Đúng là Hàn Lập đem lôi châu chính mình luyện chế, một hơi ném ra bốn viên.
Lôi châu này sau khi trải qua lôi văn thuật cô đọng, cơ hồ mỗi viên đều tương đương với Luyện Hư kỳ tu sĩ toàn lực đánh một kích, hơn nữa thân thể hắn lại có lôi điện lực, cho nên uy lực mới kinh người như vậy.
Hiện tại xem ra hành động này quả thật không sai.
Nếu không dùng cách này cản đường cự tích và cự nhân một lát, chỉ sợ hắn cho dù thuấn di bỏ chạy, sau đó cũng không thể thoát thân.
Nhìn linh quả bị người ta đánh cắp hai cự vật, hiển nhiên nổi trận lôi đình, nhưng trong lúc nhất thời bị gắt gao vây lại chỗ cũ.
Nhìn thấy uy lực của lôi đoàn, Lũng Đông cùng đám người xung quanh trong lòng đại kinh, nhưng lập tức mừng rỡ thi triển độn thuật mà chạy.
Đồng thời trên đường chạy trốn thi triển ẩn thân thuật, ẩn đi thân hình.
Bên trong lôi đoàn ngoại trừ tiếng rống to, không còn thấy một bóng người.
Hàn Lập huy động phong lôi sí sau lưng đến cực hạn, liên tiếp chớp hiện vài cái, đã hiện ra tại chân trời.
Vì để phòng ngừa. Hàn Lập thậm chí còn phun ra một ngụm tinh huyết, thi triển ra bí thuật huyết ảnh độn, trong nháy mắt biến mất khỏi nơi đó không thấy bóng dáng.
Sau đó, cự nhân và cự tích mất sức chín trâu mới thoát vây, lại thấy đám người tất cả đã biến mất không còn bóng dáng cho dù gào rống ba ngày ba đếm, cũng không thấy được bóng dáng bọn Hàn Lập.
Mấy canh giờ sau, xa ngoài mấy vạn dặm tại một đỉnh núi, sau một tiếng sấm nặng nề, thanh quang trên người Hàn Lập vòng vòng vài lần, sau đó hiện ra thân hình hắn trên không trung.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, khéo miệng lướt qua một tia mỉm cười.
Việc này tuy rằng hung hiểm một chút, còn hao phí không ít nguyên khí, nhưng cuối cùng linh quả cũng đoạt tới tay.
Nhưng vì cẩn thận, Hàn Lập vẫn thả thần niệm cẩn thận kiểm tra xung quanh đỉnh núi một chút, sau khi không thấy gì dị thường, thân hình mới hạ xuống, đứng trên đỉnh núi.
Một tay hắn vừa lật, trước lấy ra một bình ngọc, từ bên trong lôi ra hai viên đơn dược màu đỏ sẫm, tiện tay bỏ vào miệng.
Tuy rằng hắn sử dụng huyết ảnh độn, nhưng thân ở hiểm địa, vẫn là hi vọng ăn linh đan vào, bù lại chút nguyên khí hao hụt.
Đan dược vậy tức tan ra, sau đó một cỗ khí lạnh lưu chuyển khắp kinh mạch trong cơ thể.
Sắc mặt Hàn Lập buông lỏng, lúc này mới chuyển tay, một hộp ngọc trắng như ngọc hiện ra.
Nhẹ mở hộp, bên trong lộ ra một chùm quả màu tím mọng, mỗi quả đều lớn như nắm tay, vô cùng tiên diễm.
Mắt hắn không chớp đánh giá linh quả, bỗng nhiên dùng hai ngón tay đem một viên linh quả nhẹ nhàng cầm lên, cẩn thận xem xét.
Sau một hồi, Hàn Lập mới thở dài một hơi.
Không sai, đích thật là Chi Long quả không phải giả! Loại linh quả này là tài liệu luyện chế đan dược cấp Luyện Hư, còn có thêm một ít mầm, để tiến hành thúc dục linh dược. Đây là một trong số linh dược hắn đã sớm lưu tâm.
Nếu không hắn cũng không cam tâm mạo hiểm như vậy.
Hiện giờ linh quả đã tới tay, khóe miệng Hàn Lập hiện lên một tia mỉm cười.
Chỉ cần tìm thêm loại kỳ vật khác là " Đằng vân giao", hai thứ hợp nhất sau đó thêm vài dược vật phụ trợ khác, là có thể luyện chế ra Đằng Long đan mà các tu sĩ Luyện Hư nhìn thấy cũng phải dãi nhỏ dài ba thước.
Hàn Lập âm thầm suy nghĩ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ hưng phấn.
Nhưng vào lúc này, hắn nhướng mày, bỗng nhiên xoay đầu nhìn về phía một phương trời, thần sắc trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.
Kết quả là một lát sau, từ chân trời truyền đến tiếng xé gió, một đạo ánh sáng hồng bạc bay nhanh tới.
Vài cái chớp động, đạo ánh sáng hồng bạc đã đến trên đầu Hàn Lập, hào quang tắt đi, hiện ra một gã nam tử trẻ tuổi.
Đúng là Lũng Đông.
Hiện tại, bộ áo lân giáp màu vàng trên người hắn đã biến mất không thấy, nhưng ánh mắt mừng rỡ nhìn linh quả trong tay Hàn Lập, hiện ra vẻ hưng phấn.
" Ha ha, Hàn đạo hữu quả nhiên độn thuật kinh người, có thể đem vật ấy bình yên thoát đi. Để tại hạ nhìn một chút, linh quả này liệu có phải thật sự là Chi Long quả."
Hưng phấn nói xong, thân hình đã hạ xuống, đứng trên ngon núi phía dưới, bộ dáng muốn tới gần.
" Lũng huynh không cần sốt ruột, nên chờ các đạo hữu khác tới đây, sau đó nhìn kĩ cũng không muộn," Hàn Lập cười nhạt, linh quang trong tay chớp lóe, hộp ngọc biến mất không thấy.
" A. Hàn đạo hữu nói phải, đúng là Lũng mỗ có chút nóng vội." Lũng Đông nghe vậy biến sắc, trong mắt hiện lên tia hung ác, nhưng lập tức nhớ tới cái gì, trong nháy mắt đã lấy lại thần sắc nói.
Vì vậy hắn cười cười lui lại vài bước, cách xa Hàn Lập ngoài mười trượng, thong dong ngồi xuống.
Hàn Lập đứng yên chỗ cũ, hai tay chắp sau lưng yên lặng chờ những người khác.
Đợi thời gian ăn một bữa cơm sau, bạch mi thanh niên cùng thiếu phụ cũng tới, vừa nghe Hàn Lập thật sự cướp được linh quả, đồng dạng mừng rỡ như điên.
Bất quá trước khi mọi người đến đông đủ, bọn họ đành phải kìm nén niềm kích động trong lòng, ngồi xuống một bên. Yên lặng chờ đợi những người khác đến.
Ước chừng một thời gian sau, mọi người trong lòng đều có chút mất kiên nhẫn, mà sắc mặt Lũng Đông cũng dần biến đổi, hai bên hai đạo ánh sáng vàng bắn nhanh đến, một người ở khoảng không sau lưng đám người.
" Thật xấu hổ, làm cho chư vị đạo hữu phải đợi lâu. Tiểu muội khi ngang qua một phiến rừng rậm ngẫu nhiên phát hiện một ngọn Bích linh mộc vạn năm, cần tốn chút công phu, mới lấy được cả gốc."
Bạch bào thiếu nữ cười dài nói, lập tức hạ xuống.
" Bích linh mộc vạn năm? Chính là thượng giai tài liệu mộc thuộc tính, đạo hữu phúc duyên thật không nhỏ a." Du Hồng có chút kinh ngạc.
" Khách khách, Du tỷ tỷ thật biết nói đùa. So với Chi Long quả, chỉ một cái bích linh mộc có tính là cái gì. Hàn huynh, hẳn là đã lấy linh quả tới tay đi." Bạch bào thiếu nữ nhẽ cời một tiếng, ánh mắt vừa chuyển rơi xuống trên người Hàn Lập.
" Đích thật đã tới tay, các vị đạo hữu có thể xem trước một chút." Hàn Lập sắc mặt không đổi gật đầu, một tay hướng túi trữ vật phất một cái, hộp ngọc liền xuất hiện, nắp hộp mở ra, một tay nhẹ nhàng nâng lên.
Một mùi hương thơm ngát bay ra, ánh mắt mọi người đều quay tới, gắt gao nhìn vào chùm linh quả, mấy đạo thần niệm bao lấy linh quả cẩn thận xem xét.
" Hẳn là không giả, đúng là linh dược thật." Du Hồng trên mặt chợt lóe vui mừng, nói trước một bước, mấy người khác sau khi thu lại thần niệm, đều gật gật đầu, lộ vẻ đồng ý " Tốt quá, nếu thứ này không giả, mấy người chúng ta mau phân chia. Bất quá một chùm Chi Long quả có khoảng sáu quả, Chúng ta cho dù một người một quả, còn có một quả khó phân chia." Hàn Lập đảo qua hộp ngọc, bình tĩnh trả lời.
Nghe Hàn Lập nói vậy, những người khác đều nhướng mày.
" Sáu quả đích thật khó chia, bất quá việc này tính sau, trước tiên cứ đem chia mỗi người một quả trước đã." Bạch mi thanh niên không kiên nhẫn nói.
" Lý huynh nói vô cùng có lý! Hàn đạo hữu trước tiên đem chia linh quả đi." Du Hồng cũng cười cười đồng ý.
Lũ Đông càng không có ý kiến gì.
Hàn Lập thấy vậy, cười nhạt.
Một tay hắn nâng hộp ngọc, nhoáng lên một cái tới trước mặt yêu nữ Du Hồng, hai ngón tay nhẹ nhấc, một quả Chi Long được bứt ra, đưa về phía trước.
Thiếu phụ mừng rỡ lập tức lấy ra một hộp gỗ, muốn nhận lấy linh quả.
Nhưng Hàn Lập lại vẫn chưa buông tay, thâm ý nhìn nàng mỉm cười không nói.
Thiếu phụ nao nao, nhưng bỗng giật mình.
Lúc này hướng tay áo bóc hai tấm phù trù ra! Hiện ra tiểu kiếm màu vàng trên không trung.
Đem tiểu kiếm ném tới.
Đúng là thanh trúc phong vân kiếm của Hàn Lập!
Hàn Lập há mồm nuốt lấy, tiểu kiếm màu vàng hóa thành một đạo ánh sáng vàng bay vào trong miệng.
Đồng thời ngón tay kia buông lỏng, một quả Chi Long cũng bay tới rơi vào trong hộp gỗ.
Khi Du Hồng sắc mặt vui mừng kiểm tra linh quả, Hàn Lập đã nhoáng lên một cái xuất hiện bên kia, đem một quả đưa tới trước mặt bạch mi thanh niên.
Vị tu yêu giả này vừa nhìn thấy một màn lúc trước, liền biết phải làm thế nào. Không đợi Hàn Lập mở miệng, đã giải trừ cấm chế trên tiểu kiếm, ném cho Hàn Lập.
Cứ vậy trong chớp mắt công phu, trong tay Hàn Lập chỉ còn hai linh quả.
Hàn Lập đem một quả thu lại, sau đó lại hướng hộp ngọc về phía mặt đất trước mặt mọi người, bản thân chỉ đứng ở một bên lạnh nhạt nhìn.
Với hắn mà nói, loại linh quả này chỉ cần một quả cũng đủ, nhiều hơn lại không phải là chuyện tốt, hắn làm ra hành động thức thời, khiến đám người kia sửng sốt, nhìn về phía hắn ánh mắt không khỏi nhu hòa" Bây giờ còn một linh quả, không bằng Chúng ta tranh đua thế nào? Ai ra nhiều linh thạch, quả này sẽ về tay người đó. Cạnh tranh linh thạch, sau đó phân chia cho các đạo hữu còn lại." Lũng Đông ho nhẹ một tiếng, đề nghị.
" Hừ, Lũng đạo hữ tính toán thật quá tốt. Ai chẳng biết Lũng gia các ngươi giàu nứt đố đổ vách, bốn người bọn ta dù có cộng lại, linh thạch cũng không nhiều bằng các hạ." Bạch mi thanh niên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống cự tuyệt.
" A, vị đạo hữu này có ý kiến gì hay hơn?" Huyết chi thanh niên cũng không tức giận, ngược lại nói.
" Người nào muốn được linh quả, đương nhiên là đổi vật lấy vật. Mặc kệ là linh dược, hay tài liệu, chỉ cần xuất ra đủ cho những người còn lại chia, hơn nữa giá trị cũng lớn hơn, lúc này có thể lấy đi linh quả cuối cùng này. Mấy vị cảm thấy thiếp thân nói như vậy có hữu lý?" Du Hồng ngón tay vén mấy sợi tóc trước mặt, quyến rũ cười rộ lên.
Bạch mi thanh niên nghe vậy, gật đầu.
Bạch bào thiếu nữ nghiêng đầu suy nghĩ, con mắt hơi đổi tỏ vẻ đồng ý.
Hàn Lập không có ý tứ phản đối.
" Tiểu tiên tử nói vậy cũng có đạo lý, vậy cứ theo lời tiên tử vậy." Lũng Đông trong lòng không muốn, nhưng bốn người đã đông ý, chỉ có thể miễn cưỡng cười chấp nhận.
Một lúc sau, một luồng ánh sáng xanh bay lên hơn mười trượng, hiện ra trên không trung đỉnh núi, sau đó run lên, hóa thành một đạo ánh sáng xanh bắn về phía xa.
Vài cái hô hấp, liền bay ra xa địa phương ngoài trăm trượng, chớp nhoáng vài cái, rồi biến mất không còn bóng dáng.
Hàn lập ngồi trên phi xa, chậm rãi thưởng thức một đoạn viên mộc xanh tươi trong tay.
Đoạn viên mộc này dài chừng nửa thước, nhưng mặt ngoài trong suốt, toàn thân toát ra linh quang, cẩn thận nhìn lại, bên trong còn ẩn chứa một chút sợi màu bạc chớp động không thôi.
" Bích linh mộc, thúc dục thứ này thời gian lâu một chút, có khi có chỗ hữu dụng."