Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 148: Hôi y lão giả



Vương sư thúc dẫn Hàn Lập đạp pháp khí hình lá, sau khi bay một thơi gian thì tới một rặng núi xanh tốt rậm rạp, tới trước một quần thể phòng ốc đông đúc. Các căn phòng này được xây dựng bằng đá trông rất đơn sơ, hơn nữa bên trong lại không có một bóng người, tựa hồ tất cả đều là phòng trống, điều này làm cho Hàn Lập có chút buồn bực!

"Không cần giật mình, các phòng này đích xác đều bỏ không. Nơi này lúc đầu vốn dành cho các đệ tử mới nhập môn ở, đợi khi pháp lực của bọn họ đã có thành tựu, mới có thể ra ngoài tìm nơi khác ở. Mà hiện tại đsung vào thời kỳ mười năm luân chuyển, đệ tử mới cũng còn chưa nhập môn, cho nên tạm thời bỏ không" Vương sư thúc thấy sự nghi hoặc của Hàn Lập, thản nhiên nói. Lúc này Hàn Lập mới hiểu ra.

Vương sư thúc dẫn Hàn Lập đi lòng vòng một hồilàm cho Hàn Lập cảm thấy muốn choáng váng lên, thì mới dừng lại trước một căn nhà đá lớn hơn bình thường, rồi ngừng lại. Sau đó không cần giải thích gì với Hàn Lập, cao giọng hô lên:

"Lâm sư đệ, mở cửa phòng. Ta đưa đệ tử mới tới, ra mà nhận đi!"

Vị Vương sư thúc này vừa dứt lời, cửa phòng kẽo kẹt một chút, tự động mở ra. Vương sư thúc thấy vậy, không chút do dự dẫn đầu đi vào, Hàn Lập sau khi hơi trù trừ một chút, thì cũng đi theo vào phòng.

Chỉ thấy bên trong phòng khá rộng, so với hắn thấy từ bên ngoài, tựa hồ còn muốn lớn hơn vài phần, điều này làm cho Hàn Lập ngầm lấy làm kỳ, không biết là cái phòng này có động tay động chân gì vào hay không.

Mà tình hình cụ thể bên trong phòng, chỉ cho Hàn Lập một cảm giác, đó chính là một chữ "Loạn".

Đồ đạc tùm lum, đông một cái tây một cái, được quăng mỗi nơi một chút. Có chút quần áo, có chút binh khí đao kiếm, bất quá theo linh lực dao động ở trên binh khí xem ra, bọn chúng thật ra đều là các pháp khí được chế tác cũng không tệ.

Trừ những vật này ra, bên trong phòng còn có một vài cái búa, xẻng công cụ thường ngày, trên đó cũng ánh lên linh khí, cũng là một loại pháp khí được luyện thành, làm cho Hàn Lập được một phen mở rộng tầm mắt, không biết những công cụ này khi sử dụng thì có công dụng thần kỳ gì?

Chính giữa phòng, có một cái bàn bát tiên, mặt quay ra cửa phòng có một lão giả áo xám nhàu nát đang ngồi. Lão giả này không để ý tới hai người Hàn Lập bước vào, mà đang chuyên tâm sử dụng một thanh tiểu đao tinh quang lập lòe, đang điêu khắc một khối Hoàng Mộc lớn.

Vương sư thúc thấy như vậy, hơi cau mày, nhưng lập tức sắc mặt khôi phục lại bình thường, cũng không có tiến lên quấy rầy công việc của lão giả, mà trong phòng lấy ra một cái ghế, ngồi xuống đối diện lão giả, im lặng ngồi xem lão giả điêu khắc khối gỗ.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy, trợn mắt mà nhìn, cũng không nói lời nào mà đến đứng sau lưng Vương sư thúc mà chờ đợi.

Lão giả áo xám tay động như bay, vụn gỗ từ ngón tay của hắn mà bay tung lên. Sau thời gian gần một chén trà, một con khỉ nhỏ trông rất sống động, đã xuất hiện trong tay của hắn.

"Lâm sư đệ điêu công (công phu điêu khắc) mấy ngày không gặp, lại tăng tiến không ít!" Vương sư thúc lúc này mới mỉm cười tán dương.

"Không có gì, chỉ là nhàn rỗi vô sự, dùng để giết thời gian mà thôi! Nhưng thật ra Vương sư huynh sao lại đến hàn xá?" Lão giả áo xám không thèm để ý nói, nhưng hai mắt cũng đã hướng về Hàn Lập, xem ra đã đoán ra ý định của hai người.

"Cũng không có đại sự gì, chỉ là dẫn đệ tử mới nhập cốc đến gặp sư đệ để nhận vật phẩm tùy thân, chính là vị Hàn sư điệt này mà thôi" Hắn cười dài nói.

"Đệ tử mới của Thăng Tiên hội lần này không phải đã đến nhận rồi sao? Tại sao lại thêm một người nữa? Hơn nữa tư chất cũng quá kém! Chẳng lẻ Chung chưởng môn của chúng ta tầm mắt lại trở nên thấp kém như thế, ngay cả những người xoàng xĩnh như vậy cũng nhận vào cốc!" Lão giả áo xám không chút khách khí Hàn Lập đang đứng trước mặt mà nói thẳng ra, hơn nữa nghe ra khẩu khí đối với vị Chung Chưởng môn kia cũng không có cung kính.

Hàn Lập nghe nói thế, tự nhiên xấu hổ vô cùng, mà Vương sư thúc cũng cười khổ không thôi.

Hắn biết bởi vì chuyện năm đó, vị Lâm sư đệ này đối với đương kim Chưởng môn sư huynh không mấy thiện cảm. Nhưng trước mặt vãn bối như Hàn Lập, hắn cxung không tiện nói qua lại với vị sư đệ này!

Vì vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là ho khan vài tiếng, rồi chuyển vấn đề.

"Sư đệ, vị Hàn sư điệt này đã mang Thăng tiên lệnh đến, bái nhập Hoàng phong cốc chúng ta! Xem như phá lệ thu nhập môn hạ, cho nên về vấn đề tư chất cũng không quan trọng, mấu chốt là bổn môn phải giữ lời hứa".

"Thăng tiên lệnh!" Lão giả áo xám cảm thấy ngoài ý muốn, kinh ngạc đánh giá một lần nữa Hàn Lập.

"Hắc hắc! Nói như vậy, tiểu tử này có cơ duyên lớn, còn có thể uống Trúc cơ đan?" Lão giả lộ ra bộ dáng, tiểu tử ngươi vận khí thật sự là quá tốt!

"Ha ha, theo lý thuyết là như vậy. Nhưng Hàn sư điệt cùng Diệp sư huynh có giao dịch, tự động bỏ qua Trúc cơ đan" Vương sư thúc mỉm cười nói.

"Bỏ qua Trúc cơ đan?" Lão giả bắt đầu sửng sốt, nhưng không biết vì sao thần sắc lập tức trở nên buồn bả, trầm mặc một hồi, sau đó lại mở miệng nói ra một câu làm cho Hàn Lập hết sức bất ngờ.

"Có thể bỏ qua cũng tốt! Làm người nặng nhất chính là tự hiểu rõ bản thân. Tuổi còn nhỏ đã có thể hiểu được đạo lý này, về điểm này có thể hơn ta nhiều!" Ánh mắt lão giả áo xám vô cùng tịch liêu, ánh mắt lúc đầu nhìn Hàn Lập rất lạnh lùng, nay cũng thân thiết hơn một chút.

Nhưng Hàn Lập sau khi nghe xong lão giả nói những lời này, có chút khó hiểu, trong lòng hết sức phản đối!

"Cái gì bảo là phải tự hiểu rõ bản thân? Đó là mình bị bức bất đắc dĩ, mới nhỏ máu trong lòng mà đem Trúc cơ đan nhường cho người khác! Nếu không như thế, ai mà chịu buông bỏ!"

Hàn Lập không nói gì trong nội tâm thì ôm oán, lão giả nọ đột nhiên nghiêm mặt lại đứng lên. Lão dùng hai tay, hướng ra bốn phái mà chộp mấy cái, trong tay bỗng nhiên xuất hiện mấy vật phẩm, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cả quá trình làm cho Hàn Lập trợn mắt há hốc mồm.

"Hoàng ti sam một cái, thanh diệp pháp khí một cái, công cụ tinh luyện thường ngày một bộ, Liệt dương kiếm Lãnh nguyệt đao mỗi thứ một cái, Thập bội trữ vật lớn một cái" Lão giả lạnh lùng đem các món đồ trong tay niệm qua một lần, rồi đem tất cả để lên trên bàn.

"Vật đều ở đây, tiểu tử kia nhận đi! Về phần Vương sư huynh, nếu ngươi vội ta cũng không giữ lại. Thứ không thể tiễn xa!" Nói xong, lão giả lại từ trong lòng lấy ra một khối gỗ, lại tiếp tục điêu khắc, không thèm để ý tới hai người.

Vương sư thúc thấy vậy thở dài, không nói gì nữa, để cho Hàn Lập ôm lấy vật phẩm lui ra khỏi phòng. Khi hai người mới vừa ra khỏi nhà, cánh cửa đã lập tức rầm một tiếng, tự động đóng lại!

Vương sư thúc nhìn cửa phòng đóng chặt, khe khẽ lắc đầu, chuẩn bị dẫn Hàn Lập rời khỏi nơi này.

"Ồ! Ngươi không cần đem nhiều đồ như vậy ôm vào trong lòng, đưa chúng thu vào trong Trữ vật lớn đi!" Vương sư thúc mới vừa quay người lại, thấy Hàn Lập ôm một đống lớn đồ vật, ngơ ngác đứng ở bên cạnh mình, bộ dáng ngây ngốc, làm cho hắn không nhịn được có chút buồn cười, liền lên tiếng nhắc nhỏ.

Hàn Lập sau khi nghe đối phương nói xong, mới ngơ ngơ ngác ngác đem mớ đồ trong lòng để xuống đất, từ trong đó tìm ra một cái túi lớn màu đen. "Cái này chính là Thập bội trữ vật lớn hay sao?" Hàn Lập trong lòng có chút nghi hoặc!

Hắn cầm lấy túi này, nhìn cái miệng nhỏ hẹp, lại nhìn so sánh với một đống vật phẩm ở bên dưới, trong lúc nhất thời trù trừ không biết làm sao đem những thứ này nhét vào trong túi.

"Ngươi lần đầu tiên sử dụng túi trữ vật? Ta sẽ làm trước một lần cho xem!" Vương sư thúc cũng rất thân thiện, xem thấy Hàn Lập gãi đầu gãi tai, liền đưa tay cầm lấy cái túi.

"Chỉ cần miệng túi hướng về phía vật phẩm mà muốn thu vào, sau đó nhập linh lực vào bên trong, khóa vào vật phẩm, có thể tự động hút vào!" Vương sư thúc vừa nói, vừa làm thử một lần.

Chỉ thấy hắn đem cái miệng túi hướng xuống phía dưới, bạch quang trong tay lóe lên một chút. Kết quả từ bên trong túi phun ra một luồng bạch quang lờ mờ, đem tất cả vật phẩm nằm trên mặt đất thu vào bên trong, cái đồ vật này khi lọt vào trong bạch quang liền cấp tốc thu nhỏ lại, đến một độ nhất định, liền bị hút vào trong túi. Làm cho Hàn Lập ở một bên xem vừa mừng vừa sợ!

"Phương pháp muốn lấy vật phẩm ra cũng giống nhau, quan trọng chỉ là tập trung linh lực muốn lấy vật phẩm ra là được" Vương sư thúc nói, rồi đem cái túi trả lại cho Hàn Lập.

"Nhưng khi sử dụng túi trữ vật có mấy điều kiêng kỵ, Hàn sư điệt nhất định phải nhớ kỹ!" Vương sư thúc khoanh tay lại, trịnh trọng nói.

Hàn Lập vừa nghe, tự nhiên gật đầu lia lịa giống như gà con môt thóc.

"Thứ nhất, túi trữ vật đều có dung lượng cùng tần số thu nhỏ vật phẩm nhất định, vật phẩm quá lớn hoặc thu vào trong túi quá nhiều vật phẩm, túi trữ vật sẽ mất đi hiệu lực, không cách nào có thể bỏ đồ vào nữa".

"Thứ hai, túi trữ vật không thể thu vật còn sống, nếu như đem sinh linh còn sống bỏ vào, thì chúng nó phải chết không thể nghi ngờ!"

"Còn một điều nhỏ cần phải nhớ, đó là túi trữ vật cấp thấp không có công hiệu nhận chủ, ai cướp được túi trữ vật của ngươi, người đó sẽ có thể chiếm hữu tất cả những thứ ở trong đó! Cho nên không nên đem túi trữ vật theo bên người, trước mặt người tu tiên khác mà hiển lộ ra, mà bản thân phải cất giấu cho tốt, nếu không sẽ gánh lấy họa sát thân".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv