Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 234: Hầu Nhi tửu



Dịch giả: cubihu

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Sau khi suy nghĩ một chút, Hàn Lập phất tay thu hồi Trọng Thủy còn dư lại, rồi đưa thần thức chui vào bên trong Chân Luân tra xét tình hình.

Kết quả thần thức vừa mới xâm nhập Chân Luân, liền cảm giác có một cỗ tiềm lực vô hình từ bên trong viên luân trước mặt thẩm thấu ra, cuồn cuộn như sóng biển dâng, bài xích thần thức của hắn.

Gần nửa ngày sau, hắn đã thử vài loại phương pháp với mong muốn biết rõ ràng biến hóa của Trọng Thủy Chân Luân. Đáng tiếc đều kết thúc thất bại.

Hàn Lập nhìn Chân Luân trong tay, sắc mặt có chút khó coi.

Chẳng lẽ Chân Luân này sau khi hấp thu quá nhiều Trọng Thủy nên đã phát sinh ra dị biến gì hay sao?

Lúc trước luyện chế Trọng Thủy Chân Luân, hắn cũng chỉ dựa theo ghi chép trên Chân Ngôn Hóa Luân Kinh luyện chế nên cũng không hiểu sâu sắc về bản chất và nguyên lý của bảo vật này. Hiện tại bảo vật xuất hiện tình huống này, cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Lập có chút hối hận.

Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng không có tác dụng, phải nghĩ biện pháp sửa chữa mới được vì hắn cũng không có nhiều tinh lực và tài nguyên để luyện chế lại một Chân Luân khác.

Hắn nhìn Chân Luân trong tay vẫn còn một chút liên hệ với tâm thần, liền để Chân Luân sát vào chỗ đan điền, toàn lực thúc giục điểm liên hệ này.

Ông!

Trên Trọng Thủy Chân Luân lóe ra một tầng hào quang màu đen, rồi chui vào trong đan điền của hắn. Nó lại yên tĩnh như trước, ở lại trong đó.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động.

Bảo vật này nếu như còn có thể thu vào đan điền, tức là còn chưa hoàn toàn mất đi.

Hắn ngồi ngay ngắn, toàn lực vận chuyển công pháp. Tiên Linh Lực trong đan điền bao trùm Trọng Thủy Chân Luân. Nguyên Anh cũng phun ra từng luồng Anh hỏa, bao phủ Trọng Thủy Chân Luân rồi từ từ thiêu đốt.

Thủy pháp tắc trên Trọng Thủy Chân Luân hơi sáng lên, rồi lập tức lóe một cái, Chân Luân bắt đầu chầm chậm chuyển động.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên tia vui mừng, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục vận chuyển công pháp.

Thời gian từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua một tháng.

Hắn mở to mắt, vung cánh tay lên.

Hắc quang lóe lên, Trọng Thủy Chân Luân hiện ra, lơ lửng trên không trung, xoay tròn, đã khôi phục sự linh hoạt trước kia.

Không chỉ có như thế, màu sắc Thủy đạo văn phía trên tựa hồ còn đậm hơn một chút.

Trong khi Chân Luân chuyển động, từng cỗ man lực tỏa ra, khiến cho hư không chung quanh nhẹ nhàng rung lên.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng cuối cùng cũng thở hắt ra. Trọng Thủy Chân Luân này nặng hơn so với trước không ít, uy lực tựa hồ cũng theo đó mà gia tăng lên nhưng cũng không quá nhiều.

Hắn vung tay lên, thu Trọng Thủy Chân Luân vào trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

Không ít người bên trong Chúc Long Đạo tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, nhưng kiểu tình huống Ngụy Bảo Luân có thể thôn phệ tài liệu luyện chế như thế này thì hắn chưa từng nghe nói qua.

Trọng Thủy Chân Luân có thể như vậy, không biết là do nguyên nhân luyện chế lúc trước, hay là do tài liệu sử dụng.

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì cũng đều tốt cả.

Giờ phút này hắn hồi tưởng tình huống Trọng Thủy Chân Luân lúc trước, giống như một người ăn thả cửa một món gì đó. Kết quả ăn quá nhiều, khiến dạ dày không chịu đựng nổi dẫn đến không thể nào tiêu hóa bình thường được.

Ánh mắt hắn hiện ra vẻ thấp thỏm và chờ mong. Hắn lần nữa tế Trọng Thủy Chân Luân lên không trung, sau đó vung tay lên. Một vòng Trọng Thủy lớn bằng đầu người hiện ra, nhích tới gần.

Thủy đạo văn trên Chân Luân lần nữa sáng lên hào quang màu lam sắc, lập tức thôn phệ một miếng Trọng Thủy lớn, rất nhanh hấp thu hết một vòng Trọng Thủy.

Hàn Lập vỗ mạnh hai tay, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng mừng rỡ, đã gỡ được một tảng đá lớn trong lòng.

Điều này cơ bản có thể chứng minh, Trọng Thủy Chân Luân có thể tiếp tục hấp thu Trọng Thủy.

Chỉ là mỗi một lần hấp thu Trọng Thủy, uy lực vòng này tăng lên không nhiều, nhưng mà nếu như tiếp tục thôn phệ quanh năm suốt tháng thì Trọng Thủy Chân Luân sẽ có thể tăng uy lực lên gấp hai, gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần ý chứ.

Trọng Thủy Chân Luân vốn có uy lực không nhỏ, nếu tiếp tục tăng lên như vậy, chỉ sợ sẽ đạt tới tình trạng làm cho người ta kinh hãi.

Mới nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Lập cũng không khỏi có chút kích động.

Hắn vung tay lên, lần nữa lấy ra một vòng Trọng Thủy lớn, rơi vào trên Trọng Thủy Chân Luân.

Thủy pháp tắc trên Chân Luân sáng ngời, lần nữa bắt đầu thôn phệ Trọng Thủy.

Tuy nhiên lần này chỉ mới cắn nuốt một nửa, Trọng Thủy Chân Luân lần nữa lóe lên hào quang, liên hệ với tâm thần Hàn Lập biến mất hơn phân nửa, từ trên không trung rơi xuống.

Hàn Lập thò tay bắt lấy.

Đã có hai lần trải nghiệm này, hắn đại khái đoán được mỗi lần Trọng Thủy Chân Luân hấp thu không chênh lệch lắm là một thùng Trọng Thủy.

Hắn thu Trọng Thủy Chân Luân vào đan điền, lấy Anh hỏa luyện hóa.

Trong nháy mắt, thời gian hơn hai năm trôi qua.

Đang nhắm mắt tĩnh tọa, chợt Hàn Lập mở to mắt, vung tay lên.

Một tiếng "vù", một đoàn hắc quang từ trong cơ thể hắn bắn ra, lơ lửng trước người. Đúng là Trọng Thủy Chân Luân đang chầm chậm chuyển động.

Ầm ầm ầm!

Hư không ở trong mật thất rung động lắc lư, không khí dao động, đánh vào vách tường, phát ra âm thanh ù ù như sấm rền.

Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười.

Hơn hai năm qua, hắn một mực trong động phủ không ra ngoài, chuyên tâm để cho Trọng Thủy Chân Luân thôn phệ Trọng Thủy, đồng thời ngưng tụ tinh hạt truyền tống cho Hóa thân Địa Chích.

Sau hai mươi mấy lần hấp thu Trọng Thủy, uy lực của Trọng Thủy Chân Luân đã tăng lên tối thiểu gấp ba.

Tuy nhiên, sau khi hấp thu nhiều Trọng Thủy như vậy, tốc độ Chân Luân hấp thu Trọng Thủy bắt đầu chậm lại, số lượng cũng giảm bớt.

Tuy rằng còn có thể tiếp tục hấp thu, nhưng trực giác Hàn Lập cảm nhận rằng Chân Luân hấp thụ sắp đến cực hạn.

Dù vậy, uy lực Trọng Thủy Chân Luân bây giờ cũng đã đến một trình độ vô cùng đáng sợ.

Nghĩ tới đây, hắn lật tay thu hồi Trọng Thủy Chân Luân, rồi đi ra ngoài.

Ầm ầm!

Cửa lớn động phủ mở ra, Hàn Lập bước ra.

Một bóng người từ bên trong một căn phòng gần đó bước nhanh tới. Đúng là Tôn Bất Chính, tựa hồ một mực chờ ở chỗ này.

"Tham kiến trưởng lão." Tôn Bất Chính đi tới tham kiến.

"Ngươi ở nơi này chờ ta, là có chuyện gì?" Hàn Lập hỏi.

"Khởi bẩm trưởng lão, tất cả linh điền trong lãnh địa đã dọn dẹp xong toàn bộ. Đệ tử tới đây là muốn nhận lệnh, không biết trưởng lão định gieo trồng ở bên trong linh điền đằng kia loại linh thảo nào?" Tôn Bất Chính cung kính hỏi.

"Hạt giống đều ở bên trong đó, còn có cả phương pháp gieo trồng. Các ngươi cứ theo hướng dẫn trong đó mà làm là được." Hàn Lập gật đầu, lật tay lấy ra một cái túi trữ vật, giao cho Tôn Bất Chính.

"Vâng." Tôn Bất Chính nhận túi trữ vật, rồi lui xuống.

Hàn Lập đi về phía trước vài bước, nhìn xuống phía dưới.

Xung quanh linh điền dưới núi có bố trí một ít trận pháp cấm chế, tản ra từng trận hào quang, bọn người Mộng Thiển Thiển đang bận rộn ở bên trong linh điền.

Trên không trung ngọn núi Xích Hà, con Song Thủ Sư Ưng đang bay lượn, không ngừng tuần tra.

Hàn Lập âm thầm gật đầu, lãnh địa của hắn tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng đến bây giờ cũng dần dần đi vào quỹ đạo, coi như là phát triển lên.

Hắn cười cười, thân ảnh nhoáng một cái, biến mất vô tung.

Ở một chỗ gần khu vực thác nước phía dưới ngọn núi Xích Hà, nhoáng một bóng người, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Trong lãnh địa, khí hậu ngày càng rét lạnh, khắp nơi đều là tuyết trắng. Dòng thác này hiện tại cũng đã bị đống kết hơn phân nửa, chỉ còn lại một phần ba lúc đầu.

Cũng may linh khí của ngọn Xích Hà nồng đậm, khắp thung lũng vẫn có cây xanh râm mát, nhiều loại hoa mọc khắp nơi.

Hắn chà hai tay một cái, Trọng Thủy Chân Luân hiện ra, đang định thi pháp thúc giục.

"Chi... chi chi!" Một hồi tiếng kêu gần đó truyền đến.

Hàn Lập quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, dừng tay.

Chỉ thấy cách đó không xa ở bên trong khu rừng đào là một bầy khỉ đang chơi đùa, nhìn bộ dáng chúng đúng là bầy khỉ lần trước hắn đã gặp.

Xích Ảnh lóe lên, một con xích hầu to lớn từ trong rừng phóng ra, hạ xuống cách không xa Hàn Lập. Đó là con Hầu Vương.

Hầu Vương so với trước kia thì cao lớn và cường tráng hơn, lông khỉ quanh người đỏ rực như lửa, càng tuyệt đẹp.

Trên thân Hầu Vương này tản mát ra một cỗ yêu khí dao động dù rất yếu ớt.

"Tốt, hiện tại coi như là ngươi đã tu thành tinh." Hàn Lập cười nói.

"Chi... chi chi!" Trong mắt Hầu Vương màu đỏ toát ra vẻ cảm kích, nằm rạp trên mặt đất, cung kính quỳ gối trước Hàn Lập.

Cả bầy khỉ kia cũng nhảy tới, không ngừng quỳ lạy Hàn Lập.

"Tuy rằng lúc đầu ta có xuất thủ tương trợ, nhưng ngươi có thể có được thành tựu ngày hôm nay là do liên quan đến thiên tư kiếp trước của bản thân. Huống hồ nơi đây Động Thiên Phúc Địa, dù không có ta tương trợ, thêm chút ít năm tháng nữa, có lẽ ngươi cũng có thể hoàn toàn lột xác rồi." Hàn Lập đứng chắp hai tay sau lưng, miệng nhàn nhạt nói.

Hầu Vương lắc đầu, miệng phát ra tiếng kêu chi... chi, mặt lộ vẻ ân cần, tựa hồ muốn nói gì đó, lập tức vung cánh tay lên.

Một con khỉ từ trong bầy khỉ nhảy ra, cầm trong tay một cái hồ lô màu vàng, đặt trên mặt đất trước người Hàn Lập.

Mùi rượu từ bên trong truyền ra, tựa hồ là một loại rượu ngon.

Hàn Lập không nhìn hồ lô trên mặt đất, ánh mắt nhìn Xích Hầu, trầm mặc một chút, rồi nói:

"Chẳng lẽ vì thế mà ngươi một mực ở chỗ này chờ ta?"

Hầu Vương liên tục gật đầu, kêu lên chi... chi.

Trong lòng Hàn Lập hơi có chút cảm động, phất một tay lên.

Một vòng ánh sáng màu xanh nồng đậm bắn ra, phân hoá thành hơn mười vòng, phân biệt chui vào trong cơ thể từng con khỉ.

Bầy khỉ lộ vẻ vui mừng, kêu loạn xạ chi... chi.

Sau đó, hắn lại lấy ra một quả đan dược, ném cho Hầu Vương.

Hầu Vương há miệng đớp lấy đan dược, nuốt xuống.

Trên người nó chớp động xích quang, một hồi lâu mới dừng lại, tản mát ra Yêu khí mạnh mẽ. Trên mặt nó hiện ra vẻ vô cùng vui mừng, đẩy hồ lô màu vàng đến bên chân Hàn Lập.

"Đây là rượu do chính các ngươi chế riêng cho mình? Trước kia có nghe qua về Hầu Nhi Tửu, nghe nói thơm ngon tinh khiết dị thường, hôm nay ta cũng muốn thử." Hàn Lập cười cười, cầm lấy hồ lô, mở nút ra.

Mùi thơm lập tức nồng đậm gấp mười lần, như có linh tính tự động chui vào lỗ mũi hắn, khiến cho tinh thần hắn chấn động.

Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cầm hồ lô chẳng qua là không muốn làm buồn lòng những con khỉ chất phác này.

Không ngờ Hầu Nhi Tửu lại tốt ngoài ý muốn, nhấp thử một chút, lập tức khiến hai mắt hắn tỏa sáng.

Hầu Nhi Tửu này không chỉ tinh khiết và thơm vô cùng, hơn nữa còn có một mùi thơm kỳ dị khác nữa. Tiên tửu lúc trước hắn nhấm nháp ở chỗ trưởng lão Hô Ngôn sợ rằng cũng theo không kịp.

"Vậy mà các ngươi có thể cất ra loại rượu ngon này, chẳng lẽ có bí quyết gì?" Trong lòng Hàn Lập khẽ động, hỏi.

Xích Hầu Vương gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ chần chờ.

Trong lòng Hàn Lập vui vẻ, những con khỉ này thật sự có bí quyết thì nếu hắn có thể đạt được đúng là hữu dụng. Trưởng lão Hô Ngôn kia thoạt nhìn điên điên khùng khùng, nhưng có lẽ lai lịch không nhỏ, ngày sau không thể nói trước còn quan hệ cùng lão ta.

Hắn đang định lấy ra mấy viên đan dược giao dịch cùng Hầu Vương.

Xích Hầu Vương kêu chi... chi, rồi quay người bắn về phía xa.

Hàn Lập khẽ giật mình.

Hầu Vương phóng tới vài chục trượng, ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, kêu vài tiếng chi... chi.

Hàn Lập cất bước đi theo, các con khỉ khác cũng đi theo đằng sau.

Hầu Vương hành động như gió, rất nhanh đi hơn mười dặm tới phía trước, đi vào một khe núi.

Nơi này khí hậu càng thêm ấm áp, nhưng khắp nơi đều là nham thạch cứng rắn, không có nhiều thảm thực vật màu xanh.

Ùng ùng!

Nơi này có một thác nước đồ sộ từ trên trời giáng xuống, phát ra âm thanh rất lớn, hơi nước cuồn cuộn bốc lên.

Hầu Vương tung người lên, trực tiếp nhảy vào bên trong thác nước.

Hàn Lập cau mày, không nhanh không chậm đi theo.

Khi xuyên qua thác nước, bên trong rõ ràng có một cái động thiên khác, một sơn động rất lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv