"Đã là lần thứ ba đột phá chướng ngại thất bại rồi. Xem ra chỉ khổ luyện trong một thời gian ngắn thì không có cáhc nào có thể phá được cửa này". Hàn Lập lẩm bẩm tự nói mấy tiếng, rồi bàn tay của hắn đột nhiên lật lên, liền xuất hiện một vật có in hỏa phụng màu đen. Đó chính là chiếc bình nhỏ bên trong đặt ba viên Hắc Viêm Dan.
Hắc Viêm Đan tuy được coi là loại linh dược tốt nhất cần có để đột phá chướng ngại của Hóa Thần hậu kì, nhưng hiệu lực to lớn của nó đối với những tu sĩ Hóa Thần trung kì vẫn cón thể sử dụng được. Chỉ có điều hiệu lực này hơi vượt quá sức mạnh của tu sĩ cơ thể hư nhược, ngược lại còn có thể bị lửa hắc phụng thiếu chết.
Hàn Lập cơ thể là Phệ Linh Thiên Hỏa, bên ngoài lại có pháp thể song tu, đương nhiên sẽ không phải lo nghĩ về điều này. Rất có thể sau khi dùng nó thì sẽ đột phá được chướng ngại phía trước.
Nhưng nếu cứ như vậy, đến khi tiếp cấp cảnh giới Luyện Hư này thì sẽ thiếu mất một viên Hắc viêm Đan, tỉ lệ đột phá sẽ bị giảm đi không ít.
Dù sao loại linh dược Hắc Viêm Đan này cũng không phải là thứ chỉ cầu mà được. Chướng ngại trung kì trước mắt hắn đột phá là vấn đề sớm muộn. Mà vô số tu sĩ khác, trong cả một đời đều dừng lại ở cánh cửa Hóa Thần hậu kì. Từ sự chênh lệch rất lớn giữa số lượng tu sĩ cấp Hóa Thần và Luyện Hư, cũng có thể biết được độ khó của việc tiến cấp. Cho nên khi đột phá chướng ngại này đương nhiên đơn dược trợ giúp càng nhiều càng tốt.
Trong lòng lặp đi lặp lại những suy nghĩ rất lâu, khóe miệng Hàn Lập lộ ra một nụ cười khổ, thu bình thuốc trong tay lại, đặt trở về Trữ vật trạc.
Nhưng Hàn Lập cũng không có ý định tiếp tục bế quan, đứng dậy đi đến cửa mật thất.
Bên ngoài mật thất, một con cự vượn khôi lỗi không biết từ lúc nào đã đợi ở đó.
Hàn lập hơi nhíu mày, vẫn chưa nói gì, con khôi lỗi bỗng nhiên nhảy một bước lớn về phía trước, hai tay đang bê một thứ gì đó giống cây gậy màu vàng nhạt, bên trên có rải rác những hoa văn màu xanh sẫm kì lạ, đó chính là Huyền Thiên Quả Thực. Thấy vật này Hàn Lập lièn đứng nhìn chăm chú.
Một tay giơ lên hút vật này vào trong tay, đồng thời ánh sáng màu xanh trong mắt cũng phát ra, trực tiếp nhìn xuyên thấu nó. Kết quả là quầng sáng chỉ to bằng hạt đậu vàng bên trong nó lúc này đã to bằng ngón tay cái rồi.
Hàn Lập nhìn chí bảo này, trong lòng không cầm nổi một cảm giác buồn bực.
Những tư liệu có liên quan đến Huyền Thiên Quả Thực Hàn Lập khi ở trong một số điển tịch thượng cổ ở Thiên Uyên thành đã từng bí mật tìm hiểu một lượt.
Nhưng điều cổ quái chính là bất luận sách có cổ đến bao lâu thì đều khôgn có nhắc đến một chút gì liên quan đến nó. Nếu không phải khi hắn ở Nhân giới đã có một số tư liệu về Huyền Thiên Tiên Mộc, thì e rằng ngay cả Huyền Thiên Quả Thực là cái gì hắn cũng sẽ không biết.
Có điều dù như vậy thì nếu trong Huyền Thiên Quả Thực có thể ẩn chứa pháp tắc của nhất giới, thì tất sẽ là bảo vật cấp nghịch thiên. Đương nhiên điều này Hàn Lập chưa từng nói ra bên ngoài.
Sau khi một lần nữa truyền linh dịch vào trong Huyền Thiên Quả Thực không có hiệu quả gì, Hàn Lập liền dùng ngón tay vuốt ve bảo vật này, vẻ mặt lộ chút trầm ngâm.
Mấy năm gần đây, hắn cơ hồ chưa từng gián đoạn việc truyền linh dịch lục dịch thần bí vào bên trong Quả Thực, ngoài để cho ánh sáng trắng kia lớn hơn một chút thì chưa nhìn thấy vật này có gì khác thường.
Tuy không biết nếu như dùng linh dịch lục dịch thần bí truyền tiếp thì Quả Thực này phải chăng có thể thật sự dùng được hay không, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục mà thôi. Sau khi cất cẩn thận Huyền Thiên Quả Thực, Hàn Lập liền đi ra dược viên xem một chút.
Chỉ nhìn thấy bên trong dược viên, những linh dược như Chi Long quả lúc trước trồng xuống đã sớm sinh sôi và chín cả một mảng, hơn nữa còn được khôi lỗi phụ trách thu thập thành một đống, rồi đem cất giữ trong một chiếc Trữ vật trạc. Hàn Lập đương nhiên rất vui, hắn đem những linh quả đó chuyển vào trong tất cả những Trữ vật trạc mà mình đã mang theo. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Hàn Lập đưa tay vẫy một con khôi lỗi đang đứng cạnh mình, lập tức Nguyên Anh thứ hai từ bên trong cự vượn khôi lỗi bay ra, sau khi quay một vòng tròn thì lại nhập vào trong cơ thể hắn.
Hàn Lập hai mắt hơi nhắm lại như đang nhận được một tin tức gì đó, một lúc sau, hắn vỗ một cái sau đầu, một lần nữa phóng ra Nguyên Anh thứ hai quay về cơ thể khôi lỗi, đồng thời cười lạnh lùng một tiếng, "Mấy con yêu vật trung cấp đó lại dám tìm đến cửa một lần nữa, xem ra chắc đã tìm được trợ thủ nào đó rồi". Nói xong, Hàn Lập bước nhanh về một giang đại sảnh trong động phủ.
Một pháp trận cực lớn và một đài cao như tế đàn được lặng lẽ đặt ở chỗ đó. Đài cao được dựng ở trận nhãn, bên trên có một pháp bàn tám góc. Hàn Lập cũng không nói nhiều lời, giơ tay lên làm phép trên pháp trận. Sau một tràng những tiếng vù vù, cả pháp trận nổi lên một quần ánh sáng trắng, tiếp theo đó là bạch quang chớp động, pháp bàn tám góc hiện lên một màn ánh sáng ngân sắc, bên trên có điểm những đốm ánh sáng trắng lấp lánh không ngừng, cơ hồ như rải rắc khắp cả màn ánh sáng.
Hàn Lập trong khi mở động phủ cũng đồng thời bố trí một lượng lớn Vạn Lung Châu ở phạm vi vài trăm dặm gần động phủ.
Hôm nay hắn lướt mắt nhìn lên trên màn ánh sáng, lập tức phát hiện một số điểm màu đen ở mấy nơi cách đó hơn hai mươi dặm lấp lóe không ngừng.
Hàn Lập hai tay bấm pháp quyết, những thanh quang xung quanh người phóng ra, lập tức hóa thành một đường cầu vồng bay ra khỏi gian phòng, sau mấy cái chớp sáng thì biến mất bên ngoài cửa lớn của động phủ.
Cự li xa như vậy, nhưng với tốc độ độn quang khó có thể tin được của Hàn Lập, cơ hồ chỉ trong thời gian thơ mấy hơi đã đến được đích rồi.
Ở nơi đó đang có một con Tam thủ thanh hoa cự mãng, một con thú đầu trâu thân sư tử màu phỉ thúy và một đạo hào quang màu xám mơ hồ dị thường trôi nổi trên không trung đang thì thầm với nhau điều gì đó. Sau khi Hàn Lập lóe sáng một cái, lập tức hiện thân trên không trung một cách xảo quyệt. Nhưng bốn con yêu vật phản ứng không hề chậm, đột nhiên hóa thành hai cơn yêu phong và một tia sáng màu xám tháo chạy.
Nhưng Hài Lậ chỉ hừ một tiếng nhẹ, thì ba tia sáng màu đỏ từ trong tay áo bay ra, sau khi chợt lóe rồi vụt tắt, liền xuất hiện phía sau yêu phong và ánh sáng xám, hồng quang phát ra, quấn chặt lấy ba con yêu vật, làm cho chúng không thể nhúc nhích.
Hàn Lập nhẹ nhàng phất tay áo, ba con yêu vật bị sức mạnh của ba tia sáng màu đỏ kéo xuống phía trước mặt Hàn Lập.
Thú đầu trâu và cự mãng đều vô cùng hoảng sợ, duy chỉ có yêu vật ở bên trong ánh sáng xám lại đột nhiên mở mồm ra nói cái gì đó.
Tuy giọng điệu cổ quái khác thường, Hàn Lập nghe không hiểu một chút gì, nhưng khẩu khí lại cơ hồ như có ý uy hiếp.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, cũng không trả lời gì, chỉ nắm tay vào hư không hướng về yêu vật bên trong ánh sáng xám.
Một đạo ánh sáng ngũ sắc diễm lệ dị thường bay ra.
Ánh sáng xám hộ thể của yêu vật bị hào quang ngũ sắc chạm vào, trong phút chốc bị tiêu tan như tuyết đầu xuân. Còn bản thể của yêu vật vù một tiếng, đã bị Hàn Lập hút lấy vào trong tay, năm ngón tay ấn chặt vào đầu của nó.
Cơ thể con yêu vật chỉ dài có nửa trượng, toàn thân lấp lánh lân phiến kim sắc, đó chính là một con ngư yêu bụng sinh tứ chi. Con yêu này, đầu của nó thậm chí còn hóa thành một khuôn mặt giống như nam tử của Nhân tộc, chỉ có điều lại sinh ra trên đầu của một con cá, đương nhiên làm ngươi ta sợ sởn cả gai ốc.
Hàn Lập đối với con yêu vật nào mà chưa từng nhìn thấy chứ, con ngư yêu cấp sáu trước mặt tuy rất đáng sợ, nhưng đương nhiêu sẽ không làm cho hắn cảm thấy kinh hãi một chút nào. Chỉ nhìn thấy bàn tay hắn ấn vào đầu ngự yêu bỗng nhiên kim hà phóng ra. Con yêu lập tức phát ra những tiếng kêu thảm thiết, thân hình cực lớn đang run lên, cơ thể cứng ngắc lịm đi. hàn Lập lại trực tiếp thi triển Sưu hồn thuật, và bắt đầu tìm kiếm những thứ mình muốn trong nguyên thần của con ngư yêu.
Con mãng xà ba đầu và tiểu thú đầu ngưu nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa cho toàn thân run lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Với thần thông bây giờ của Hàn Lập thì tiến hành Sưu hồn thuật trên người một con yêu thú cấp sáu là chuyện rất dễ dàng. Chỉ trong thời gian một chén trà đã có thể tìm kiếm sạch sẽ tất cả mọi thứ trong nguyên thần của ngư yêu.
"Thiên Bằng tộc, Cung phụng, Bảo Quang tôn giả". Những chữ này cứ hiện lên trong đầu Hàn Lập, làm cho hắn trong lòng ngẩn ra, rồi lập tức thu kim hà trong tay lại, năm đầu ngón tay bỗng lỏng ra. Ngư yêu ngay tức khắc rơi thẳng từ trên cao xuống.
Một khắc sau, đám tia màu đỏ trói mấy con yêu vật liền lớn lên, thoắt cái biến thành một vòng lửa to lớn, rồi bay lên cao, một vòng lửa đỏ sẫm trong nháy mắt đã bao chặt lấy con thú, thoắt cái biến nó thành tro bụi. Hỏa liên sáng lên rồi lại biến thành tia sáng màu đỏ, rồi lại nhập vào bên trong tay áo của Hàn Lập. Hàn Lập lúc này mới quay đầu lại, mắt nhìn lên hai con yêu vật còn lại, vẻ mặt khôgn chút cảm xúc.
"Các ngươi gan thật không nhỏ, vì một ít Hoa Mộc Linh mà lại dám có mưu đồ với động phủ của ta sao?". Hắn im lặng một lúc rồi mở mồm ra, cũng nói những ngôn ngữ dị tộc.
Thông qua Sưu hồn thuật, khi trở về không những hắn có thể nắm chắc loại ngôn ngữ dị tộc này, mà còn hiểu đại khái mục đích đám yêu thú cấp trung này liên tiếp đánh vào động phủ của mình.
"Không có Hoa Mộc Linh, đám đồng bối tu luyện trên Hắc Ẩn sơn chúng ta không có cách nào thu thập đủ vật để về môn cung cấp, sẽ không tránh được bị Thiên Bằng tộc rút hồn lột da, bị đánh cho tiêu tán linh trí. Cho dù biết rõ các hạ thần thông quảng đại, thì cũng đành phải thủ một lần". Con thú đầu trâu rõ ràng là có linh trí rất cao, mở mồm trả lời hắn.
"Hoa Mộc Linh, thứ các ngươi nói là loại linh dược này sao?". Hàn Lập cười cười, một tay lật lên, trong tay đột nhiên hiện lên một đóa hoa tử sắc, bên ngoài rất giốgn quả chuông, tỏa ra một mùi hương kì lạ.
"Không sai, chính là loại linh thảo này. Dãy Hắc Ẩn của chúng ta linh sơn không ít, nhưng loại hoa này bây giờ chỉ có linh sơn của các hạ mới có". Thú đầu trâu nhìn chằm chằm vào vật trong tay Hàn Lập một lúc lâu, mới phát ra tiếng cười gượng gạo.
"Linh khí của loại hoa này không nhiều cho lắm, cũng không có cách nào để luyện chế ra linh đơn diệu dược gì, nhưng đối với sự cung phụng nghìn năm của các ngươi lại có một vị trí hàng đầu. Điều này quả thật có chút kì lạ. Nhưng nếu khôgn có chúng, các ngươi có thể thật sự bị đám người của Thiên Bằng tộc nghiêm trị. Có điều các ngươi tìm được một con hải long thú mới Hóa Hình mà đã tưởng rằng có thể tấn công được động phủ của ta thì cũng khó tránh khỏi quá tự cao tự đại rồi. Lại còn lấy mười đôi Kim Tủy Tinh Trùng làm thù lao, cũng thật khôgn tiếc bỏ ra khoản tiền này. Nhưng theo ta được biết, những con kì vật nửa tinh nửa trùng này bình thường trốn sâu dưới đất, trong các loại khoáng thạch hiếm thấy, rất khó có thể tìm thấy và phát hiện ra. Cho dù có gặp được, một lúc nào đó bị bắt thì cũng không có cơ hội sống sót, nó sẽ hóa thành một viên tinh thạch. Các ngươi làm thế nào để có thể bắt được Kim Tủy tinh Trùng này mà còn sống?". Hàn Lập xoa xoa cằm, ánh mắt chợt lóe lên rồi quay sang hỏi.
"Chuyện này nói cho các hạ cũng không sao, năm đó sau khi mảnh đất này bị người của Thiên Bằng tộc phát hiện, trong dãy Hắc Ẩn sơn, những kẻ có tu vi cao hơn chúng ta không phải là không có. Nhưng chúng đều bị tam đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc tàn sát hết, duy chỉ còn độc lại đám chúng ta được phép tu luyện tiếp, tất nhiên là vì chỉ có chúng ta mới có sự thiên phú kì lạ, khi hợp sức lại có thể tìm thấy những vật cần cung phụng cho chúng. Nếu không làm sao có thể sống để bây giờ?". Đột nhiên con thú đầu trâu phát ra một tiếng cười lạnh lùng.