Nhận cổ mộc, hẹn ước xuất thủ
Chỉ còn trăm năm cũng bế quan
Hàn Lập cũng không tiếp tục chờ ở đây lâu. Hắn quay đầu nhìn lại, Lôi Vực vẫn sấm vang chớp giật, rồi hắn xoay người bay đi một hướng khác.
Đúng lúc này, đuôi lông mày hắn khẽ động. Hắn dừng độn quang lại, hai tay bấm quyết.
Ánh sáng đỏ chớp sáng trên khuôn mặt hắn, mặt nạ Luân Hồi điện hiện ra. Sau đó, hư không phía trước mặt hắn cũng xuất hiện một màn sáng.
Hắn chăm chú nhìn vào, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Nhiệm vụ tìm kiếm đồ vật Thời Gian pháp tắc mà hắn ban bố đã có hồi đáp.
Hàn Lập vội bấm pháp quyết mở nhiệm vụ, nhưng hắn đột nhiên ngẩn người ra.
Ánh sáng đỏ quay cuồng trong không trung, một bóng dáng yểu điệu hiện lên. Khuôn mặt đó đeo một tấm mặt nạ màu đỏ vô cùng quen thuộc, là Giao Tam.
Hàn Lập nháy mắt hỏi: “Giao Tam đạo hữu, là ngươi sao? Trong tay ngươi có tài liệu chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc hả?”
Giao Tam hình như không thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt Hàn Lập, lật tay lấy ra một thanh gỗ cũ màu xanh dài nửa xích, nhẹ giọng cười đáp: “Hàn đạo hữu, lâu rồi không gặp. Ta đã nhận nhiệm vụ của ngươi, đương nhiên sẽ không đùa giỡn.”
Hàn Lập hít sâu một hơi nói: “Đa tạ Giao Tam đạo hữu, tài liệu này đúng là thứ ta cần, không biết Giao Tam đạo hữu muốn bao nhiêu Tiên Nguyên thạch?”
Vật Giao Tam cầm trong tay không ngờ lại giống như đúc với thứ Di La lão tổ định tặng hắn lúc trước, rõ ràng là cùng một loại vật liệu.
Trong năm loại đồ vật Thời Gian Pháp Tắc của hắn thì chỉ còn Đông Ất Thần Mộc là thiếu sợi tơ pháp tắc. Thanh gỗ màu xanh của Giao Tam hoàn toàn phù hợp.
Tim Hàn Lập đập thình thịch, đồng thời cũng thầm cảm thấy kỳ quái. Nhiệm vụ hắn treo thưởng chỉ nói mơ hồ cần vật chứa thời gian pháp tắc, không chỉ định loại nào. Vậy mà Giao Tam lấy ra một cái liền đúng ngay loại hắn cần.
Tuy nhiên, hắn cũng không lo được những việc lặt vặt này.
Giao Tam bấm niệm pháp quyết một chút, từ tốn nói: “Lần trước ở Thái Tuế Tiên Phủ, Hàn đạo hữu ra tay tương trợ, tiểu nữ còn chưa tạ ơn, cần gì tiếc nuối một chút tài liệu chứ. Hàn đạo hữu cần, cứ nhận lấy là được.”
Trong pháp trận truyền vật trên giới diện giao dịch của Hàn Lập, ánh sáng xanh lục lóe lên, đoạn gỗ cũ kia lăng không hiện ra.
Hắn nhìn mảnh gỗ cũ, vẻ mặt hơi sửng sốt, không lập tức đưa tay nhận.
Hàn Lập lắc đầu nói: “Việc trong Thái Tuế Tiên Phủ, chúng ta đã kết thúc rõ ràng ở đó. Trọng bảo như thế này, Hàn mỗ sao có thể lấy không, vẫn xin Giao Tam đạo hữu cho cái giá, hoặc lấy vật đổi vật cũng được.”
Giao Tam cười đáp: “Nếu Hàn đạo hữu nói thế, vậy ta ra điều kiện này. Chờ sau khi bắt đầu nhiệm vụ Cửu Nguyên Quan, Hàn đạo hữu làm một chuyện cho ta, coi như đền bù tài liệu này được không?”
Hàn Lập hơi giật mình, im lặng một chút rồi chắp tay hỏi: “Không biết là sự tình gì? Xin Giao Tam đạo hữu nói rõ?”
Giao Tam lại lắc đầu, trả lời: “Hàn đạo hữu không cần lo lắng. Cũng không phải việc khó khăn gì, sẽ không để đạo hữu rơi vào nguy hiểm. Nhưng bây giờ chưa tiện nói với ngươi.”
Hàn Lập suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng. Hắn thu đoạn gỗ cũ kia vào xong liền hỏi lại: “Như vậy cũng được. Đúng rồi, nhiệm vụ Luân Hồi điện nhằm vào Cửu Nguyên quan khi nào tiến hành?"
Giao Tam nói: “Việc này có chút khó khăn, sợ phải trì hoãn một thời gian mới có thể tiến hành, nhưng sẽ không quá lâu, trễ nhất khoảng trăm năm.”Nghe những lời này, trong lòng Hàn Lập thoáng buông lỏng.
Trong vòng trăm năm, Tiểu Bạch vẫn kịp trở lại.
Ánh mắt Giao Tam lộ vẻ ngưng trọng, dặn dò hắn: “Hàn đạo hữu, ta không biết ngươi đang ở nơi nào. Tuy nhiên, tình hình Đại Kim Nguyên Tiên Vực liên tục rối ren. Bây giờ, tốt nhất ngươi hãy tiếp tục chờ đợi. Khi nào đến thời cơ thích hợp, ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Hàn Lập nghe vậy không tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người rảnh rỗi hàn huyên mấy câu rồi ngắt truyền tin.
Hàn Lập lấy đoạn gỗ cũ kia ra xem, ánh mắt bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Có thứ này, năm lực lượng thời gian pháp tắc trong cơ thể hắn có thể cân bằng. Khả năng tiến giai Đại La cảnh hẳn mười phần chắc chín. Chỉ là, lần bế quan này động tĩnh khá lớn, phải tìm một chỗ ổn thỏa mới có thể đột phá.
Hàn Lập cất kỹ đoạn gỗ cũ. Hắn hơi trầm ngâm rồi quay người bay vào sâu trong Man Hoang giới vực.
Mặc dù Man Hoang giới vực có rất nhiều hung thú, nhưng so với Đại Kim Nguyên Tiên Vực lại an toàn hơn nhiều. Hơn nữa, Giao Tam cũng vừa nhắc hắn không nên đi vào Tiên vực.
Hàn Lập mới vừa từ Bát Hoang sơn đi ra. Hắn rất quen thuộc tình hình Man Hoang giới vực nên nhanh chóng tìm được một chỗ an toàn.
Nơi này là một dãy núi chập chùng. Bởi nguồn nước ở đây rất nhiều, kết hợp thêm một địa hỏa ẩn sâu trong lòng đất, khiến cho dãy núi tràn ngập sương mù dày đặc. Từ trên cao bay qua rất khó phát hiện tình hình bên dưới.
Hàn Lập dò xét cẩn thận xung quanh dãy núi. Hắn không phát hiện điều gì bất thường liền mở một động phủ tạm thời dưới chân núi, đồng thời bày ra nhiều tầng cấm chế khác nhau.
Những việc này hắn đã rất quen thuộc, không đến nửa ngày đã hoàn thành.
Hàn Lập mở ra không gian Hoa Chi, tiến vào bên trong.
Vì Tiên Nguyên thạch trên người hắn và Thời gian pháp tắc trong Tuế Nguyệt Thần Đăng đều có hạn, hiện tại, không gian bên trong cũng không duy trì chênh lệch thời gian.
Tiểu Bạch nhìn thấy Hàn Lập tiến vào lập tức ra đón: “Chủ nhân, bộ phi kiếm bằng tre kia tế luyện thế nào rồi?”
Hàn Lập nói: “Coi như thuận lợi.”
Tiểu Bạch nghe vậy lập tức vui mừng: “Tuyệt vời! Thực lực chủ nhân lại tăng nhanh. Chi bằng rèn sắt ngay khi còn nóng, chúng ta lập tức bay đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực tìm lão đại?”
Hàn Lập lắc đầu đáp: “Bây giờ chưa được! Dựa vào tu vi của ta bây giờ, cho dù có thêm ngươi, vẫn không nắm chắc quá nhiều. Thế nhưng ta mới có được một bảo vật, thứ này giúp ích cho tu vi ta không ít, nên ta dự định bế quan một đoạn thời gian, thử đột phá Đại La cảnh.”
Tiểu Bạch mừng rỡ dù vẫn có chút lo lắng: “Đột phá Đại La cảnh! Chủ nhân tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, nếu như có thể đột phá Đại La, tất nhiên thực lực có thể tăng đột biến. Chúng ta nhất định có thể cứu lão đại rồi! Nhưng mà, tiến giai Đại La cần không ít thời gian, liệu có chậm trễ việc cứu lão đại không? Vương thượng chỉ cho ta thời gian hai trăm năm...”
Hàn Lập trầm ngâm: “Dù ta đạt tới Đại La cảnh, nhưng vẫn không nắm chắc mười phần, còn phải kết hợp thiên thời địa lợi nữa. Tóm lại ta tự có chừng mực.”
Tiểu Bạch nghe câu này, há to miệng, vẫn muốn nói thêm nữa.
Hàn Lập lại xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một quả cầu lửa màu trắng ở một bên không gian Hoa Chi. Hắn không nói hai lời, tay đưa lên, bấm niệm pháp quyết.
Một vệt sáng vàng óng bắn ra, lóe lên rồi biến mất bên trong cầu lửa.
Quả cầu lửa lộn hai vòng rồi thu liễm biến mất. Bóng dáng Tinh Viêm đồng tử hiện ra, bay vụt đến cạnh Hàn Lập, nói bi bô.
Những năm này khổ tu, Hỏa chi Bản nguyên Pháp tắc trong cơ thể Tinh Viêm đồng tử lớn mạnh hơn không ít.
Hàn Lập nói với cả hai: “Tiểu Bạch, Đồng Nhi, sau đây ta sẽ thử đột phá Đại La cảnh. Mặc dù bên ngoài đã bày ra cấm chế phòng ngự, nhưng nếu như cường địch tới, như thế vẫn không an toàn, phiền hai người các ngươi ở bên ngoài trông coi một chút.”
timviec taitro
Tiểu Bạch vỗ ngực: “Chủ nhân yên tâm, giao hết cho ta!”
Tinh Viêm đồng tử cũng liên tục kêu la, tỏ vẻ bảo đảm, sau đó bay ra ngoài.
Hàn Lập tươi cười. Sau đó, hắn thi pháp khởi động Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, thúc giục Quân Thiên Nhật Quỹ. Tốc độ thời gian trôi trong không gian Hoa Chi lập tức phát sinh thay đổi.
Lần này tiến giai Đại La, hắn không biết cần bao nhiêu thời gian nên vì lý do an toàn, hắn bắt đầu khởi động không gian chênh lệch thời gian.
Làm xong những việc này, Hàn Lập bay vào trong lầu các. Hắn ngồi xuống, lật tay lấy đoạn gỗ cũ màu xanh kia ra.
Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết được thi triển, vòng tròn màu vàng được tạo ra bao phủ lại thanh gỗ xanh kia.
“Rắc rắc” một tiếng! Đoạn gỗ này lập tức bị xoắn nát. Vô số điểm sáng vàng óng từ đó bay ra, dung nhập vào trong vòng tròn màu vàng. Sau đó, chúng chuyển hóa thành từng sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc. Khoảng năm mươi mấy sợi quấn quanh Đông Ất Thần Mộc.
Mặc dù sợi tơ Thời gian Pháp tắc trên Đoạn Thời Lưu Hoả vẫn nhiều hơn một chút, nhưng về cơ bản, năm đồ vật biến hóa từ thời gian pháp tắc đã cân bằng
Năm vật kia lập tức sáng lên, vây quanh Hàn Lập, nhanh chóng xoay tròn.
Trong lòng Hàn Lập chấn động, những điều ngộ ra hiện lên trong đầu. Bình cảnh Đại La đang khiến hắn kẹt lại bỗng buông lỏng ra.
Bản thân hắn mừng thầm, xúc động nhớ lại Di La lão tổ: “Quả nhiên như lời sư tôn nói, cân bằng « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » mới là trọng yếu nhất!”
Sau đó, Hàn Lập lấy ra rất nhiều đồ vật chuẩn bị cho đột phá Đại La cảnh, nhất là Huyền Chân Đan kia.
Lần trước thử đột phá Đại La, hắn không tới bước cuối cùng liền dừng lại, không dùng tới đan này.
Hàn Lập nhắm mắt tĩnh tọa nửa ngày. Đến khi tâm cảnh hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, hắn bắt đầu chậm rãi vận chuyển « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết ».
Thân người hắn tỏa ra kim quang lóa mắt, bao phủ toàn bộ cơ thể.
Ầm ầm!
Một lực lượng Thời gian Pháp tắc vô cùng to lớn quay cuồng trong lầu các. Tòa lầu các rung lên ù ù, thiên địa nguyên khí xung quanh cũng chấn động theo, chậm rãi hội tụ về phía Hàn Lập.
...
Bắc Hàn Tiên Vực, bên ngoài một vùng biển Cổ Vân đại lục, từ xưa nơi đây được gọi là Đông Lưu hải vực.
Vùng hải vực này quanh năm đóng băng cực hàn. Nhưng lại có một vùng hải vực xanh đậm không giống bình thường, không bị đông kết.
Bên trong hải vực này có một rãnh biển đen kịt, sâu vạn trượng nối thẳng đáy biển.
Ở nơi đó có một bia đá xám trắng nhìn không đáng chú ý. Đó chính là lối vào bí cảnh, một Động Thiên của Chúc Long đạo huy hoàng năm xưa, được gọi là “Phù Sơn” bí cảnh.
Bí cảnh này trồng rất nhiều linh dược, đây vốn là một trong những nơi trọng yếu sản sinh tài nguyên cho Chúc Long đạo. Năm xưa, Hàn Lập từng phụng mệnh trấn giữ ở đây. Chỉ là, theo sự suy sụp của Chúc Long đạo, tòa động thiên bí cảnh này cũng bị Bắc Hàn Tiên Cung chiếm lấy, trở thành tài sản riêng của tiên cung.
Trong bí cảnh, giữa quảng trường bằng đá trắng trên một ngọn núi cao xanh biếc, một nam tử trung niên mặc trường bào xám trắng, mặt mũi đầy râu ria, tay cầm một bầu rượu bằng ngọc trắng, đang loạng loạng đi dọc theo lan can quảng trường. Y say lờ đờ, mắt nhắm mắt mở.
Trong mắt y hiện ra những tơ máu, thần sắc tiêu điều, y nhìn về những ngọn núi cô độc lơ lửng trong hư không. Trên đó, những thảm thực vật mọc rậm rạp, những cây dây leo màu xanh leo ngược lên ở khắp nơi. Y nhếch miệng lên cười mỉa mai.
Y vốn là một trong ba mươi sáu vị phó Đạo Chủ của Chúc Long Đạo, có thể coi là quyền thế hiển hách. Chỉ vì chậm chân, y không đi theo những kẻ phản loạn kia ngay lúc đó để rồi sau đó y dần dần không còn là hạch tâm của tông môn nữa.
Qua gần trăm năm, y bị đưa đến nơi đây, phụ trách quản lý chỗ bí cảnh “Phù Sơn” này.
So với phong quang vô hạn năm xưa, tinh thần y lúc này dĩ nhiên cực kỳ sa sút.