"Huynh đài là đệ tử gia tộc nào?" Thiếu niên hưng phấn nhìn mê vụ trước mắt, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, quay đầu hỏi một câu.
Hàn Lập cùng thiếu niên vừa rồi nói chuyện thì cũng biết, tu tiên giới ngoại trừ các môn phái tu tiên và các gia tộc tu chân ra, còn có không ít tán tu tồn tại.
Gọi là tán tu, đại bộ phận người trong đó đều không thuộc người của các gia tộc, chỉ là những người giống như Hàn Lập trong lúc vô ý có được công pháp tu tiên, chỉ là người bình thường tự học mà bước vào thế giới tu tiên, còn có một số nhỏ là truyền thừa của các môn phái nhỏ không có lai lịch. Các tán tu này tu vi đều không cao, bình thường cũng chỉ có thể đạt tới Luyện khí kỳ mà thôi, cho nên tán tu luôn luôn bị người của các gia tộc tu tiên không coi trọng, có chút ý xem thường, cũng giống như phú hộ ở thế gian coi thường những người nghèo khó.
"Tại hạ cũng không phải là người của gia tộc, mà là tự tu hành!" Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút, thì quyết định nói thật. Dù sao giả mạo người của các gia tộc, rất dể bị vạch trần.
"Các hạ là tán tu!" Thiếu niên có chút ngoài ý muốn, bất quá trên mặt cũng không có ánh mắt kỳ thị, ngược lại có chút vui mừng lẫn sợ hãi.
Hắn kích động đi một vòng quanh Hàn Lập, giống như xem một vật nuôi mà đánh giá Hàn Lập.
"Tiểu huynh đệ không phải mới vừa nói, gia tộc tu tiên thì xem thường tán tu sao? Sao lại còn cao hứng như thế?" Hàn Lập có chút kinh ngạc hỏi.
"Bọn họ là bọn họ, không nên đem Vạn gia chúng ta mà nói như các gia tộc tu tiên khác? Người của gia tộc chúng ta luôn luôn có mối quan hệ tốt với tán tu!" Thiếu niên bĩu môi, kiêu hãnh hồi đáp. Xem ra rất tự hào với gia tộc của mình!
"Tổ tiên của Vạn gia chúng ta, nguyên trước đây cũng là một tán tu, nhưng sau lại may mắn vào tu tiên phái, thành đệ tử chính thức của Cự kiếm môn, sau này mới có được Vạn gia chúng ta. Cho nên Vạn gia chúng ta có tộc quy, tổ huấn không cho phép kỳ thị tán tu" Thiếu niên cười hì hì nói.
"Nhưng thật ra không chỉ Vạn gia chúng ta, còn có tổ tiên của một vài gia tộc khác cũng là tán tu, cho nên bọn họ đối với tán tu cũng không có ác cảm gì, chỉ là các gia tộc này chiếm số lượng quá ít trong số các gia tộc tu tiên, cho nên mới có chuyện các gia tộc tu tiên kỳ thị tán tu" Thiếu niên lắc đầu ảo não nói.
"Như vậy! Xem ra ta cũng khaámay mắn, lần đầu tiên đi đã gặp ngay tiểu huynh đệ người nhà Vạn gia" Hàn Lập sau khi nghe hiểu rõ lời đối phương nói, đang tính sau khi nói ra thân phận tán tu, thì đối với thiếu niên sẽ tăng cường tâm tư đề phòng, cũng phai nhạt đi không ít.
"Bất quá huynh đài, người dọc đường hỏi nhiều về chuyện của tu tiên giới như vậy, chẳng lẻ cũng là người mới vừa xuất sơn?" Thiếu niên con ngươi vừa chuyển, không biết thế nào đột nhiên sáng lên, có chút chợt hiểu ra mà nói.
Hàn Lập vừa nghe, trên mặt mỉm cười, lấy tay vỗ vỗ trên vai thiếu niên, có ý xin lỗi nói: "Tại hạ không có chủ tâm dấu diếm tiểu huynh đệ, chỉ là mới vừa vào tu tiên giới không lâu, không khỏi có chút băn khoăn!"
"Không sao, ta không ngại! Bất quá vị đại ca này, nói tên của người cho ta biết đi! Sau này cứ gọi ta là Tiểu Sơn là được rồi" Vạn Tiểu Sơn rõ ràng cũng là người trưởng thành, cũng không cần nói nhiều.
"Ha ha! Tại hạ là Hàn Lập, đích thực là mới vừa tiếp xúc tu tiên giới không lâu, mong rằng Tiểu Sơn huynh đệ chiếu cố nhiều một chút!" Hàn Lập đối với Vạn Tiểu Sơn hảo cảm càng tăng lên, khẩu khí nói chuyện, cũng hòa nhã hơn nhiều.
"Không thành vấn đề, Hàn đại ca có gì không hiểu cứ việc hỏi, hắc hắc! Không nghĩ tới Vạn Tiểu Sơn ta còn có lúc dạy được người khác?" Vạn Tiểu Sơn bộ dáng trào phúng nói.
"Tại hạ có vấn đề gì nhất định sẽ lãnh giáo Tiểu Sơn người. Bất quá, chúng ta có phải là nên vào cốc hay không!" Hàn Lập đưa tay chỉ sắc trời, cười cười nói.
"Ái dà! Ta thiếu chút nữa quên mất chính sự" Vạn Tiểu Sơn sau khi theo ngón tay của Hàn Lập mà nhìn lên bầu trời, lập tức luống cuống tay chân hô to gọi nhỏ.
Thiếu niên vội vàng lục ở trên người hồi lâu, rốt cục từ trong áo moi ra một lá bùa.
Hắn cầm trong tay hoa lên vài cái, trong miệng lẩm bậm niệm vài câu, sau đó đem lá bùa ném vào không trung, biến thành một đạo hỏa quang chạy vọt vào màn sương mù, biến mất không thấy nữa.
"Hàn đại ca chờ một chút, Trương thông âm phù của ta trong chốc lát sẽ truyền vào trong cốc, người trong cốc sẽ tự mở trận pháp cho chúng ta vào" Thiếu niên thấy Hàn Lập nhìn về phía phương hướng hỏa quang biến mất có chút xuất thần, liền giải thích nói.
"Ừm!" Hàn Lập gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
"Hàn đại ca lần này đến Thái Nam cốc, nói vậy trên người đem theo không ít vật phẩm để trao đổi chứ? Có thể nói cho tiểu đệ nghe một chút. Đừng ngại, để tiểu đệ nói ra đồ của mình trước!"
"Ta đem theo một cái sơ cấp Không bạch phù chỉ cấp thấp, sơ cấp Ẩn thân phù cấp thấp, Độn địa phù mỗi thứ hai cái, một tờ sơ cấp Liên châu lôi phù cấp trung, một tờ sơ cấp Băng đạn phù cấp thấp, Thiết tinh một khối, sơ cấp chu sa một bình, một chòm râu của yêu thú Tam vĩ miêu, thảo dược…" Vạn Tiểu Sơn căn bản không chú ý tới vẻ mặt ngây ra của Hàn Lập, cứ đếm ngón tay mà liệt kê ra các món đồ vật.
"Được rồi! Còn Hàn đại ca nói đi! Ồ, sắc mặt của đại ca sao lại trắng như vậy, người…" Thiếu niên trợn mắt nhìn, có chút khó hiểu mà nhìn Hàn Lập.
"Chẳng lẻ tới Thái Nam cốc, nhất định phải chuẩn bị đồ vật sao?" Hàn Lập sắc mặt rất khó coi.
"Cái này cũng không phải là quy định!" Vạn Tiểu Sơn trả lời rất dứt khoát.
Vừa nghe lời này, Hàn Lập nhất thời sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
"Bất quá nếu lúc này đến Thái Nam cốc, khẳng định là tới tham gia Thái Nam tiểu hội, ai lại không mang theo đồ vật? Đây chính là sự kiện năm năm một lần, là thịnh hội chuyên để cho bọn tiểu bối tại Lam châu chúng ta giao dịch mua bán với nhau! Đặc biệt là Thăng Tiên đại hội lần này, một tháng sau sẽ mở tại Lam châu chúng ta, cho nên người ta càng thuận tiện tham gia Thái Nam tiểu hội đông hơn nhiều. Chẳng lẻ đại ca không phải là chỉ đến xem Thái Nam tiểu hội thôi chứ?" Thiếu niên kinh ngạc vừa nói những lời trên, vừa dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập nở nụ cười khổ.
"Tiểu Sơn huynh đệ, tại hạ đích xác là không biết nơi này mở cái gì là Thái Nam tiểu hội, chỉ là vô tình biết được nơi đây có nhiều người tu tiên khác, cho nên muốn đến kết giao một phen mà thôi, chưa từng đặc biệt chuẩn bị vật gì cả?" Hàn Lập hai tay giang ra, bất đắc dĩ nói.
"Thì ra là như vậy! Vậy thì quá đáng tiếc, Hàn đại ca chỉ có thể lãng phí cơ hội lần này. Phải biết rằng, cơ hội để tìm ra những vật phẩm tài liệu mà mình thiếu cũng không nhiều" Vạn Tiểu Sơn vẻ mặt đầy nuối tiếc, luôn miệng thở dài vì Hàn Lập.
"Bất quá, cũng không thể nói trên người không có chút gì để trao đổi, tối thiểu cũng có hai lá phù mà?" Hàn Lập tự giễu thầm nghĩ.
Lúc này trước mặt hai người Hàn Lập sương mù đột nhiên quay cuồng, sau đó giống như bị người dùng đao bổ ra, phân thành một con đường nhỏ đủ để hai người sóng vai đi vào, con đường nhỏ này nhìn qua không thấy được điểm cuối, tựa hồ rất xa xôi.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Thiếu niên cao hứng làm mặt quỷ đối với Hàn Lập, hứng thú vội vàng vọt vào trước, biến mất vào con đường.
Mà Hàn Lập sau khi lạnh lùng quan sát con đường một hồi, rồi mới cất bước đi vào, bước đi vững vàng đường hoàn, không hoảng hốt không vội vàng.
Con đường này thoạt nhìn rất dài, nhưng chỉ mới đi một lát, đã tới cuối đường.
Khi Hàn Lập đi tới cuối đường, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, một sơn cốc đầy kỳ hoa dị thảo màu xanh biếc xuất hiện trước mắt. Sơn cốc ba mặt là núi, ngõ ra vào duy nhất là ở phía sườn núi bị sường mù phong tỏa mà Hàn Lập vừa tiến vào.
Chỗ này diện tích rất lớn, sơ sơ nhìn qua cũng phải trên trăm mẫu, ở giữa có một cung điện lầu các rất hoa lệ xa xỉ, đang có rất nhiều người với kỳ trang dị phục ra vào nườm nượp.
Mà phía trước lầu các có một cái sân rất rộng, bên trong có rất nhiều quầy hàng giống như tiểu thương, vây xung quanh bốn phía của cái sân như một khu vực buôn bán nhỏ. Ở phía trước các quầy hàng này, thỉnh thoảng lại có vài người đi tới trước, nhìn xem một hồi, hoặc là thấp giọng hỏi đôi câu, những cảnh tượng như thế Hàn Lập cũng chưa từng thấy qua nhiều.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập không khỏi hít sâu một hơi. Đây là tu tiên giới, tất cả những người nơi này đều là người tu tiên, có thể một lần nhìn thấy nhiều người tu tiên như thế, cũng là làm cho tinh thần của Hàn Lập có chút hoảng hốt.
Hàn Lập cúi nhẹ đầu, để cho bản thân thanh tỉnh lại một chút. Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, nơi hắn muốn đi vào chính là một thế giới trước kia không cách nào tưởng tượng ra, người ở chỗ này, ai cũng có thể dể dàng tiêu diệt hắn, hắn nhất định phải cẩn thận.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập quay đầu lại nhìn con đường đã hoàn toàn biến mất, rồi cất bước đi vào bên trong.