Đại Kim Nguyên Tiên Vực, Cửu Nguyên quan.
Một dãy núi chập chùng kéo dài miên man, giống như một con Thương Long nằm ngang, sóng lưng cao vút. Những ngọn núi hùng vĩ đứng lặng lẽ, trơ trọi.
Giữa mấy trăm ngọn núi hình dáng khác nhau, khí thế khác biệt, có một ngọn núi không quá cao nhưng phong cảnh lại vô cùng tú lệ. Nó thấp thoáng trong mây khói, lộ ra những mảng xanh ngắt giống như tỳ bà che mặt, làm cho người ta có vẻ mơ màng.
Trên ngọn núi này, trái phải, trước sau đều có một thác nước trắng như tuyết từ giữa trời rủ xuống. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, như dải Ngân Hà tuột khỏi mây*. Những bọt nước bắn lên như những hạt trân châu. Trên không trung, ánh nắng chiếu xuống thành ba dải cầu vồng bảy màu, lộng lẫy vô cùng.
*nguyên văn Vong Ngữ: phi lưu trực hạ tam thiên xích, như Ngân Hà cửu thiên nhi lạc; tác giả phỏng theo thơ Lý Bạch: Phi lưu trực há tam thiên xích/ Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên. (dịch SGK lớp 7)
Trong những dãy núi, tiếng vượn kêu liên miên không dứt. Trên bầu trời, thi thoảng Tiên hạc bay lượn giữa thinh không. Không khí hòa hợp với từng tia sáng, từng ráng màu. Tất cả cảnh tượng đều tràn đầy thiên địa nguyên khí vô cùng.
Trên đỉnh núi, một bình đài ngắm cảnh hình khuyên nhô ra khỏi núi. Một đạo sĩ trung niên mặc áo đạo bào màu xanh sẫm, đầu đội Liên Hoa Bảo quan** đang đứng đó.
**Liên Hoa Bảo Quan/莲花宝冠: mũ liên hoa các sư thầy hay đội (gần giống mũ của Đường Tăng)
Dáng người y thẳng đứng, dung nhan bệ vệ, khuôn mặt đúng chuẩn chữ Quốc (国). Ngũ quan của y tuy không màu mè nhưng mặt mày lại như tỏa sáng, như ngọc được ánh sáng bao phủ. Nó khiến cho người khác nhìn vào liền có cảm giác đây là người trong chốn thần tiên.
Giờ phút này, nam tử đang dựa vào lan can nhìn về phía trước. Cảnh tiên gia thịnh vượng không thể làm khuôn mặt y thoải mái. Hai hàng mi cau lại, hình như có chút lo lắng âm thầm quấn quanh trong lòng.
Đúng lúc đó, một lão giả hơn tám mươi tuổi mặc áo bào xanh từ sau đỉnh núi đi lên quảng trường. Dáng lão mảnh khảnh, dung mạo gầy gò, dưới hàm để một chòm râu trắng dài. Nhìn qua, lão cũng có chút thần thái tiên phong đạo cốt.
Lão giả đi tới sau lưng nam tử trung niên, kính cẩn thi lễ: “Đệ tử Thanh Hư, tham kiến Thuần Quân sư thúc.”
Đạo nhân trung niên được gọi là “Thuần Quân sư thúc” kia ở trong Tiên Vực có danh hào là “Thuần Quân chân nhân”. Y chính là quan môn đệ tử của vị khai sơn lão tổ Cửu Nguyên quan, trong tông môn bối phận cực cao, mà trong Tiên Vực danh khí cũng cực lớn.
Quan trọng nhất, bây giờ tu vi y là Đại La hậu kỳ, tạm thời chấp chưởng Cửu Nguyên quan, giữ vị trí Quan chủ.
Thuần Quân chân nhân hỏi: “Ngươi đã về, chuyện kia điều tra đến đâu rồi?”
Lão giả tên Thanh Hư đáp: “Hồi bẩm sư thúc, Chưởng Thiên Bình đích xác đã tái hiện ở Tiên Vực, trước mắt đang nằm trong tay một người tên là Hàn Lập..”
“Hàn Lập?” Thuần Quân chân nhân nhíu mày hỏi.
Thanh Hư nói tiếp: "Qua điều tra thì, người này xuất thân ở Bắc Hàn Tiên Vực, từng lưu lại Chúc Long đạo trong thời gian rất lâu. Tuy nhiên hình như hắn là tu sĩ hạ giới, phi thăng từ quần thể Tiểu Nam Châu Giới thất lạc.”
“Ồ, có thể từ giới diện thất lạc phi thăng lên, chắc chắn không tầm thường, chỗ Phi Thăng Đài tiếp dẫn có ghi chép lại không?” Thuần Quân chân nhân hỏi.“Có ghi chép... Lúc trước, tiếp dẫn hắn là một tu sĩ của Thạch Cơ điện, tên là Cao Thăng. Tuy nhiên, người này hình như muốn lôi kéo Hàn Lập vào tông môn của mình nên ra sức che giấu tin tức, dẫn đến ghi chép cũng không tỉ mỉ. Càng kỳ lạ hơn, người này về sau không tiến vào Thạch Cơ điện, mà mất tích trong quá trình tiến về đó.”
“A, xảy ra chuyện gì?” Thuần Quân chân nhân nghi hoặc nói.
“Hiện tại không thể kiểm tra rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết từ đó về sau, người này biến mất ba trăm năm. Đến khi lọt vào tầm mắt của Thiên Đình lại là lúc Chúc Long đạo bị hủy. Về sau, người này đi qua nhiều Tiên Vực, từng nhiều lần phát sinh xung đột với Thiên Đình, vậy mà đều may mắn trốn thoát. Trong lần gần nhất gây loạn, hắn đánh giết tới tận Tiểu Kim Nguyên Tiên Cung, chém chết cung chủ Đông Phương Bạch.”
“Tu vi hắn thế nào?”
“Bẩm, Thái Ất đỉnh phong.”
“Chỉ là một tu sĩ Thái Ất, lại có thể một mình đánh tới Tiên cung của một vực. Thực lực và sự quyết đoán như vậy, tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Nếu vậy, Xà Thiềm cũng là chết trên tay hắn đúng không?”
“Lúc trước, Lam Nhan sư điệt trở về đã báo cáo qua, Xà Thiềm quả thật chết trên tay hắn. Về sau, Diệu Pháp sư muội tự mình xuất thủ, nhưng lại bị Xích Mộng quấy rối. Kết quả để hắn chạy thoát. Kể từ đó, người này mất tích, tạm thời không biết đang ở phương nào.”
“Việc này liên quan đến Chưởng Thiên Bình, ngươi cần phải để tâm. Một khi tìm được, nó có ý nghĩa rất lớn đối với Cửu Nguyên Quan chúng ta, không thể so sánh với những việc tầm thường khác. “
“Hiện tại, Diệu Pháp sư muội ra ngoài truy tìm hắn chưa trở về. Toàn bộ một phần ba Ảnh Vệ của Cửu Nguyên quan đều được giao làm chuyện này. Một khi người này lộ tung tích, nhất định không thoát khỏi tầm mắt chúng ta.”
Thuần Quân chân nhân thở dài một tiếng: “Bây giờ, Tiên giới đang dần có hiện tượng loạn, mấy Tiên Vực chúng ta quản lý gần đây đều không yên bình. Tiên Vực Thiên Tinh và Đồng Chu là ầm ĩ nhất. Hai vị sư huynh thân là phó quan chủ cũng phải đến xử trí. Tứ đại Thánh Sứ thì Diệu Pháp không có ở đây, chỉ có ba người các ngươi còn trong quan. Tám đại Tôn Giả cũng có một nửa đang ở Tiên Vực khác. Ngươi nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, phòng ngừa Tiên Vực sinh loạn, hơn nữa, không được quấy rầy mấy vị lão tổ bế quan.”
“Chưởng môn sư thúc yên tâm, Kim Nguyên Tiên Vực chúng ta luôn luôn trấn thủ nghiêm mật, vững như thành đồng, tặc nhân nào dám xâm phạm?”
“Đúng rồi, Phệ Kim đồng tử kia thế nào rồi?”
Nghĩ tới Kim Đồng, Thanh Hư bất giác lộ ý vui cười: “Lúc đầu tinh lực nó dồi dào, còn làm ầm ĩ. Bây giờ thì đàng hoàng hơn rồi, nó ở trong quan vui chơi giải trí, ngoại trừ không thể tùy ý đi ra bên ngoài, nghiễm nhiên nó đã xem mình như người trong quan rồi.”
“Lần trước, sư phụ lão nhân gia từng dùng bí pháp dò xét qua, nguồn gốc nó rất sâu xa, xem ra có chút coi trọng nó. Cho nên, phòng trường hợp lão tổ không mang nó đi làm lễ vật dâng lên Bồ Đề thịnh yến, ngươi tự tay an bài thêm mấy món làm lễ vật dự bị.”
“Vâng.” Thanh Hư chắp tay tuân mệnh.
...
Man Hoang giới vực.
Trên không trung của một vùng núi sương mù lượn lờ dày đặc, từng luồng sấm sét năm màu đánh ra không ngừng, thiên địa chớp giật liên tục.
Biển mây vạn dặm trên trời cao bị một lực lượng vô cùng mạnh mẽ quấy nhiễu. Những cột vòi rồng từ mây mù trên cao cuốn xuống, tương liên với sương mù trong núi, trực tiếp tràn lên phía trên một ngọn núi.
Dưới ngọn núi, trong một tòa động phủ mới mở không bao lâu có một tiểu đồng thanh tú, môi hồng răng trắng, giữa lông mày có một phù văn màu vàng dựng thẳng, và một con chim lửa màu bạc đều đang khiếp sợ không thôi. Cả hai nhìn thiên địa nguyên khí có chút hỗn loạn, lại hùng hậu vô cùng. Tất cả từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, tràn vào trong một quang môn màu bạc ngay trước người cả hai.
Tiểu đồng áo trắng này dĩ nhiên chính là Tỳ Hưu Tiểu Bạch, còn con chim lửa màu bạc kia là Tinh Viêm Hỏa Điểu.
Tiểu Bạch cực kỳ kinh ngạc, nó nhìn hỏa điểu: “Đây là...”
timviec taitro
Hỏa điểu kia không nói, lại trực tiếp biến hóa thành bộ dáng bé gái có ngọn lửa bạc, nhìn tiểu đồng áo trắng gật đầu.
Khuôn mặt Tiểu Bạch lập tức tỏ vẻ tươi cười rạng rỡ, vỗ tay nói: “Lúc này mới chỉ qua hai mươi năm, vậy mà sắp đột phá Đại La cảnh, thật quá lợi hại...”
Thiên địa nguyên khí lao đến quá mãnh liệt, khi đi qua quang môn màu bạc giống như Giao Long quá cảnh, gây ra những tiếng long ngâm cực lớn. Theo từng đợt chấn động, hai người Tiểu Bạch liên tục phải lùi lại.
Cùng lúc đó, phong vân trong không gian Hoa Chi nổi lên. Thiên địa nguyên khí cuồng bạo tràn vào động thiên nhỏ bé không khác gì một cơn bão bất ngờ, nhưng cũng là một lần khảo nghiệm.
Không gian trong rừng trúc run rẩy ào ào. Những cây linh trúc tỏa ra hào quang, điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí đang tràn ngập. Chúng không ngừng thông qua bộ rễ phân tán nguyên khí đi khắp nơi trong không gian Hoa Chi.
Tòa lầu trúc mới xây cũng ngập tràn ánh sáng xanh. Nó như một sinh vật sống, sinh trưởng cao lên ba thước.
Trong vườn linh dược, các loại linh dược như đang nắng hạn gặp mưa. Một ít linh dược đã lâu không nảy mầm đã phá đất chui lên, một vài linh hoa chưa nở giờ đã bung lộ ra những cánh hoa, rất nhiều linh quả bắt đầu chín muồi.
Ngay cả Lưỡng Sinh Thụ luôn luôn sinh trưởng chậm chạp lúc này cũng cao lên một chút, gần như thành thục.
Trong ao nước có trồng sen vàng phía trước lầu trúc lại càng sôi nổi. Mặt ao nhấp nhô dữ dội, toả ra những bong bóng to lớn, bốc hơi lên tạo thành một vùng sương mù mờ mịt.
Giữa sương mù, từng đoá sen vàng đua nhau nở rộ, chỉ trong chớp mắt đã nở ra bảy bảy bốn mươi chín đóa, chiếu rọi khắp hồ nước.
Không gian Hoa Chi xảy ra rất nhiều biến hóa nhưng chỉ nhận thiên địa nguyên khí phân tán khắp nơi. Nơi phần lớn thiên địa nguyên khí thực thụ tràn vào chính là tòa lầu trúc đang lung lay kia. Chỉ là, dù thế nào đi nữa, nó cũng không sụp đổ.
Toàn bộ lầu trúc có ánh sáng lấp lánh lượn lờ. Hơn nữa, còn có sương mù dưới hồ nước phụ trợ nên vẻ ngoài nó giống như một thắng cảnh tiên gia.
Bên trong lầu trúc, Hàn Lập nhắm mắt ngồi xếp bằng. Cả người hắn được bao phủ bởi hào quang ngũ sắc. Toàn thân hắn như ngọc, từng sợi gân mạch màu vàng trong cơ thể đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Thức hải thần hồn cũng có kim quang ngưng tụ lại. Tiểu nhân Nguyên Anh thì khoanh chân ngồi trong đan điền. Tất cả cơ thể hắn đều được bao phủ bởi một tầng ba động Thời gian Pháp tắc.
Những thiên địa nguyên khí đến từ ngoài lầu kia, cứ như vậy ngưng tụ vào trong cơ thể hắn, biến thành lực lượng của hắn.
Đối với không gian bên ngoài của Tiểu Bạch, Hàn Lập mới bế quan hai mươi năm. Nhưng trong vùng không gian này, dưới sự gia trì của Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, hắn đã trải qua trọn vẹn hai nghìn năm.
Hai ngàn năm này khổ tu không ngừng, rốt cuộc hắn đã đưa tất cả năm vật cụ tượng Thời Gian Pháp Tắc đạt đến cảnh giới cân bằng hoàn hảo. Phá nhập Đại La cảnh, chính là thời khắc này!
Hàn Lập nhắm chặt lông mày rồi bỗng buông lỏng, hai mắt hắn mở ra.
Sau một khắc, hai luồng sáng vàng óng như thực bắn ra từ trong mắt hắn. Thiên địa nguyên khí tụ quanh bên ngoài thân mình hắn bất ngờ thu lại, chui vào bên trong cơ thể.
Khí tức toàn thân hắn còn chưa hoàn toàn thu liễm, tiên khiếu trên người đã lóe lên hào quang. Quần áo hắn theo khí thế phóng ra ngoài liên tục xao động, vang lên tiếng “Phần phật” không ngớt.
Trong hư không phía trên trúc lâu, sắc trời đột nhiên sáng bừng, một dải sáng mơ hồ như có như không bất chợt hiển hiện ở đó.
Hàn Lập chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy thức hải trong sáng vô cùng. Thiên địa linh lực lưu động giữa bốn bề càng trở lên linh động hơn.
Thậm chí, lúc này trạng thái của mỗi không gian nhỏ li ti bên ngoài trúc lầu đều phảng phất như thu vào trong tầm mắt hắn.