"Bày trận!".
Khuê Hoán và phụ nhân đã sớm để ý động tĩnh của phong ấn, thấy tình cảnh này, cùng tề thanh phát ra mệnh lệnh.
Ba mươi sáu đệ tử Lạc Vân Tông đồng thời cầm hướng về phong ấn ném các trận kỳ trận bàn trong tay vào không trung. Trong nhất thời, các khí cụ bày trận đại phóng linh quang, tầng tầng ngũ sắc quang hà từ trong hư vô hiện lên, rồi áp xuống. Đoàn ô quang kia không kịp đề phòng, vừa cảm thấy ngũ sắc linh quang chớp loé, đã bị quang hà như một cái túi, vây lại bên trong.
Trong ô quang tự nhiên là đệ nhị Nguyên Anh. Tại thời điểm nó bị Hỏa Diễm của Tam Diễm Phiến bao phủ, bèn vội vàng theo bản năng kích phát tất cả ma khí đã quán thể ra ngoài, lấy bảo mệnh làm trọng. Tuy rằng ma khí bị Hoả Diễm biến thành hư ảo, thậm chí ngay cả ma khu cũng bị luyện hoá hơn bán phần, nhưng đánh bậy đánh bạ như vậy lại vô tình giải trừ được ma hoá, trong nháy mắt nguyên anh đã khôi phục linh trí.
Mà nó cũng may mắn có được trí nhớ lúc trước của Hàn Lập, ngay ranh giới sinh tử, liền quyết đoán đầu tiên sử dụng ma khí tự bạo Xích Huyết Kiếm, phá khai Tam Sắc Hỏa Diễm, sau đó lại sợ Hàn Lập dùng Phong Lôi Sí đuổi theo, liền cắn răng một cái, lấy ra kiện Âm La Phiên đã được chữa trị rồi tự bạo luôn kiện này. Sức mạnh bạo phát của hai kiện bảo vật này tự nhiên không phải là nhỏ, mà dưới tình huống Hàn Lập không đề phòng, liền làm cho nó có một đường sinh cơ, không coi Hàn Lập vào đâu, bỏ chạy đi ra.
Chẳng qua nó rất rõ ràng với loại thủ đoạn này tuyệt không thể ngăn cản được Hàn Lập lâu, nên trong lòng đã sớm chú ý quyết định, một khi độn ra khỏi Ma Uyên sẽ lập tức thi triển Nguyên Anh thuấn di thuật chạy trốn đến một tòa đảo trong Thất Linh Đảo. Để phòng ngừa vạn nhất, nó đã sớm bố trí một chỗ ẩn thân bí ẩn tại tòa đảo này. Thậm chí còn bày bố thêm vài bảo vật đặc thù và pháp trận ẩn dấu khí tức cực cao, tin tưởng tuyệt đối có thể dấu giếm được thần niệm của Hàn Lập, tranh thủ được thời gian để thở dốc.
Nhưng đệ nhị Nguyên Anh tuyệt không nghĩ tới Hàn Lập thông thường thích hành động độc lập mà bây giờ triệu tập nhiều thấp giai tu sĩ ở ngoài phong ấn như vậy. Hơn nữa đã bố trí sẵn một cấm chế pháp trận có uy lực không nhỏ, phong tỏa bên ngoài phong ấn, chờ nó chui đầu vào lưới. Hiện tại đệ nhị Nguyên Anh bị nhốt trong quang hà, tự nhiên kinh sợ dị thường.
Bàn tay nhỏ bé của nó điên cuồng đánh không ngừng về bốn phía của quang hà, từng ra từng đạo đạo hắc kiếm khí cuồng bạo chém ra. Nhưng ngũ sắc quang hà này lại có chút thần diệu. Tuy bị hắc kiếm khí chém tiêu tán hơn phân nửa, nhưng lại lập tức lóe lên khôi phục lại như ban đầu, không tạo cho đệ nhị Nguyên Anh bất cứ cơ hội nào độn thoát. Đệ nhị Nguyên Anh bèn thay đồi phương sách, đột nhiên hai tay chà xát, hướng phía ngoài đồng thời đánh ra.
Nhất thời hai đạo hai đạo hắc sắc quang trụ phún xạ ra, lập tức hóa thành hai thanh cự trường kiếm dài hơn trượng, hung hăng trảm ra phía ngoài. Các tu sĩ ở bốn phía đang liều mạng sử dụng trận kỳ trận bàn ngăn cản, rốt cuộc không thể chống đỡ tiếp được nữa. Chỉ nghe hai tiếng nổ "Ầm, ầm", ngũ sắc quang hà bị bổ ra một lổ thủng vài thước, tuy linh quang chớp động muốn khôi phục lại nhưng vì lổ thủng này quá lớn mà pháp lực của các tu sĩ đang điều khiển cũng không thể đủ sức cung ứng nên lổ thủng này không thể khép kịp lại được.
Thấy vậy, đệ nhị Nguyên Anh mừng rỡ, thân hình nhoáng lên một cái, thi triển thuấn di thuật, biến mất trong quang hà không thấy bóng dáng. Đang lúc hắc quang chớp động, hắc lục sắc Nguyên Anh xuât hiện bên ngoài ngũ sắc quang hà. Nó hung hăng trợn mắt liếc nhìn các tu sĩ ở bốn phía, hai tay lập tức kháp quyết, chuẩn bị thi triển liên tiếp thuấn di thuật để thoát khỏi nơi đây.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trước người nó thổi đến một cỗ gió nhẹ, một đạo nhân ảnh theo gió hiện lên.
"Bất hảo!".
Đệ nhị Nguyên Anh không cần suy nghĩ, thân hình chuyển động, ngay tại chỗ đã biến mất vô tung ảnh. Mà nhân ảnh hiện lên chính là Hàn Lập dùng Phong lôi Sí truy tới. Hắn thấy đệ nhị Nguyên Anh đã thuấn di biến mất, sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên, từ trong mắt hắn bắn ra một đạo tinh tế huyết ngân. Một đoàn hắc khí từ bên trong bay ra, lập tức ngưng tụ biến hóa thành một nhãn châu đen thui, nhìn chòng chọc về phương xa cực kỳ quỷ dị.
Một đạo hắc thương chợt lóe lên lướt qua đánh vào hư không tại cách đó hai mươi trượng, rồi tự nổ mạnh. Ô quang lóe lên, hiện ra đệ nhị Nguyên Anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, tràn đầy vẻ hoảng sợ. Hàn Lập cười lạnh một tiếng, há mồm phun ra một kiện thanh sắc tiểu đỉnh, rồi được hắn cầm vào trong tay. Lập tức sau lưng hắn thanh bạch sắc vũ sí run lên, thân hình không một tiếng động ẩn vào trong gió.
Đệ nhị Nguyên Anh quay đầu thấy cảnh này, trong lòng hoảng hốt. Lúc này thân thể chuyển động, hóa thành một đạo hắc quang nhanh chóng độn tẩu.
Nhưng đúng vào lúc này, tư trong hư không bỗng nhiên phun ra một chùm thanh ti, trong chớp mắt đã trói gô Nguyên Anh lại. Mặc dù đệ nhị Nguyên Anh đại kinh, nhưng quang thân đồng thời bắn ra vô số đạo ô hắc kiếm khí, muốn phá vây mà thoát ra. Nhưng chỉ thấy vô số tiếng nổ cùng ô quang chớp động, thanh ti vẫn nguyên vẹn không hư hao một cọng tóc.
Hắc lục sắc Nguyên Anh thật sự sợ hãi, đang muốn thi triển tiếp bí thuật khác để phá vây, thì chợt thanh sắc điện hồ lóe lên, thân hình Hàn Lập cầm tiều đỉnh quỷ dị hiện lên ở phụ cận. Hắn thấy đệ nhị Nguyên Anh dãy giụa, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào tiểu đỉnh. Một tiếng vang nhỏ "Tinh, tang" vang lên, tiểu đỉnh liền tự mở ra, một cỗ thanh sắc quang hà phóng lên cao.
Lập tức thanh ti liền hô ứng, đại phóng linh quang. Đệ nhị Nguyên Anh chỉ thấy trên người căng cứng, linh lực trong cơ thể liền ngừng chuyển động. Tiếp theo thanh quang lóe lên, nó đã bị thanh ti kéo về phía sau, trong nháy mắt không thể phản kháng đã bị cuốn vào trong tiểu đỉnh. Hàn Lập điểm một cái vào không trung, nhất thời tiểu đỉnh hóa thành một đạo thanh quang hạ xuống, hiện ra hình dáng của Hư Thiên Đỉnh. Hào quang quanh Hư Thiên Đỉnh được thu liễm trở thành hình dáng ban đầu.
Trong lòng Hàn Lập buông lỏng, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Bị giam trong Hư Thiên Đỉnh, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ Đại tu sĩ, tuyệt cũng không có năng lực thoát ra.
"Chúc mừng Hàn sư thúc đại công cáo thành!".
Lúc này Khuê Hoán và phụ nhân mang theo các đệ tử Trúc Cơ kỳ tiến lên chúc mừng, muốn báo công lấy lòng.
"Ha hả, các ngươi cũng có công lao không nhỏ. Đây là hai bình đan dược rất có ích đối với tu vi các ngươi. Các ngươi chia ra cầm lấy đi. Mặt khác Ma Uyên cần phải tăng thêm nhân thủ canh giữ nghiêm ngặt, ngăn ngừa yêu nhân khác trà trộn vào trong đó."
Hàn Lập mỉm cười, lấy trong túi trữ vật ra hai cái bạch sắc ngọc bình ném cho Khuê Hoán, đồng thời dặn dò một phen.
"Dạ. Nhất định Đệ tử sẽ thương lượng việc này với các tông môn khác, từ nay về sau tăng thêm nhân thủ. Bây giờ không bằng sư thúc về Linh Miết Đảo nghỉ ngơi đôi ngày rồi mới trở về Tông Môn" Khuê Hoán tiếp nhận ngọc bình, mừng rỡ nói.
" Không cần. Nơi này tính ra cũng không quá xa Tông Môn. Ta còn có chuyện quan trọng khác, không thể lưu lại nơi đây." Hàn Lập khoát tay chặn lại, lắc đầu, phân phó. Sau đó hắn thu lại tiểu đỉnh, hóa thành một đạo thanh hồng phá không rời đi.
Khuê Hoán và phụ nhân khom người nhìn theo. Sau một lúc lâu bọn họ mới ngẩng đầu lên.
"Khuê đạo hữu. Hàn tiền bối đã cấp cho các ngươi đan dược. Luận thân phận của Hàn tiền bối, đan dược này nhất định không phải là bình thường?".
Hồng bào tu sĩ mang theo các môn hạ đệ tử từ ở xa bu lại, nhìn hai ngọc bình trong tay Khuê Hoán, nét mặt không tránh được vẻ thèm thuồng hâm mộ.
"Khuê mỗ cũng không biết, nhưng chắc hẳn sẽ không quá kém. Trước hết chúng ta nên gia cố phục hồi phong ấn lại như cũ đi"
Khuê Hoán cười gượng vài tiếng, bạch quang trong tay lóe lên, thu lại hai bình đan dược, tựa hồ không muốn nói nhiều về việc này, hướng các môn hạ đệ tử phân phó.
Phong ấn kia tuy đã di hợp bít kín lỗ thủng nhưng linh quang đang chớp động đã ảm đạm mất vài phần.
Nghe vậy, chúng tu sĩ của Lạc Vân Tông phân ra bay đến các thạch trụ ở tứ phía, chuẩn bị gia cố lại phong ấn. Tuy Hồng bào tu sĩ rất muốn biết công hiệu của đan dược trong ngọc bình nhưng thấy cảnh này không tiện truy vấn tiếp, bèn cười hắc hắc, lập tức mệnh lệnh cho các đệ tử tham gia vào công việc gia cố phong ấn.
Nhất thời từ hơn mười cái thạch trụ phát ra tiếng kêu, bề mặt phong ấn nổi lên một tầng nhũ bạch sắc linh quang. Phong ấn cũng dần dần được ngưng tụ.
Hơn mười ngày sau Hàn Lập đã về Vân Mộng Sơn Trạch.
Bất quá hắn không có đi vào Lạc Vân Tông mà trực tiếp về thẳng Tử Mẫu Phong.
Nhưng khi hắn vừa phân khai cấm chế, hạ xuống động phủ trong Mẫu Phong thì nơi đó đã có một nữ tử chờ sẵn.
"Là ngươi!" Hàn Lập nhìn bạch bào nữ tử, ngẩn người ra.
"Tham kiến Sư phụ!"
Vị nữ tu xinh đẹp này chỉnh đốn trang phục hướng Hàn Lập thi lễ, vẻ mặt nghiêm nghị. Chính thị là ký danh đệ tử của hắn, Liễu Ngọc.
"Ngươi vẫn canh giữ ở nơi này?" Hàn Lập nhướng mày, lập tức thản nhiên hỏi.
"Không phải chỉ có một mình đệ tử. Mộ sư tỷ và Tống sư thúc cũng ở đây. Ba người bọn đệ tử đều lo lắng, liền thay phiên nhau canh chờ đón tiếp Sư Phụ trở về. Chẳng qua bây giờ, hai người kia đang ở trong động phủ của Tiểu sư muội." Liễu Ngọc lặng lẽ liếc mắt quan sát Hàn Lập một cái, miệng thì nhu thuận trả lời.
"Hắc, hắc. Lấy tu vi của ta bây giờ, thu lại đệ nhị Nguyên Anh không thành vấn đề. Chẳng qua, các ngươi đều đã gặp qua Cầm nhi?" Hàn Lập như vô tình hỏi một câu.
"Đúng vậy, đệ tử đã gặp qua sư muội. Điền sư muội thật sự lanh lợi, trách không được Sư Phụ lại tự thân thu nhận nàng làm môn hạ" Liễu Ngọc thản nhiên cười nói.
"Cầm nhi không giống như các ngươi, trên người nàng mang Long Ngâm chi thể, chỉ sợ sẽ không có cơ hội gì. Ta thu nhận nàng là có nguyên nhân khác. Ngươi không cần phải dò xét làm gì." Đuôi lông mày của Hàn Lập động đậy, giả ngơ giả điếc, bâng quơ nhẹ nhàng nói.
"Sư phụ nói đùa. Đệ tử sao dám dò xét Sư Phụ" Liễu Ngọc nghe lời này, trong lòng vui vẻ, nhưng ngọc dung không khỏi hiện ra vẻ xấu hổ.
"Tốt lắm. Nhóm các ngươi đều đã đến đây. Ngươi đi gọi tất cả lại đây, ta cũng có chuyện muốn nói một chút" Hàn lập sờ sờ cằm, bỗng nhiên trầm giông phân phó.
"Dạ. Đệ tử cẩn tuân sư mệnh" Liễu Ngọc rùng mình, lập tức vâng dạ đáp ứng.
Một trận "ầm, ầm" vang lớn, thạch môn chậm rãi dâng lên, Hàn Lập liền phiêu phiêu tiêu sái tiến vào bên trong đại môn. Mà Liễu Ngọc thì hoá thành một đạo bạch quang, bay thẳng đến động phủ của Điền Cầm Nhi.