Chẳng qua Hàn Lập cũng không hy vọng có nhân tố ngoài dự tính ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, lúc này trong lòng hắn dấy lên sát khí, chuyển thần niệm về phía Linh Thú Hoàn.
Tiếng vượn hót vang lên, một đạo ô quang từ bên trong bắn ra lao thẳng tới một bên cửa điện, còn thân hình Hàn Lập cũng nhoáng lên từ tráng thái hư vô đánh về một phía khác.
- A…!
- Là ai?
Hai tiếng kinh hô từ hai bên cửa điện truyền đến.
Một bên âm phong nổi lên, một khô lâu hai đầu cực lớn hiện ra.
Bên kia thi khí đại phóng, một bạch mao cương thi hai mắt đỏ như máu xuất hiện. Sau lưng cương thi này có một đôi cánh xanh biếc, tanh tưởi vô cùng.
Ô quang lóe lên, một con cự viên xuất hiện. Một cỗ hoàng hà từ mũi nó tuôn ra quét về hướng song đầu khô lâu.
Trong miệng khô lâu phát ra một tràng cười quái dị, hai cánh tay nó huy động xuất ra trảo ảnh đầy trời, khiến trong không khí xuất hiện tiếng rít chói tai.
Con quỷ vật cấp cao này hiển nhiên rất tin tưởng vào thân thể mạnh mẽ của mình, nó muốn dùng một đôi cánh tay phá nát Nhiếp Hồn Thần Quang chứ không giống như nữ tử áo trắng lúc trước sợ hãi thối lui.
Kết quả, hai bên vừa tiếp xúc thì vô số cốt trảo đầy trời lập tức tán diệt, hà quang đảo qua cuộn lấy một đôi cốt trảo.
Quang mang chớp động, song đầu khô lâu hét thảm một tiếng. Một đôi cốt trảo cứng rắn như sắt của nó bỗng chốc hóa thành một đoàn hắc khí.
Khô lâu kinh hãi, lúc này mới vội vã lui thân về đằng sau. Chỉ là đã quá muộn!
Hoàng hà chợt lóe đã đem trọn khô lâu cuốn vào trong đó.
Toàn bộ thân thể to lớn của nó đồng dạng hóa thành hắc khí nồng đậm, bị Đề Hồn Thú hút vào trong miệng.
Con thú này vui mừng hống to một tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía Hàn Lập.
Vừa hay đúng lúc Hàn Lập bay tới đỉnh đầu bạch mao cương thi, từ trong tay hắn Nguyên Từ Thần Sơn cao hơn mười trượng phóng ra đè lên quỷ vật.
Mà hai bóng ảnh kim sắc chiến giáp cũng đang rút kim thương cùng song đao từ phía sau lưng cương thi về. Trên mặt kim thương có kim hồ lưu động không ngừng xuyên thủng trái tim cương thi khiến vùng quanh vết thương của nó cháy đen khét lẹt, còn phía trên song đao có một tầng bạch mang không ngừng lưu chuyển, một đôi cánh xanh biếc đã bị đóng thành hàn băng trong suốt.
Hàn Lập cũng không để hai ảnh khôi lỗi này tiếp tục xuất thủ tiêu diệt quỷ vật này mà hướng về Đề Hồn Thú phía xa vẫy tay.
Lúc đầu, Đề Hồn Thú thoáng sửng sốt rồi lập tức minh bạch dụng ý của Hàn Lập, nó mừng rỡ khẽ tung người nhảy về phía hắn.
Hà quang trong mũi nó lại phun ra đem đầu cương thi này hóa thành âm khí rồi hút vào trong bụng. Nó nấc lên một tiếng, hưng phấn lấy tay đấm thùm thụp vào ngực.
Những quỷ vật này đều là hung phách lệ quỷ tu luyện nhiều năm ở Minh Hà, đối với Đề Hồn Thú chẳng khác nào đại bổ. Thần niệm Hàn Lập thoáng động, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một chủ ý, hắn cẩn thận đánh giá Đề Hồn Thú một chút rồi âm thầm phân phó vài tiếng cho nó.
Đề Hồn Thú nghe xong thì trợn to hai mắt rồi liên tiếp gật đầu. Toàn thân nó bỗng bùng lên ô quang, diện mạo từ từ biến đổi thành đầu quái thú độc giác lập lòe lôi điện.
Đây rõ ràng là hình dáng của Minh Lôi Thú lúc trước truy đuổi Hàn Lập, chỉ là Đề Hồn biến ra nhỏ hơn một chút. Hàn Lập mỉm cười, vẫy tay về phía "Minh Lôi Thú" do Đề Hồn biến thành, con thú này lập tức thu nhỏ người lại còn mấy tấc rồi chui vào tay áo Hàn Lập.
Xuất ra Thái Nhất Hóa Thanh Phù, thân hình Hàn Lập một lần nữa hóa thành hư ảo rồi bay vào bên trong cửa điện.
Cung điện được tạo thành từ một tòa chính điện và thiên điện. Lúc này Hàn Lập trực tiếp tiến vào trong đại điện.
Trong đại điện trống trải vô cùng, ngoại trừ mười cây cột đá to lớn ra thì không còn một thứ gì khác.
Hàn Lập cũng không để ý đến những thứ này, ở giữa đại điện có một miệng động lớn tỏa ra bạch quang. Hàn Lập đi tới ngó qua thì thấy bốn phía vách động bóng loáng dị thường, căn bản không hề có cầu thang dẫn xuống. Hơn nữa động này sâu nhìn không thấy đáy.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nhảy xuống. Trải qua hơn ngàn trượng vẫn chưa chạm đáy, từng trận gió lạnh từ bên dưới thổi thốc lên, hiển nhiên ở dưới có nối thông với nơi khác.
Rơi xuống thêm mấy trăm trượng nữa, thần sắc Hàn Lập thoáng động, trong tai ẩn ẩn nghe được tiếng rống của Minh Lôi Thú, ngẫu nhiên còn có một vài tiếng nổ kinh thiên động địa khiến vách động bốn phía rung lên từng hồi.
Hàn Lập thoáng rùng mình một cái, thế rơi xuống lại chậm bớt, thần niệm bắt đầu đảo xuống phía dưới.
Kết quả, phía dưới ngoài bạch mang chớp động thì không còn thứ gì
Thần niệm kiểm tra không hề thấy vật gì ẩn tàng bên dưới.
Điều này khiến Hàn Lập an tâm hơn rất nhiều, hắn vô thanh vô tức rơi xuống dưới đất. Nơi này không ngờ nối thông đến một tòa điện đường cực lớn, to hơn cung điện phía trên gấp mấy lần, độ tinh xảo cũng hơn xa. Trên mặt đất chỉ là bạch ngọc tinh mỹ nhưng điện đường ở dưới đây chẳng những có hoa văn tinh xảo mà bốn phía đỉnh còn được khảm những khỏa tinh thạch lớn như bát ăn cơm. Tinh thạch này chớp động tỏa ra bạch quang nhu hòa bao phủ đại điện tráng lệ. Linh khí phụ cận cũng nồng đậm hơn hẳn bên trên, một số nơi còn xuất hiện linh hoa linh thảo sinh trưởng tại các bồn cây hai bên điện đường. Cây nào cây nấy xanh biếc mỹ lệ, linh quang lưu chuyển, không biết đã ở nơi đây bao nhiêu vạn năm.
Hàn Lập nhíu mày, nhưng lập tức dời ánh mắt khỏi những thứ này.
Lấy nhãn lực của hắn đương nhiên nhận ra được đám hoa thảo này quý hiếm nhưng đó chỉ là về giá trị thưởng lãm, còn giá trị thực lại không đáng mấy.
Chẳng qua ánh mắt Hàn Lập cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn phân nửa cảnh tượng trong điện mà thôi. Giờ phút này tất cả đều bị huyết vụ nồng đậm cùng điện hồ chói lòa bao phủ.
Tại tầng không của cung điện có từng đoàn huyết vụ và thiểm điện đan xen vào nhau không ngừng quay cuồng bạo liệt, cả hai như nước lửa không thể tương dung. Nhưng rõ ràng thiểm điện đang lấn lướt huyết vụ, nếu không phải bên trong huyết vụ nổi lên từng trận âm phong cùng vô số lục ti chống đỡ thì chỉ sợ đã sớm đại bại.
Nhưng cho dù như vậy thì trong tiếng sấm ầm vang, ngân sắc điện hồ cũng liên tục hóa thành từng khối lôi cầu lớn như nắm tay; mọi nơi nó quét qua huyết vụ đều nhanh chóng tiêu biến, rơi xuống hạ phong.
Trong huyết vụ im ắng vô cùng, không thể nhìn rõ nhưng chắc chắn là đám người Địa Huyết lão quái đang ở trong đó, còn ở trong đám lôi điện cuồn cuộn phía đối diện kia có hai độc giác quái thú như ẩn như hiện, nộ hống không thôi, sử dụng lôi điện chi lực điên cuồng công kích.
Trách không được mấy yêu vương lên thủ cũng không phải đối thủ của chúng.
Hàn Lập âm thầm giật mình, quan sát cuộc chiến một lát, ánh mắt hắn hạ xuống rới thì đồng tử bỗng co rụt lại.
Tại phía dưới chiến đoàn là một thủy trì xanh biếc, phía trên mặt nước mịt mù sương khói, linh khí dào dạt, ẩn ẩn có một tầng huyết mang le lói.
"Đây là Minh Hà thần nhũ?" Tâm niệm Hàn Lập thoáng chuyển, nhưng hắn cũng không dừng sự chú ý của mình tại trên thủy trì quá lâu mà tiếp tục quan sát các nơi khác.
Kết quả: hai mắt hắn sáng ngời, tại một góc hẻo lánh trong cung điện hắn thấy được hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ đang đứng như khúc gỗ ở đó.
Khuôn mặt hai người đờ đẫn vô hồn.
Hàn Lập đã thấy qua việc hai người này bị cấm chế nên tất nhiên biết tuy thần trí vẫn còn nhưng hết thảy tự chủ thân thể đều không thể khống chế. Đối với loại cấm chế này mà nói, hắn nắm chắc vài phần có thể phá bỏ.
Nhìn lại cuộc chiến phía trên, Hàn Lập cố gắng kìm nén sự vui mừng của mình lại, đoạn cẩn thận đánh giá các nơi khác trên đại điện.
Hắn cũng không quên việc tại bên ngoài màn sáng và trước cổng vào cung điện ngầm có xuất hiện quỷ vật. Nơi đây khẳng định còn có quỷ vật cấp cao lẻn tiến vào. Hắn cũng không muốn bị chúng làm hoàng tước rình phía sau. Lúc chưa phát hiện chỗ đám quỷ vật ẩn núp thì tuyệt không thể tùy tiện hành động.
Hắn lẳng lặng phóng ra thần niệm, ngoại trừ chiến đoàn phía trên thì chỗ nào hắn cũng đã tìm qua nhưng không hề phát hiện được dị trạng.
Hàn Lập chau mày, tâm niệm khẽ chuyển, ánh lam mang trong mắt lóe lên…
Tại một nơi nguy hiểm trùng trùng thế này hắn cũng không dám triển khai toàn bộ linh mục, mà chỉ dùng một phần linh lực cực nhỏ thi triển thần thông mà thôi.
Dưới linh mục thần thông, rút cục hắn cũng đã có phát hiện.
Tại một góc cung điện cách xa chiến đoàn có xuất hiện lục khí nhàn nhạt. Cho dù ở dưới linh mục thần thông thì vẫn đạm nhạt vô cùng, dường như là trong suốt hư vô.
Chỗ kia là nơi quỷ vật ẩn núp?
Hàn Lập thoáng rùng mình, hơn cân nhắc một chút, hắn không tiếc mạo hiểm thôi thúc lam mang trong mắt, ý định muốn nhìn rõ bản thể của yêu vật này.
Kết quả: Ngoại trừ hắc mang như tơ ẩn hiện trong lục khí thì hắn còn thấy được một viên châu như thủy tinh đang lơ lửng tại đó, chuyển động chậm chạp vô cùng.
Ngay lúc Hàn Lập nhìn thấy vật đó thì viên châu cũng đồng thời đình chỉ chuyển động, mặt ngoài của nó thoáng hiện một tia lục quang, lóe lên rồi vụt tắt.
Hàn Lập biến sắc, ánh lam mang trong mắt bỗng chốc biến mất.
Hắn mơ hồ cảm thấy tại lúc phát hiện ra viên châu thì vật đó đồng thời cũng tựa như có linh tính phát hiện ra hắn đang quan sát.
Chẳng qua hắn tin tưởng trực giác của mình đủ nhanh, ngưng linh mục thần thông đủ quyết đoán nên đối phương tuyệt đối không thể phát hiện được vị trí của hắn.
Cho dù thần thông của đối phương lớn hơn nữa nhưng lúc này cũng không dám mạnh mẽ phóng ra thần thức điều tra vị trí của hắn. Lúc đó thả ra thần niệm chưa chắc đã có thể khám phá được thuật ẩn thân của Thái Nhất Hóa Thanh Phù mà chỉ sợ sẽ khiến mấy yêu vương cùng hai đầu Minh Lôi Thú đang đả đấu sẽ phát giác.
Hắn tin tưởng quỷ vật này sẽ không làm ra một hành động thiếu khôn ngoan đến vậy.
Quả nhiên một lát sau, một cỗ thần niệm mỏng như tơ khẽ quét qua chỗ hắn nhưng không hề phát hiện được chút dị thường nào.
Trong lòng Hàn Lập lúc này mới thả lỏng, nhưng đang lúc hắn cân nhắc xem cứu hai nữ nhân đi như thế nào thì trong huyết vụ bỗng truyền ra một tiếng hống to. Cuộc chiến đã phát sinh biến hóa.
Huyết vụ quay cuồng, tử hồng sắc quang mang đại phóng. Một thân ảnh đang nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt tử huyết khôi lỗi đã cao đến hai mươi mấy trượng hiện ra từ trong huyết vụ, hơn nữa thân hình nó còn đang không ngừng to ra.
Mà ở một bên đầu vai khôi lỗi có một gã huyết bào nhân đang đứng chắp tay sau lưng.