Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, rất nhanh đã đến thời gian thuyền xuất phát.
Hàn Lập đã rời khỏi Hiên Miểu Viên từ sáng sớm, hắn để Kim Đồng biến thành một khỏa hoàng kim giới chỉ, đeo ở trên tay, đi thẳng đến cửa thành phía tây.
Bên trong Nguyên Hoang thành, mỗi năm sẽ tổ chức lễ khai thuyền hai lần, đó là một ít việc trọng đại để thu hút sự chú ý của mọi người. Cho nên, ngoài những tu sĩ sẽ lên thuyền khởi hành, còn rất đông người thường tụ tập tại cửa thành xem náo nhiệt.
Khi Hàn Lập tới, hắn phát hiện tại lối vào đại điện màu đen đã tập trung mấy trăm tu sĩ với trang phục và cách ăn mặc khác nhau, đang xếp thành từng hàng dài, trên tay cầm Linh Phù màu đen đại diện cho tư cách lên thuyền, đang chờ tới lượt kiểm tra.
Hàn Lập đứng xếp cuối hàng, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, liền cảm nhận được chỉ có gần phân nửa những người ở đây là Chân Tiên, còn lại đại đa số đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Việc này hắn cũng không cảm thấy lạ. Trong quá khứ, tu sĩ dưới cảnh giới Đại Thừa kỳ tiến vào Man Hoang Giới Vực gần như là đi chịu chết, cho dù là ở những khu vực đã được khai phá, hơn nữa, có một số khu vực dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ tiến vào cũng dữ nhiều lành ít, khả năng bỏ mạng không nhỏ.
Nhưng dù biết là vậy, bọn họ vẫn nguyện ý tiến vào, nguyên nhân chính khiến cho họ liều mạng chính là để tìm kiếm cơ duyên, có thể độ kiếp phi thăng đột phá bình cảnh tu tiên...
Tuy rằng hàng ngũ rất đông và dài, nhưng tuyệt nhiên rất ít âm thanh nói chuyện phát ra, dù là những tu sĩ đi cùng nhau cũng cố gắng hạ thấp âm thanh hoặc dứt khoát truyền âm trao đổi, làm cho bầu không khí trước cửa điện ngược lại có chút nghiêm túc.
Nửa khắc sau tiếng chuông, ánh mặt trời buổi sớm bắt đầu le lói vượt qua đầu tường, khi ánh sáng đầu tiên chiếu lên phía chân tường thành, thì ngay lập tức trong thành có một tiếng chuông trầm trọng vang lên.
Boong …..
Theo tiếng chuông vang lên, nơi cửa đại điện màu đen xuất hiện một lão giả mặc hắc bào, sau khi lão khẽ quát một tiếng “Lên thuyền nhập điện”, liền bắt đầu kiểm tra linh phù tư cách của mọi người, kiểm tra xong liền cho tiến vào đại điện.
Từng tu sĩ nối nhau tiến tới, rất nhanh đã đến lượt Hàn Lập.
Sau khi lấy ra linh phù màu đen đưa tới, hắc bào lão giả liền đảo tay một cái, một tấm bạch sắc ngọc bài hiện ra, đưa tới áp lên linh phù.
Chỉ thấy một đạo ô quang lóe lên rồi bao trùm lên tấm bạch sắc ngọc bài, ngay lập tức linh phù màu đen như bị thiêu đốt, hóa thành một đạo khói đen dung nhập vào tấm bạch sắc ngọc bài.
Tiếp đến, trên tấm ngọc bài liền hiện lên dòng chữ “Khoang giáp đẳng, phòng số mười ba”.
Hàn Lập tiếp nhận lệnh bài, sau đó bàn tay sờ lên liền phát hiện sau lưng ngọc bài còn có rất nhiều chữ viết to cỡ hạt gạo.
Hắn vừa đi vào hướng trong điện, vừa lật lệnh bài lên xem xét.
Chỉ thấy chỗ cao nhất phía sau lệnh bài khắc hai chữ "Cấm hạng", phía dưới ghi chép toàn bộ các hành vi bị cấm của tu sĩ khi lên thuyền.
Trong đó hàng thứ nhất, chính là "Phía trên độ thuyền, bất luận tại sao, cấm tranh đấu, người vi phạm chết".
Theo sát phía sau, hàng thứ hai là "Phía trên độ thuyền, bất luận tại sao, không được rời thân tàu, người vi phạm chết".
Tổng cộng có mười bảy hành vi bị cấm, đại khái các điều khoản đều là không cho phép một mình ly khai độ thuyền, không cho phép phá hư thân thuyền... hậu quả người vi phạm, đại đa số đều là một chữ, "Chết".
Đi vào trong đại điện, Hàn Lập liền thấy sát tường thành có một thang đá đi thông lên tường thành, phía trên đang có không ít người đi dọc theo thang đá hướng lên trên.
Hắn cũng đi theo mọi người trên đường, đi tới toà tường thành nguy nga hùng tráng.
Thoạt nhìn cả tòa tường thành so với dưới thành càng thêm dày rộng, đường đi có thể đủ cho trăm người kề vai sát cánh cùng đi.
Tất cả tường thành đều dùng loại đá to lớn màu đen, phía trên hiện đầy dấu vết năm tháng cổ xưa.
Hàn Lập nhìn qua, chỉ thấy ngay chỗ trên lỗ châu mai tường thành Man Hoang Giới Vực đang đậu đấy mấy chục chiếc thuyền cao hơn trăm trượng, chính giữa phồng lên, hai đầu co rút lại, toàn thân dạng hình thoi to lớn màu vàng.
Phía bên ngoài thân nó không có bao nhiêu hoa văn trang trí, toàn thân được bao bọc bởi một chất liệu kim loại đặc thù, phía trên khắc rậm rạp chằng chịt phù văn cổ quái, thoạt nhìn hơi có cảm giác thô kệch cổ sơ.
Chính giữa những chiếc độ thuyền này, hầu như tất cả bên ngoài thân đều trải rộng đủ loại vết thương, có cái tương đối nông cạn, chẳng qua là diện tích lớn hơn vết rạch chút ít, lại có cái thập phần nghiêm trọng, chẳng những xé nứt tầng kim loại bên ngoài, còn lộ ra vết rách bên trong dễ làm người khác chú ý vô cùng.
Mà ở phía trên và bốn phía những thuyền này đang có nguyên một đám tu sĩ áo đen tay cầm trận bàn hình tròn, thúc giục thuật pháp đặc thù, tu sửa độ thuyền.
Hàn Lập xem qua, chỉ thấy những vết thương trên những độ thuyền này là những vết rách hẹp dài và những lỗ thủng to lớn hình mũi khoan, tựa hồ đều xuất phát từ một hoặc hai chủng loại hung thú Man Hoang nào đó.
Hắn đang cân nhắc, bên cạnh liền có một thân ảnh màu tím đuổi theo, đi kề vai sát cánh với hắn.
"Những vết thương này là kiệt tác của Sa Cức Xà và Nhân Diện Hạt, một con thì đuôi sắc bén như đao, một con thì song kìm như chùy, là hai loại Yêu thú thường thấy nhất trong biển cát, lực công kích cũng bình thường, nhưng số lượng rất nhiều, dễ dàng chạm trán." Người tới chủ động nói ra.
"Thạch đạo hữu, ngươi cũng đến rồi." Lông mày Hàn Lập lơ đãng hơi nhăn lại, mở miệng nói ra.
Người tới không ai khác, chính là nam tử yêu tộc nhìn thấy trong Giác Đấu Tràng, Thạch Xuyên Không.
"Còn không phải sao, vì lần độ thuyền này, ta đã đợi ở Nguyên Hoang thành này hơn ba tháng rồi, rảnh rỗi đến phát chán a." Thạch Xuyên Không lại không thấy xa lạ chút nào, tùy tiện nói ra.
"Thạch đạo hữu cá cược trong Giác Đấu Tràng nhiều như vậy, cũng không giống như bộ dạng đang nói a." Hàn Lập cười nói.
"Ha ha, chỉ cá cược nhỏ, chỉ cá cược nhỏ mà thôi... A? Như thế nào không thấy vị tiểu cô nương áo đỏ kia?" Thạch Xuyên Không lộ ra một tia xấu hổ, cố ý nói tránh đi.
Không đợi Hàn Lập trả lời, trên một toà phong hoả đài ở phía bắc tường thành có một đạo gió lốc màu đen gào thét tới, từ đó hiện ra một gã trung niên nam tử mặc áo đen kim văn, dưới cằm có hàm râu ngắn màu đen.
Bên hông gã treo một lệnh bài bằng vàng, trên đó viết ba chữ "Nguyên Hoang thành", cho thấy thân phận gã là đến từ tòa Phủ Thành chủ kia.
"Đây là Áp Thuyền Sứ mà Phủ Thành chủ phái tới, chịu trách nhiệm giữ trật tự trên thuyền cùng ứng đối chuyện xảy ra. Trước kia ngẫu nhiên do mấy tên tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ đảm nhiệm, từ lần xảy ra sự cố tám năm trước, liền do tu sĩ Kim Tiên trở lên đảm nhiệm." Thạch Xuyên Không nhìn nam tử trên phong hỏa đài kia, mở miệng nói ra.
Hàn Lập biết rõ gã nói sự cố, hơn phân nửa chính là tai hoạ tử thương rất nặng mà cung trang nữ tu nói trước kia.
"Đi thôi, sắp lên thuyền rồi..."
Thạch Xuyên Không trở lại, như vô tình liếc qua giới chỉ màu vàng trên tay Hàn Lập, cười nói.
Gã vừa dứt lời, thân hình tên Áp Thuyền Sứ tu vi Kim Tiên sơ kỳ cũng đã lóe lên, bay xuống một chiếc độ thuyền cách trước người y không xa, sau đó có một gã tu sĩ bộ dáng quản sự xuất hiện ở mũi thuyền, mời mọi người nhanh lên thuyền.
Dưới sự thúc giục của gã kia, tất cả tu sĩ liền leo lên độ thuyền.
Tất cả mọi người sau khi lên thuyền, tên quản sự kia lại nhắc lại một lần quy củ trên độ thuyền, không ngoài những ghi chép trên ngọc bài màu trắng, không có cái gì mới.
Đợi đến lúc quản sự nói xong, tuyên bố một tiếng "Khai thuyền", liền có hơn phân nữa tu sĩ lên thuyền tản ra, mỗi người trở về khoang trọ trên thuyền của mình.
"Mỗi lần đều nói lời lẽ chán ngắt này, không có chút ý tứ, nghe đến mọc mụn trên tai rồi. Lệ huynh hẳn là lần thứ nhất lên thuyền a? Phong cảnh biển cát này không tệ, có thể thưởng thức một chút, ta thì nhìn quá nhiều lần, đã chán lắm rồi, không thể phụng bồi." Thạch Xuyên Không chắp tay với Hàn Lập, nói ra.
"Đạo hữu xin cứ tự nhiên." Hàn Lập hơi hoàn lễ, nói ra.
Thạch Xuyên Không nghe vậy sững sờ, lập tức cười nói: "Ha ha, quen biết một hồi, hà tất xa lạ như vậy? Kêu một tiếng Thạch huynh, như thế nào?"
Hàn Lập chỉ cười cười, không nói tiếng nào.
Thạch Xuyên Không lộ ra vẻ mặt không sao cả, khoát khoát tay, nghênh ngang quay về khoang thuyền.
Ánh mắt Hàn Lập không dừng lại trên bóng lưng gã, liền chuyển hướng về phía khác, nhưng trong lòng lại suy nghĩ thoạt nhìn gia hoả này đang cố ý lôi kéo làm quen mình.
Dù sao quen biết quá ngắn, tạm thời cũng nhìn không ra cái gì khác thường, nhưng trong nội tâm hắn vẫn cảm thấy nên tránh xa người này một chút thì tốt hơn.
Đang cân nhắc, Hàn Lập chợt thấy dưới chân chớp lên một hồi, độ thuyền đang chậm rãi bay lên không, ly khai lỗ châu mai trên tường thành.
Chỉ thấy thân thuyền lảo đảo bay ra khỏi phạm vi tường thành, sau đó không có tiếp tục treo lơ lửng mà chậm rãi hạ xuống, bay thẳng đến phạm vi sườn đồi, rơi xuống biển cát vạn dặm phía dưới.
Lúc thân thuyền sắp rơi vào trên cát vàng mênh mông thì những phù văn khắc trên bốn phía thân thuyền đều phát sáng lên.
Ngay sau đó, một vầng sáng màu vàng nhạt đột nhiên từ vị trí nào đó chính giữa khoang thuyền đột nhiên phóng đại ra, hóa thành một màn sáng màu vàng to lớn, bao phủ toàn bộ chiếc độ thuyền.
Cùng lúc đó, một loại khí tức Man Hoang kỳ dị từ trên thân thuyền tán phát ra.
"Trách không được có thể tránh được đại đa số Man Hoang dị thú, nguyên lai là dùng một loại thú hoạch dị thú cường đại Man Hoang làm đầu mối pháp trận, ngụy trang mình thành một sinh vật Man Hoang Giới Vực..." Hàn Lập cảm nhận được cỗ khí tức kia, giật mình lẩm bẩm.
Đúng lúc này, dưới đáy độ thuyền tựa hồ đã tiếp xúc với biển cát phía dưới, nhấp nhô chốc lát liền vững vàng lơ lửng phía trên biển cát.
Hàn Lập đi vào một bên mạn độ thuyền, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy tầng kim loại bao bọc thân thuyền kia tựa hồ có một loại từ tính đặc thù, có thể bài xích với biển cát, khiến cho độ thuyền lơ lửng phía trên mà không bị nghiêng đổ.
Không đợi hắn kinh ngạc xong, phía trên thân độ thuyền đột nhiên sáng lên hào quang, như là một chiếc thuyền theo gió vượt sóng, lướt nhanh trên biển cát.
Hàn Lập chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại trông về phía xa bên ngoài thuyền, chỉ thấy vạn dặm cát vàng là một mảnh yên tĩnh, nhìn không thấy bất luận động tĩnh gì, cũng không nhe được bất luận dị thanh nào, như là không hề có sinh khí.
Trên ngọc bài có lệnh cấm, không cho phép tu sĩ tự tiện phóng thích thần thức dò xét biển cát, để ngừa quấy nhiễu đến một vài Man Hoang dị thú có cảm giác lực cực kỳ mẫn cảm, vừa rồi quản sự cũng đã nhấn mạnh nhiều lần.
Hàn Lập không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết, đương nhiên cũng không có làm như vậy.
Đi đến giữa Man Hoang đại lục cần thời gian ít nhất nửa năm, nhìn đại mạc biển cát ước chừng một canh giờ, cảnh tượng đơn điệu im ắng làm cho người cảm thấy không thú vị, hắn liền quay người trở về khoang thuyền của mình.