháy đen một mảng, còn ẩn ẩn truyền đến mùi khét lẹt.
Huyết bào nhân thở dài một hơi rồi chậm rãi gật đầu, rồi bỗng nhiên sờ vào trong tay áo lấy ra một hộp gỗ kim sắc.
Trong miệng hắn lẩm nhẩm, nhất thời nắp hộp mở ra, bảy đạo độn quang nhan sắc bất đồng từ bên trong bắn ra.
Quang mang tắt đi, bảy con khôi lỗi hình dạng khác nhau xuất hiện, những khôi lỗi này có con giống phi linh nhân, cũng có con là nửa người nửa yêu, thậm chí còn có hai khôi lỗi hình dạng linh trùng, một con giun thật lớn, lại có một con giống như kiến càng phóng lớn vô số lần.
Bảy con khôi lỗi này tất cả đều được luyện chế thành từ kim chúc, mặt ngoài thân thể trải rộng phù văn – hiển nhiên đây là đồ vật mà Địa Huyết lão quái tỉ mỉ luyện chế.
Mỹ phụ đầu bạc thấy vậy thì khóe miệng khẽ cười, thân hình quay tròn, từ trên người bay ra tám cỗ hắc khí, bên trong mơ hồ nhìn thấy tám bóng người mặc hắc giáp.
Đây đúng là tám âm giáp quỷ vương bị mỹ phụ thu hồi lúc trước, hiện giờ đã khôi phục nguyên khí.
Tám quỷ vương vừa xuất hiện liền lập tức phân ra tám hướng bao quanh mỹ phụ rồi khoanh chân ngồi xuống, âm khí đen như mực trên người tràn ra trong nháy mắt huyễn hóa thành một đám mây đen dày đặc.
Mộc Thanh bên kia cũng bắt đầu thi pháp, thân người khẽ rung lên, da thịt toàn thân lập tức biến thành sắc thanh biếc; hai tay liên tục bắt quyết, vô số thanh ti huyễn hóa mà ra.
Từng mảnh kỳ hoa dị thảo trong nháy mắt xuất hiện xung quanh nàng ta.
Hai đầu Minh Lôi Thú hình người trên không nhìn thấy hết thảy nhưng căn bản mặc kệ ba người thi pháp, hai bọn chúng toàn thân không ngừng thiểm động linh quang, toàn lực thôi động pháp trận trên không.
Chúng tựa hồ rất tin tưởng vào uy lực của cấm chế nơi này.
Mắt t hấy song phương đã lập tức phải quyết sinh tử, Hàn Lập tránh ở một góc thần sắc thoáng động. Hơn mười khỏa thanh sắc viên châu đã xuất hiện trong tay. Hai mắt hắn híp lại nhìn về một hướng khác của đại điện.
Ở bên kia, lục khí cùng viên châu rốt cục cũng bắt đầu có hành động!