Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1213: Nhân quả



Thanh niên áo đen thấy lão giả, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Tôn đạo hữu, không phải ngươi đã bị Liên Nham giết chết sao?"

"Hai vị. . ." Khuôn mặt nữ ni áo trắng cũng cả kinh, lập tức nhớ lại lời của lão giả áo xám, thần sắc bỗng biến đổi.

Thân hình nàng thoắt một cái, hóa thành một bóng trắng, nhanh chóng lao đi.

Một tia sáng rất nhỏ bay sát thân thể nàng, nhưng chưa kịp đánh trúng.

Phía sau, thanh niên mặc áo đen cũng có tia sáng đỏ như vậy, xuyên thủng ngực của gã.

"Bụp" một tiếng, ngực thanh niên này nổ thành một cái lỗ to, miệng chảy máu tươi ròng ròng. Gã ngã xuống đất, khí tức trên người rất hỗn loạn.

Phía sau hai người, khuôn mặt thiếu phụ váy đỏ không đổi, hạ tay xuống, trên tay vẫn lưu lại những tia sáng đỏ.

Bóng dáng nữ ni áo trắng xuất hiện bên ngoài mấy trăm trượng, lông mày dựng lên quát: "Các ngươi là đồng bọn!"

Lão giả áo xám cười nhạt, vung tay lên: "Ha ha, Dư tiên tử quả nhiên thông minh, nhưng nơi này là địa bàn của ta, ngươi có chống cự cũng vô dụng a."

Xung quanh quảng trường, trận văn trên những tấm bia đá bỗng nhiên sáng lên. Những tiếng huýt gió vang lên xuy xuy, vô số hào quang đỏ sậm từ tấm bia đá chiếu ra. Chúng xen lẫn nhau tạo thành một tấm lưới ánh sáng to lớn, chụp xuống nữ ni áo trắng kia.

Cùng lúc đó, trên một tấm bia đá hiện lên phù điêu một gương mặt quái dị, mặt xanh nanh vàng, trông giống như ác quỷ.

Gương mặt quái dị há to miệng, phun ra một vầng sáng đỏ sậm, bao phủ thanh niên áo đen đang nằm dưới đất.

Thanh niên này vốn còn đang giãy giụa, nhưng khi bị vầng sáng bao trùm toàn thân liền cứng lại, không thể động đậy.

Thấy cảnh này, sắc mặt nữ ni áo trắng đại biến, thân hình lao thẳng ra bên ngoài quảng trường. Đồng thời thân người nàng hiện lên điện quang màu tím rực rỡ, khuếch tán ra xung quanh. Trong nháy mắt, một Linh Vực Lôi Điện màu tím hình thành, bao phủ thân hình nàng.

Vô số điện xà màu tím hiện ra trong linh vực, uốn lượn thành hình dáng vòng xoáy. Trong khu vực trung tâm vòng xoáy này, hồ quang điện chói mắt vô cùng, rung nổ xì xèo.

Tiếng sét đánh ầm ầm!

Lôi điện màu tím bên trong linh vực tập trung đến trung tâm vòng xoáy. Sau một khắc, kiếm quang lôi điện nổ bắn ra từ bên trong, mang theo uy thế vô tận, bổ nhào tới lưới ánh sáng đỏ sậm.

"Xoẹt" một tiếng!

Lưới ánh sáng kia lập tức bị xé rách một chỗ. Thấy vậy, nữ ni áo trắng từ trong linh vực bay ra, muốn từ cái lỗ này thoát ra bên ngoài.

"Xem ra đã coi thường ngươi, không ngờ ngươi tu thành linh vực, nhưng ở chỗ này thì có ích lợi gì?" Lão giả áo xám nhíu mày lại, lập tức khẽ cười một tiếng, tay vươn về trước, nắm thành một quyền.

"Ầm ầm" một tiếng, bầu trời của không gian đỏ sậm bỗng nhiên chớp một cái, tạo ra những hào quang đỏ sậm. Trong chớp mắt, chúng ngưng tụ thành hư ảnh một ngọn núi, đè ép xuống dưới.

Ầm ầm!

Một cự lực đáng sợ từ trên trời đè xuống, Lôi Điện Linh Vực lập tức vỡ vụn thành từng mảnh. Thân hình nữ ni áo trắng liền dừng lại. Sau đó, mọi thứ giống như một thiên thạch từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm vào quảng trường.

Trên một tấm bia đá gần nàng nhất, một phù điêu gương mặt to lớn quái dị lại hiện ra. Nó há miệng phun ra một vầng sáng đỏ sậm, bao lấy thân thể nữ ni áo trắng.

Một lực lượng quỷ dị từ vầng sáng đỏ sậm lộ ra, cơ thể nàng lập tức không thể cử động, giống hệt thanh niên áo đen lúc trước.

Lão giả áo xám từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, đứng giữa quảng trường.

Thiếu phụ váy đỏ cũng bay xuống, đứng sau lưng lão.

Lúc này, khuôn mặt ả không chút biểu tình, không, phải nói là đơ ra mới đúng, phảng phất như một bộ khôi lỗi, so với bộ dáng xinh đẹp, linh động lúc trước hoàn toàn đối lập.

Nữ ni áo trắng liếc nhìn thiếu phụ váy đỏ, trầm giọng quát: "Tôn Trọng Sơn, tất cả đều là âm mưu của ngươi sao. Ngươi trăm phương ngàn kế lừa gạt bọn ta tiến vào chỗ không gian này, rốt cuộc muốn làm gì?"

Lão giả áo xám không để ý đến nữ ni áo trắng chất vấn, phất tay vẫy một cái.

Hào quang lóe lên trước người lão, một chiếc nhẫn trữ vật màu đen và một thanh xà kiếm màu xanh lá hiện ra, chính là đồ vật của nam tử mắt tam giác.

Cùng lúc đó, pháp khí trữ vật trên người của nữ ni áo trắng và thanh niên áo đen cũng bay ra ngoài, rơi vào tay lão giả áo xám.

Thần thức lão giả lục lọi pháp khí trữ vật mấy người, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Không tệ, không tệ, thu hoạch thật lớn!"

Thấy cảnh này, nữ ni áo trắng trầm giọng quát: "Ngươi muốn giết người đoạt bảo? Đừng quên, Nhật Nguyệt Thần Chu luật lệ nghiêm cẩn, lên thuyền xuống thuyền, thân phận và nhân số tu sĩ trong mỗi phòng đều cần xác minh. Ngươi giết bọn ta ở đây, lúc sau xuống thuyền nhân số không đủ, Nhật Nguyệt minh sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Sắc mặt thanh niên áo đen lúc đó cũng trắng bệch.

Lão giả áo xám cười lạnh: "Hà hà, Dư tiên tử không cần lo lắng, ta sẽ không giết mấy vị, chỉ luyện chế các ngươi thành khôi linh của Cửu Cửu Diêm La đại trận này thôi. Bên ngoài nhìn vào, so với trước đây sẽ không khác nhau chút nào, giống như thế này." Sau đó lão bấm niệm pháp quyết.

Trên một tấm bia đá lại hiện ra một phù điêu mặt quỷ to lớn, nó hóa miệng phun ra một vầng sáng, chui vào một chỗ nào đó ở quảng trường.

Mặt đất nơi đó sáng lên huyết quang, thân thể tàn phế của nam tử mắt tam giác hiện lên, sau đó bị vầng sáng đỏ sậm quấn lấy, bay vào trong cái miệng to như chậu máu của mặt quỷ.

Khuôn mặt quỷ dữ tợn kia nhởn nhơ nhai một lát. Mặt quỷ trên tấm bia đá chớp sáng không ngừng. Sau một hồi, mặt quỷ há miệng phun ra.

Bóng người từ đó bay ra, hạ xuống mặt đất, bất ngờ lại chính là nam tử mắt tam giác.

Mà so với trước đó, nam tử mắt tam giác giống nhau như đúc, khí tức cũng không khác chút nào. Chỉ là, thần sắc gã đơ ra, giống như thiếu phụ váy đỏ, chỉ cần che lấp một chút, người ngoài tuyệt đối không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Lão giả áo xám đắc ý, không cười nói: "Thế nào? Dạng này, người Nhật Nguyệt minh có khả năng phát hiện sơ hở không?"

Nữ ni áo trắng và thanh niên áo đen thấy cảnh này, đều ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Cái này. . ."

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên, quanh quẩn trên quảng trường: "Ồ, thủ đoạn đúng là kỳ diệu, quả thực làm cho người mở rộng tầm mắt."

"Người nào?" Sắc mặt lão giả áo xám bỗng biến đổi, ánh mắt nhìn lại xung quanh. Đồng thời tay lão bấm niệm pháp quyết không ngừng, tựa hồ đang thôi động cái gì đó.

Nhưng, xung quanh vẫn không có bất kỳ dị trạng nào phát sinh, mà vầng sáng đỏ sậm bao phủ nữ ni áo trắng và thanh niên áo đen đột nhiên biến mất.

Hơn nữa, hào quang trên những tấm bia đá quanh quảng trường cũng chợt tắt. Ngọn núi to lớn màu máu ở giữa không trung cũng biến mất. Toàn bộ không gian đỏ sậm khôi phục bình thường.

Nữ ni áo trắng và thanh niên áo đen vội vàng đứng lên, nhìn xung quanh.

Mặt lão giả áo xám đầy dữ tợn, hết sức hoảng sợ, khàn giọng nói: "Sao lại thế! Diêm La Chi Đỉnh này là của ta! Ta đã sớm tế luyện hoàn toàn, làm sao lại bị người khác đoạt mất!"

Hai tay lão ra sức bấm quyết, nhưng không gian xung quanh vẫn không phản ứng chút nào.

"Ồ, bảo vật này gọi là Diêm La Chi Đỉnh sao? Không tệ, không tệ." Giữa không trung, hai bóng người từ hư không xuất hiện, chính là Hàn Lập và Đề Hồn, nhẹ nhàng chậm rãi hạ xuống.

Lão giả áo xám nhìn thấy hai người, hơi ngẩn ra nhưng hai mắt lập tức trở nên đỏ như máu, hai tay động liên tục: "Là các ngươi! Dám lấy Diêm La Đỉnh của ta, chịu chết đi!"

"Ầm ầm"!

Mấy chục bảo quang chói mắt từ trên người lão bắn ra. Đại đa số là tiên khí phẩm cấp khá cao, còn có một số phù lục cường đại, các loại bảo vật dùng một lần là lôi châu, hỏa châu,tất cả ùn ùn lao ra, đánh về phía Hàn Lập.

Đề Hồn đứng bên cạnh Hàn Lập tiến lên một bước, người nàng tỏa ra hắc quang lóe mắt, một tay đẩy ra. Một chùm sáng màu đen lớn mấy chục trượng rời tay bay ra, đón đầu bao lại tiên khí và phù lục của lão giả áo xám.

Hành động của đống tiên khí, phù lục kia đều trở nên chậm chạp, giống như rơi vào trong nước bùn, không thể động đậy.

Sắc mặt Đề Hồn thản nhiên, ống tay áo vung lên, hắc quang và những đồ vật bên trong lập tức ngoan ngoãn bay vào trong tay áo, không thấy bóng dáng.

Trong chớp mắt, khuôn mặt lão giả áo xám trở nên tái nhợt, cực kỳ sợ hãi hỏi: "Ngươi. . . Các ngươi là ai?"

Cả nữ ni áo trắng và thanh niên áo đen thấy cảnh này, lại cảm nhận được khí tức trên người Hàn Lập và Đề Hồn sâu không lường được, sắc mặt cũng đại biến.

Hàn Lập lườm lão giả áo xám một chút, từ tốn nói: "Với tu vi của ngươi, lại có nhiều bảo vật Tiên khí như vậy, xem ra hành động giết người cướp của này của ngươi đã như xe nhẹ đường quen."

Sắc mặt lão giả áo xám càng trắng hơn, cơ thể run cầm cập như thể không ngừng được.

Nữ ni áo trắng và thanh niên áo đen vội tiến lên, bái tạ Hàn Lập: "Đa tạ hai vị tiền bối cứu giúp."

Hàn Lập nhìn thanh niên mặc áo đen một chút, vung tay lên.

Thân hình thanh niên này nhất thời biến mất không thấy đâu, đã rời khỏi nơi đây.

Thấy cảnh này, thân thể mềm mại của nữ ni áo trắng hơi chấn động, thần sắc trên mặt lại cung kính thêm mấy phần.

Những người tu vi cao tuyệt, bình thường đều sẽ hơi cổ quái, tuyệt đối không thể đắc tội.

Hàn Lập đi tới trước mặt nữ ni áo trắng, mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Khởi bẩm tiền bối, vãn bối Dư Mộng Hàn." Dư Mộng Hàn vội vàng đáp.

Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng quả nhiên, nhưng trên mặt không biểu lộ mảy may, lần nữa hỏi: "Nhìn khí chất trên người ngươi, là tu sĩ hạ giới phi thăng phải không, phi thăng từ nơi nào?"

"Tiền bối tuệ nhãn, vãn bối đúng là người từ hạ giới phi thăng, xuất thân Linh Hoàn giới." Dư Mộng Hàn ngẩn ngơ, thành thật trả lời.

Hàn Lập mỉm cười: "Quả nhiên là xuất thân từ Linh Hoàn giới, trên người ngươi mang theo khí tức đặc thù nơi đó. Ta coi như một nửa là người Linh Hoàn giới, hôm nay gặp nhau xem như hữu duyên. Ta thấy trong cơ thể ngươi ngưng đọng không ít Lôi Nguyên chi lực, hẵng là do ăn một loại thiên tài địa bảo Lôi thuộc tính nào đó. Đáng tiếc bây giờ ngươi tu luyện công pháp không cao minh. Chỗ ta có một bản công pháp Lôi thuộc tính, xem như duyên phận cùng từ một giới, ta tặng cho ngươi. Hy vọng ngươi không phụ môn công pháp này." Hắn lấy ra một khối ngọc giản màu tím đưa cho Dư Mộng Hàn

Ngọc giản ghi chép một môn công pháp lôi điện, xuất từ « Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh ».

Dư Mộng Hàn lại ngẩn ngơ, hơi bối rối tiếp nhận ngọc giản màu tím. Nàng chỉ cảm thấy người trước mắt hình như có cảm giác quen thuộc, nhưng không sao nhớ được đã gặp ở nơi nào.

Hàn Lập cũng không nói gì với nàng, chỉ vung tay lên.

Thân hình Dư Mộng Hàn liền biến mất khỏi đây, bị đưa ra bên ngoài.

Thanh âm của Đề Hồn chợt vang lên trong đầu Hàn Lập: "Người kia không phải bằng hữu của chủ nhân sao, vì sao không hiện chân thân ra để gặp nhau?"

Hàn Lập lắc đầu, từ tốn nói: "Thời thế thay đổi, bây giờ ta hiện chân thân ra gặp nàng, bất kể đối với nàng hay đối với chúng ta, đều không phải chuyện tốt. Cứ như vậy mà chấm dứt nhân quả này đi, xem như cũng tốt."

Đề Hồn mỉm cười, không nói gì nữa.

Hàn Lập nhìn về phía lão giả áo xám, cất bước đi đến trước mặt lão.

“Bịch” một tiếng, lão giả áo xám quỳ rạp trước người Hàn Lập, dập đầu như giã tỏi: "Tiền bối. . . Vãn bối tội đáng chết vạn lần, trước kia bị ma quỷ ám ảnh, làm nhiều chuyện sai. Vãn bối nguyện ý dâng Diêm La Đỉnh này cho tiền bối, kính xin tiền bối cho một cơ hội hối cải làm người."

Hàn Lập từ tốn nói: "Yên tâm đi, ta không nhằm vào ngươi để trả thù. Trước kia ngươi đã làm sự tình gì, cũng không liên quan tới ta. Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời thành thật, ta tha cho ngươi một mạng cũng chưa hẳn là không thể."

Hắn không phải là kẻ bảo vệ đạo lý, việc giết người cướp của cũng đã làm không ít.

Chỉ là người hắn giết đều có ác ý với mình, không giống lão giả áo xám này, đơn giản vì đoạt bảo mà giết người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv