Lôi Không Đảo tuy cũng không coi là nhỏ, nhưng so với Bích Linh Đảo thì còn kém xa. Lúc này Hàn Lập đang huyền phù trên không cách Bích Linh Đảo khoảng mười dặm, nhìn hòn đảo lớn ở xa xa, thấy nó so với Thiên Tinh Thành cũng có chút ít bộ dáng.
Tất nhiên trên đảo này không có đầy rẫy các loại kiến trúc xây dựng và cũng không có thánh tích nào cao lớn như núi. Nhưng trên hòn đảo này lại có vài ngọn núi đá cực cao, tính ra mỗi cái cũng cao khoảng gần vạn trượng, thật sự là hiếm thấy.
Càng khiến người ta kinh thán, chính là trên mấy ngọn núi này không có vật thể gì. Nhìn từ xa không thấy một bóng cây ngọn cỏ nào. Nó giống như là mấy cái trụ đá chống trời vậy. Hơn nữa bắt đầu từ lưng chừng núi trở lên thì bị mây trắng bao quanh hết.
Nhưng tất cả những điều đó cũng không gây sự chú ý với Hàn Lập. Điều mà hắn lưu tâm chính là, ngoài những ngọn núi đó, cả hòn đảo nhỏ đó đều không thấy màu xanh nào cả, chỉ thấy đơn điệu một màu xám trắng, hơn nữa trên đảo lại không phát hiện ra có linh khí dao động.
Khiến cho đảo này trông cứ như một phế tích không có linh mạch vậy.
Quan sát đến đây, trong lòng Hàn Lập không khỏi than thầm một chút.
Không phải nói là trên đảo này là cả một cái mỏ quặng linh thạch to lớn sao chứ. Giờ ngay cả một cái linh mạch cũng không thấy? Phải biết rằng mỏ quặng linh thạch bản thân nó chính là một linh mạch xen lẫn vật chất, ở địa phương của linh mạch, không nhiều thì ít sẽ sinh ra một ít quặng mỏ linh thạch phẩm chất không đồng nhất. Ngược lại mà nói, có quặng mỏ linh thạch, cũng có nghĩa là có linh mạch tồn tại.
Theo như suy nghĩ của Hàn Lập, một đảo có thể tạo ra nhiều quặng mỏ của cao giai linh thạch như vậy, khỏi cần nói, ở nhân giới hẳn phải là nơi có cực phẩm linh mạch cực kì hãn hữu.
Nhưng mà với tình hình trước mắt như vậy, thật hắn không biết phải nói sao nữa.
Chẳng qua dù nghĩ như vậy, Hàn Lập cũng lại biết tự cười chính mình. Nếu đảo này thực có cực phẩm linh thạch thì cũng đã bị người ta dễ dàng phát hiện. Bởi cái cao giai linh thạch quặng mỏ như vậy thì làm sao tới bây giờ mới bị phát hiện ra chứ, chỉ sợ sớm bị các vị thượng cổ tu sĩ đào bới sạch rồi. Xem ra trên đảo này đã có người động tay chân qua rồi, có thể đã che dấu đi dao động của linh mạch.
Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập liền cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không liếc vài lần.
Hiện giờ là lúc giữa trưa, mặc dù Hàn Lập có được thần thông cao thâm nhưng hắn cũng không tiện mạo hiểm tự tiện hành động được. Cho nên hắn đưa mắt nhìn xung quanh vùng biển phụ cận một cái, thấy có một khối đá ngầm nhô ra khỏi mặt biển, hắn liền bay tới hạ xuống.
Sau hắn khoanh chân ngồi xuống tảng đá nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy canh giờ sau, bóng đêm buông xuống, hai mắt mở ra, tinh quang bắn ra bốn phía dò xét.
Hóa thành độn quang bắn thẳng tới hòn đảo, không biết hắn thi triển loại bí thuật gì đó mà làm cho độn quang trở nên mờ ảo, như có như không vậy. Trong đêm tối, các vị tu sĩ bình thường tuyệt đối không thể nào phát hiện được.
Sau một khoảng thời gian tầm một bữa cơm, Hàn Lập đã tiếp cận đảo lớn.
Bởi vì đã sưu hồn qua đám người Diệu Hạc, cho nên Hàn Lập biết rất rõ khu vực nào có người của Nghịch Tinh Minh bố trí. Vì vậy hắn cứ lặng lẽ tiếp tục tiềm nhập vào sâu trong đảo, rồi thẳng hướng một cái Thạch Tranh thật lớn phóng tới.
(Thạch Tranh -峥遁去, mình chưa rõ nghĩa từ này lắm, tạm giữ nguyên HV, ai bít chỉ với nha –Vịt)
Trên đường đi Hàn Lập gặp không ít cấm chế bí mật, thần niệm thả ra lại phát hiện thấy không ít cảnh vệ, hơn nữa càng tới gần Thạch Tranh thì vấn đề canh phòng lại càng sâm nghiêm hơn.
Nhưng với thần thông hiện giờ của hắn, đối với loại cấm chế cùng tu sĩ thấp giai này căn bản coi thường, cứ việc thần không biết quỷ không hay vượt qua. Cấm chế cùng đám cảnh vệ không thể phát hiện hay ngăn cản được một chút nào.
Một đạo ánh sáng mờ ảo cứ vậy như đi vào chổ không người, trực tiếp xâm nhập tới chổ khu vực trung tâm của Nghịch Tinh Minh. Cuối cùng cũng tới trước mặt một ngọn núi đá lớn.
Thanh quang chợt tắt, từ trong độn quang hiện ra thân ảnh của Hàn Lập.
Hắn cũng không vội đi tới phía trước, mà ngẩng đầu hướng tới ngọn núi đá liếc mắt nhìn một cái, khẽ trầm ngâm, đôi đồng tử trong mắt đột nhiên lam quang chớp động.
Chỉ thấy hòn núi đá ở trước mặt, vốn nhìn như bình thường, thì trong mắt Hàn Lập lại hiện ra một tầng ánh sáng lam nhạt.
Tầng ánh sáng này đem cả ngọn núi đá lớn này bao vào bên trong, bề ngoài thì trông bóng láng đến dị thường. Đây đúng là một loại cấm đoạn đại trận tạo ra cấm chế cực kỳ lợi hại.
Hàn Lập không khỏi nhíu mày.
Với loại đại trận cấm chế to như vậy thì không thể chỉ bằng một chút bí thuật là có thể bài trừ được. Nhưng việc này cũng không làm khó được Hàn Lập. Lam mang trong mắt hắn chợt tắt, một bàn tay vừa chuyển rồi một đoàn tam sắc quang diễm hiện ra.
Đây đúng là Tam Diễm Phiến.
Mặc dù nó có thể kinh động tới thủ vệ tu sĩ cấm chế nhưng mà cũng đành phải chấp nhận. Cùng lắm thì hắn trực tiếp tiêu diệt vài tên là xong.
Chỉ cần có một chút thời gian thì hắn hoàn toàn có thể tìm được Cực Âm Tổ Sư. Sau khi giết Cực Âm, thì việc hắn muốn rời đi, trên đảo này căn bản không ai có thể lưu hắn lại được.
Trong lòng cân nhắc như vậy, quạt lông trên tay Hàn Lập chợt lóe lên, muốn đánh vào cấm chế. Nhưng thần sắc của hắn vừa động linh quang trên Tam Diễm Phiến chợt tắt đi, trên mặt hắn chợt hiện ra một tia kinh ngạc.
Lập tức hắn đem cái quạt lông cất vào trong tay áo.Thân hình nhoáng lên biến mất không thấy.
Cơ hồ ngay cùng lúc này ở phía xa xa nơi chân trời hào quang chớp động, liền có mấy đạo độn quang thẳng hướng ngọn núi này bay đến.
Một lúc sau, mấy đạo độn quang này đã đến trước mặt Thạnh Tranh, hào quang chợt tắt rồi hiện ra ba người
Cầm đầu là một gã tu sĩ đầu bạc, khuôn mặt thì lại rất trẻ mà, lại có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Phía sau là hai người có khuôn mặt so với tu sĩ đầu bạc khá giống nhau. Nhưng sắc mặt hai người này lại tái nhợt vô huyết không có biểu tình gì cả, hơn nữa thân mình vận một cái áo bào trắng trong có thêm vài phần quỷ dị.
Tu sĩ đầu bạc dường như hiểu rất rõ cấm chế bên ngoài của ngọn núi đá, bàn tay vừa động trực tiếp hướng tới trước tầng ánh sáng màu lam rồi một đạo Truyền Âm Phù màu đỏ bắn thẳng nhập vào bên trong tầng ánh sáng.
Không lâu sau đó, tầng ánh sáng màu lam chợt lóe, âm thanh gầm gú vang lên rồi một cái khe chậm rãi mở ra.
Mấy người này không nói lời nào mà liên tiếp phóng nhanh vào, rồi tầng ánh sáng đó liền hợp lại như lúc ban đầu.
Nhân lúc không ai chú ý, có một đạo thanh ảnh mờ ảo theo sát phía sau một gã nam tử vận áo bào trắng, cũng đồng dạng chợt lóe phóng vào. Ngay cả nam tử đầu bạc cũng không phát hiện ra có gì là dị thường.
Ở bên trong tầng ánh sáng màu lam có mấy tên tu sĩ đang cung kính đứng trước nam tử đầu bạc.
"Phí tiền bối, lão nhân gia người đã tới. Hiện giờ Đường trưởng lão đang có chuyện quan trọng phải xử lý. Mong là tiền bối trước tiên tới Quý Tân các nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai sẽ hội hợp cùng với mấy vị tiền bối khác ở trong Vân Yên điện nói chuyện."
Người nói những lời này là một gã tráng hán khoảng ba mươi mấy tuổi, thần sắc cực kỳ cung kính.
"Nói vậy là sao? Rõ ràng là đã triệu tấn Phí mỗ cấp tốc tới đây rồi giờ lại phải ngồi chờ tới mai mới nói chuyện. Có phải Đường trưởng lão muốn chọc tức ta không!"
Đầu bạc tu sĩ vừa nghe nói xong lời này, sắc mặt trầm xuống, khẩu khí có chút giận dữ.
"Tuyệt không có chuyện này. Hiện giờ Đường trưởng lão thực sự không rảnh để tới, không phải muốn làm mất thời gian của Phí tiền bối."
Tên tráng hán kia sắc mặt nhợt nhạt, cuống quýt giải thích.
"Quên đi, chuyện này để mai ta nói chuyện với hắn. Hiện tại trên đảo có bao nhiiêu vị đạo hữu tới rồi. Coi như là ngày mai là ngày ước định cuối cùng đi!"
Tu sĩ đầu bạc hừ lạnh một tiếng, bổng nhiên đổi đề tài.
"Ngoại trừ Lôi Không Đảo Diệu Hạc tiền bối cùng với Cập Thiên Mang đảo Hoàng tiền bối. Các tiền bối còn đã tới rồi."
Tráng hán bình tỉnh lại rồi từ từ thành thật hồi đáp.
"Tên Diệu Hạc kia kể từ ngày pháp thể bị hủy đi một lần thì trở nên nhát như chuột. Hắn cùng với Hoàng Côn tới chậm trể một ít ngày thì cũng không có gì ngạc nhiên cả."
Tu sĩ đầu bạc trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói.
Tráng hán nghe xong những lời ấy cũng chỉ có thể giả câm giả điếc mà thôi, tuyệt đối không dám bàn luận với Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Thấy vậy nam tử đầu bạc cười lạnh một tiếng, lúc này một gã nam tử với khuôn mặt tái nhợt vô huyết đang đứng phía sau, hai mắt hắn huyết quang chợt lóe lên, đột nhiên thân hình uốn éo một cách bất thường, nữa người trên giống như là quái xà dài ra một chút, rồi nhào tới một gã Trúc Cơ kỳ tu sĩ không phòng bị đứng bên cạnh, sử dụng chính miệng của mình đã có răng nanh mọc ra cắn vào cổ của người này hút đi từng ngụm máu tươi.
" A" những tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ đang đứng kế bên lập tức liền lùi lại ra phía sau, có mấy người còn cuống quýt xuất ra hộ thân pháp khí.
" Sợ gì mà sợ! Đây là thời gian mà ma thi của ta phải hấp thụ máu tươi."
Nam tử đầu bạc liền đưa mắt nhìn trừng trừng mấy tên tu sĩ thấp giai, liền làm cho bọn họ thất kinh thu hồi pháp khí lại.
Lúc này thần sắc của Tu sĩ đầu bạc mới hòa hoãn trở lại rồi đưa tay vỗ xuống túi trữ vật ở thắt lưng liền xuất hiện ra một viên đại đan hoàn tràn ngập huyết tinh bắn nhanh ra ngoài. Hắn nhìn viên đan dược một cái rồi nó hướng tới nam tử mặc áo bào trắng khác bắn tới.
Tên nam tử kia đờ đẩn há miệng ra đem huyết hoàn nuốt vào trong miệng, tiếp tục đứng yên tại chổ không nhúc nhích. Lúc này tên áo bào trắng khác thì vẫn đan điên cuồng hút máu của tên cảnh vệ kia. Làm cho thân hình của hắn nguyên bản cao bảy thước giờ xương cốt kêu lên răng rắc rồi hình thể bạo liệt thu nhỏ lại, đồng thời da thịt trở nên khô héo không còn chút gì giống như là cây già chết khô.
Tu sĩ đầu bạc nhìn một hồi nhưng cũng không có chủ ý ra tay giúp đỡ. Chờ cho đến khi người này bị hấp thu hết máu huyết, hắn mới đưa tay ra niệm thần chú. Một đạo huyết sắc pháp quyết đến tới trên người của của nam tử đang hút máu.
Lập tức thân hình của tên này run lên, rồi mới buông lỏng răng nanh, lúc này thân hình mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Một đạo xích mang (ánh sáng đỏ) từ trên tay của Tu sĩ đầu bạc bắn nhanh ra bao lấy người của tên đại hán.
" Bụp" một tiếng sau đó một đoàn huyết diễm đã đem tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ bao vào bên trong, trong nháy mắt biến thành tro bụi. Mà ngay cả một tia tinh hồn cũng không còn lưu lại.
"Đưa ta tới Quý Tân lầu."
Nam tử đầu đầu bạc làm như không còn việc gì nữa, hướng tới tên Kết Đan tu sĩ kia nói, cứ như vừa rồi không phát sinh chuyện gì vậy.
" Dạ, thỉnh tiến bối theo vãn bối!"
Tên tráng hán này sắc mặt không đổi, vội vàng cười bồi đáp và không có nhắc gì tới việc mới xảy ra.
Sau đó hắn dẫn tu sĩ đầu bạc và hai tên huyết thi hướng tới phía trên ngọn núi đá mà bay đi. Trong nháy mắt đi vào trong đám mây mù trên cao không còn bóng dáng nữa.
Còn lại vài tên Trúc Cơ kỳ thủ hộ cấm chế tu sĩ, lúc này mới dám thở ra một hơi mà trong lòng vẫn lo sợ.
Bọn họ cũng không biết trên đỉnh đầu của bọn họ, cách hơn một trăm trượng, đang ẩn nấp một bóng người đem toàn bộ sự việc này thu vào trong mắt.
"Âm sát huyết thi! Thật không nghĩ tới ở nhân giới này cũng còn có loại ma thi này nữa! Không sợ cuối cùng âm sát khí nhập thể, cuối cùng cái mạng nhỏ cũng giữ không được!"
Người này đang âm thầm nói đó chính là Hàn Lập đã lén lút lẻn vào trong cấm chế.
Lúc này hắn đang khoanh tay, phiêu phù trên không, dùng âm thanh không thể nào nghe được thì thào nói, dường như hắn đã nhận ra được lai lịch ma thi của tu sĩ đầu bạc.