Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 457: Lo lắng



Dịch giả: ngayvantho

Biên: Độc Hành

Đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng, Giải Đạo Nhân dừng lại trước một khối đá có hình thù kỳ lạ giống như một lão viên hầu đang còng lưng xuống, chỉ vào nó nói: “Hàn đạo hữu, thử nhìn xem đây là vật gì?”

Hàn Lập khẽ cau mày một cái, bước nhanh về phía trước, đưa tay sờ lên khối quái thạch một cái, vừa suy ngẫm.

"Đây chẳng lẽ là... Hóa Hoang Thạch?"

Lần này lông mày hắn nhíu càng chặt, có chút nghi ngờ hỏi.

"Không sai, chính là nó." Giải Đạo Nhân gật đầu nhẹ, nói ra.

"Trách không được lúc ta dùng thần thức dò xét, lại không phát hiện bất cứ dao động nào của trận pháp ở chỗ này, hóa ra đều do Hóa Hoang Thạch này che đậy a. Chỉ là không nghĩ tới công hiệu che giấu trận pháp của vật này lại cường đại như vậy?” Hàn Lập nghĩ đôi chút rồi nói.

Giải Đạo Nhân nhìn Hàn Lập một chút, nói: "Nếu chỉ là những Hóa Hoang Thạch này, tất nhiên không đủ khiến cho Hàn đạo hữu không thể nhận ra."

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên hỏi: "Chẳng lẽ còn có thủ đoạn khác hay sao?"

Giải Đạo Nhân không nói gì, tiếp tục dẫn Hàn Lập tiến sâu vào khu rừng, cuối cùng hai người tới một khu đất trống trải tương đối rộng.

Hàn Lập đi vào xem xét, liền phát hiện khu đất trống là một mảng cháy đen, nguyên bản những bụi cây sinh trưởng trong đó đã bị lửa thiêu thành tro tàn, trên mặt đất lộ ra một thạch đài hình tròn, to cỡ cái mâm.

Mặt ngoài thạch đài cũng bị đốt cháy đen, làm cho những phù văn được khắc trên đó cũng trở nên mơ hồ, khó mà phân biệt.

Hàn Lập phất tay áo một cái, một luồng gió thổi qua, cuốn sạch lớp tro bụi bám trên thạch đài, thạch đài một lần nữa lại hiện ra nguyên vẹn.

"Đây là vật gì?" Hàn Lập rướn người tới nhìn kỹ, lông mày nhíu chặt lại.

Hắn thấy trên thạch đài được khắc chín mảnh phù văn giống như những cánh hoa kỳ lạ, những “cánh hoa” đó hợp lại với nhau giống như một đóa hoa Mộng Đàm cực lớn, hoa văn trên những “cánh hoa” đó còn ẩn chứa rất nhiều những phù văn phức tạp, bí ẩn.

"Nếu ta nhìn không lầm, đây là phù văn Mộng Ẩn cực kỳ cao thâm, có thể che đậy khí tức ba động của rất nhiều pháp bảo và pháp trận, nếu phối hợp với Hóa Hoang Thạch lúc trước, thì gần như thần thức không thể dò xét được." Giải Đạo Nhân giải thích.

"Nếu Giải đạo hữu biết nguồn gốc của phù văn này, chắc hẳn đã có phương pháp phá giải?" Đuôi lông mày Hàn Lập hơi nhíu lại hỏi.

Nghe Hàn Lập hỏi vậy, Giải Đạo Nhân từ chối cho ý kiến nói: "Hàn đạo hữu, mời xem những phù văn ở giữa đóa Mộng Đàm này...".

Hàn Lập đưa mắt nhìn lại vị trí đó, chỉ thấy chỗ đó trống rỗng, cơ bản không có cái gì; lông mày hắn cau lại, nhìn về phía Giải Đạo Nhân tỏ vẻ không hiểu.

"Nơi đó vốn là vị trí nhụy của Mộng Đàm Hoa, không hiểu sao lại bị phá hư hầu như không còn, đã không cách nào nhận ra." Giải Đạo Nhân chậm rãi nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, lại cẩn thận quan sát, mới phát hiện đúng là chỗ đó có vết tích bị người phá hư.

"Nếu ngươi đã nhận ra lai lịch phù văn này, dù cho nó có chỗ hỏng chắc cũng không có gì đáng ngại, chúng ta chỉ cần noi theo phương pháp phá giải cũng được, chẳng lẽ phù văn này còn có gì cổ quái sao?" Hàn Lập suy nghĩ một phen, mở miệng nói ra.

"Hàn đạo hữu chắc đã từng nghe đến “Đại Mộng Tam Thiên”? Sở dĩ phù văn này gọi là Mộng Ẩn, chính là bởi vì nó có nhiều chủng loại, lại biến hóa khôn lường. Phù văn ở chỗ trống không này nếu có một chút cải biến thì toàn bộ phương pháp phá trận cũng sẽ khác biệt hoàn toàn, cho dù trong ký ức ta nhận ra nó nhưng cũng không có nghĩa là biết tất cả các phương pháp phá giải, chính là muốn thử từng cách cũng không được.” Giải Đạo Nhân lắc đầu nói.

“Nếu nói như vậy thì cũng chỉ có cách lấy lực phá pháp, đem nó hủy đi triệt để”. Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi nói.

"Cái này... Hàn đạo hữu ngươi không ngại thử một lần." Ánh mắt Giải Đạo Nhân chớp lên, nói ra.

Thấy thần sắc gã có chút cổ quái như vậy, trong nội tâm hắn liền biết không đơn giản như vậy, những vẫn muốn thử một cái, kim quang quanh thân hắn lóe lên, trực tiếp biến thành một đầu Sơn Nhạc Cự Viên cao hơn mười trượng

Huyền khiếu trên thân hắn sáng lên quang mang, trong miệng quát khẽ một tiếng, một cánh tay nhấc lên nắm thành một nắm đấm cực lớn, đập xuống thạch đài.

Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Toàn bộ thạch đài chấn động ầm ầm, một mảnh kim quang phóng lên, hóa thành một luồng lốc xoáy, hất ngược ra xung quanh.

Những nơi nó đi qua, cát bay đá chạy, cây cối đổ rạp, lan rộng mấy trăm trượng mới dần dần tiêu tán.

Cùng lúc đó, Mộng Ẩn phù văn trên thạch đài cũng bỗng nhiên sáng lên một mảnh kim quang, từng đạo kim sắc phù văn tựa như những dây leo men theo thạch đài lan ra bốn phía, giống như như là mạng nhện tiến vào chỗ rừng sâu.

Hàn Lập đang hóa thân thành cự viên nên tầm mắt nhìn được cực xa, hắn phát hiện cả tòa thành trì bên ngoài khu rừng đều có đạo đạo kim văn sáng lên, đám phù văn chẳng chịt kia vậy mà bao trùm toàn bộ bí cảnh, nhìn rực rỡ chói mắt, có phần diễm lệ.

"Căn cứ suy đoán của ta, muốn lấy ngoại lực phá vỡ cấm chế ở đây, ít nhất phải có thực lực Kim tiên trở lên. Ngay bản thân ta dùng một kích toàn lực cũng không thể làm được." Giải Đạo Nhân suy nghĩ một chút nói ra.

Quang mang trên thân Hàn Lập lóe lên, thân hình thu nhỏ lại, trở về hình dáng ban đầu nói: "Nếu có thực lực đó, chỉ sợ cũng không thể làm như thế. Phù văn nơi đây tương liên với toàn bộ không gian bí cảnh này, một khi lấy bạo lực phá huỷ nó, chỉ sợ sẽ làm toàn bộ bí cảnh sụp đổ, đến lúc đó không biết sẽ phát sinh tình huống gì nữa, chúng ta không cách nào biết trước được."

Giải Đạo Nhân gật nhẹ đầu, nói: "Đúng là như thế."

Hàn Lập nhíu mày đi vòng quanh thạch đài một vòng, nhìn thấy kim quang trên đó đã tiêu tán, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Hai tay hắn bấm pháp quyết, kim quang phía sau nổi lên, Chân Ngôn Bảo Luân cũng xuất hiện theo.

Ánh mắt hắn khẽ chuyển, con mắt kim sắc cực lớn trên Chân Ngôn Bảo Luân cũng chậm rãi chuyển động theo, một đạo kim quang như ngưng thực đánh lên thạch đài.

Theo kim quang rơi xuống, cả tòa thạch đài loé lên quang mang, vết cháy đen ở mặt ngoài lập tức tiêu tán, trở nên sạch sẽ như mới.

Mà trên chỗ trống không kia cũng nổi lên một mảng quang mang lờ mờ, từng tia, từng sợi phù văn cũng dần dần nổi lên, giống như nhụy hoa nhưng dị thường phức tạp.

Lúc Hàn Lập định xem xét tỉ mĩ phù văn, nhưng quang ảnh chỗ trống không đó lại nhanh chóng rung động kịch liệt, trở nên thập phần bất ổn.

Nhìn một lát, Hàn Lập cảm thấy một hồi hoa mắt, kinh hãi trong lòng, bất đắc dĩ đành phải thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân vào trong cơ thể.

"Như thế nào?" Giải Đạo Nhân hỏi.

"Chỗ không gian này thực sự cổ quái, có rất nhiều vật bình thường, mặc dù có ẩn chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc nhưng lại cực kỳ yếu ớt, mỗi lần ta vận dụng Chân Thực Chi Nhãn dò xét đều một phiến mơ hồ, không có tác dụng mấy, thạch đài này cũng không ngoại lệ." Hàn Lập cười khổ một tiếng nói.

"Chân Ngôn Bảo Luân của người không ở trạng thái đỉnh phòng, có lẽ chờ sau khi uy năng của nó khôi phục toàn bộ liền có thể nhìn thấy toàn bộ Mộng Ẩn phù văn này..." Giải Đạo Nhân nghe vậy, suy nghĩ một lát nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, trầm ngâm nói: "Ta trước đây cũng đã nghĩ như ngươi vừa nói. Chỉ có điều như vậy thì cần rất nhiều thời gian, trong khi đó thời gian mở ra bí cảnh Minh Hàn Tiên Phủ này lại có hạn, một khi cửa thông ra Bắc Hàn Tiên Vực đóng lại, lần mở ra tiếp theo cũng không biết là năm tháng nào?"

Trước mắt hắn lo lắng nhất chính là làm cách nào để ra khỏi đây, đường nhiên một khi phát hiện cách ly khai, chắc chắn hắn sẽ không ngại ở lại thêm một thời gian, mấy ngày tiến vào đây hắn cũng không biết cuối cùng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ Cừ Linh sẽ không hao phí thời gian đứng đợi hắn đi ra.

"Lấy thân thể tiên nhân như ngươi, thọ nguyên gần như vô hạn thì sao phải lo lắng vấn đề thời gian? Thiên địa nguyên khí nơi đây nồng đậm, không hề thua kém nơi nào Bắc Hàn Tiên Vực, người có thể an tâm bế quan tu luyện, đợi bí cảnh mở ra lần tiếp theo cũng được mà." Giải Đạo Nhân đột nhiên nói ra.

Nghe Giải Đạo Nhân nói như vậy, ánh mắt Hàn Lập chớp lên, rơi vào trầm tư.

Trước đó hắn trêu chọc quái vật khổng lồ Bắc Hàn Tiên Cung, tình cảnh của hắn vốn cũng không tốt cho lắm. Hiện tại lại bị Cừ Linh ghi hận, cộng thêm tên Phong Thiên Đô làm hắn rùng mình khi trước, ở tại Bắc Hàn Tiên Vực có thể coi như nguy cơ trùng trùng.

Nếu vậy, lưu tại trong bí cảnh này, ngược lại càng thêm an toàn hơn.

"Tuy nói như vậy, nhưng một khi Minh Hàn Tiên Phủ này đóng lại, rốt cuộc trong này xảy ra chuyện gì cũng không nói trước được. Một khi hoàn cảnh chuyển biến xấu, chỉ sợ tình huống còn tệ hơn so với việc đối đầu với Cừ Linh ngoài kia..." Hàn Lập suy đi nghĩ lại, vẫn có chút lo lắng nói.

Điều mà hắn không nói ra, chính là nếu hắn bị nhốt trong bí cảnh này mấy chục vạn năm thì dù có thể không xảy ra việc gì với hắn nhưng ngoại giới sợ rằng sẽ thay đổi đến mức “long trời lở đất”, Kim Đồng hiện đang bị Cừ Linh uy hiếp, họa phúc khó lường, huống hồ còn nhiều người hắn không thể bỏ rơi.

"Bất luận như thế nào, bây giờ cũng chẳng có cách nào rời khỏi chỗ này. Đạo hữu thử khôi phục thần thông của Bảo luân xem sao, có lẽ không cần quá nhiều thời gian liền đủ thấy rõ Mộng Ẩn phù văn này." Giải Đạo Nhân gật nhẹ đầu, nói như thế.

"Bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy." Hàn Lập gật nhẹ đầu nói ra.

...

Thời gian như thoi đưa, lại qua mấy ngày.

Trung tâm tòa phế thành, đột nhiên xuất hiện một một quảng trường lớn, diện tích chừng mấy trăm trượng, khu vực hạch tâm được lát bằng các phiến đá màu trắng, bên ngoài bị bao trùm bởi bùn đất màu đỏ, bùn đất còn khá mới, ở trong xen lẫn rất nhiều gạch đá vỡ vụn và những mảnh vỡ cửa sổ, rõ ràng là mới xuất hiện xong.

Mà bên trên quảng trường, rải rác từng cái khe rãnh cực sâu, kết nối với nhau hình thành một toà pháp trận khổng lồ với các phù văn cực kỳ phức tạp.

Pháp trận này tên là "Chu Thiên Tụ Tinh đại trận", là một ghi chú ở nửa sau bộ Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, nó là pháp trận chính có tác dụng phụ trợ cho việc tu luyện công pháp này, “Tụ Tinh pháp trận” khi xưa không thể so sáng được, cho dù là pháp trận cải tiến của Hàn Lập so ra vẫn kém không ít.

Tổng cộng Chu Thiên Tụ Tinh đại trận có chín chín tám mươi mốt cái tinh vị, phân bố đều bốn phía pháp trận, nếu trong đó tất cả đều khảm nạm một viên Thiên Tinh Thạch để phụ trợ người tu luyện thì càng nhanh hấp thu tinh thần lực hơn.

Hàn Lập đoán chừng, nếu ngay ban đầu hắn sử dụng trận này tu luyện, thì thời gian tiến cảnh của Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công ít nhất phải giảm bớt một nửa. Tuy nhiên, cần phải có đủ lượng Thiên Tinh Thạch và thống khổ khi tu luyện ít nhất cũng gia tăng gấp đôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv