Sau khi Đề Hồn rời đi, Hàn Lập cũng không dừng lại, thân hình bay thẳng tới phía trên linh điền.
Hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống đại địa.
Nhưng linh điền phía dưới, một nửa linh dược đã được ngắt lấy đi, còn lại trong đó đa số tuổi thọ chưa đến trăm vạn năm, nhưng chí ít cũng mười vạn năm trở lên.
Ánh mắt Hàn Lập đắn đo một lát, liền chọn một khối linh điền có linh dược dày đặc trong đó, linh khí nồng đậm, thân hình hắn thoắt một cái liền rơi vào bên rìa của nó.
Hắn đi một vòng quanh rìa khối linh điền kia, vừa đi, còn nhấc chân giẫm lên mặt đất một cái, lực đạo nhìn không lớn, nhưng mặt đất lại theo đó lõm xuống, hiện ra một vết rách giống như đao bổ rìu đục.
Sau khi hắn đi quanh một vòng, khối linh điền rộng mười mấy mẫu kia đã triệt để hạ thấp xuống một thước, nhìn tách ra với mặt đất chung quanh.
Lúc này Hàn Lập mới ngồi xổm xuống, thoáng kéo ống tay áo lên, hai tay thọc dọc xuống dưới theo kẽ nứt rìa linh điền, trong lòng bàn tay tuôn ra một mảnh thanh quang, kéo dài ra dưới mặt đất, bao trọn cả khối linh điền vào trong.
Sau đó, trong miệng hắn quát khẽ một tiếng: "Lên."
Khối linh điền kia liền theo âm thanh mà lên, bị hai cánh tay hắn nâng lên, giống như nâng một tấm vải lớn. Hắn nâng quá đỉnh đầu, đi về phía quang môn màu bạc.
Cách đó không xa, Đề Hồn lúc này đang chỉ huy cự viên khôi lỗi thu thập mấy loại linh dược, nhìn thấy Hàn Lập cùng khối linh điền đi tới, so sánh về kích thước thì hắn kém cực xa khối linh điền, nàng không khỏi nhịn không được cười lên.
"Sớm biết còn có thể làm như vậy, dứt khoát mang toàn bộ vào rồi!" Nàng thở dài một hơi.
Chỉ thấy trước khi Hàn Lập tiến vào quang môn màu bạc, ngón tay hắn vẫy một cái, quang môn màu bạc trong nháy mắt mở rộng ra, nuốt cả hắn cùng khối linh điền kia vào trong.
Trong quang môn, kết nối với Động Thiên chính là linh dược điền, Hàn Lập đi thẳng đến bên ngoài linh dược điền, tìm một chỗ trống trải thả khối linh dược điền trên tay xuống.
Hắn đương nhiên đã nghĩ đến chuyện đem tất cả linh điền bên ngoài vào trong Động thiên, chỉ là không gian trong Động thiên cũng có hạn, không thể an bài tất cả những linh điền này, thứ hai là thời gian cũng có hạn.
Huống hồ trước đó trong quá trình bí cảnh dần dần hiển lộ, hắn đã vơ vét qua một lần tất cả những nơi xuất hiện lầu các kiến trúc, bên trong phàm có chỗ giấu đồ vật pháp bảo đạt tới cấp bậc Linh Bảo, hắn đều lấy hết, tất cả đều thu thập vào trong Động Thiên.
Vì an bài những bảo vật này, Hàn Lập còn cố ý dỡ bỏ một tòa lầu các ba tầng trong bí cảnh, trùng kiến lại trong Động thiên Hoa Chi của mình, xây kế bên tòa trúc lâu gần Linh Dược viên, toà đó được hắn đặt lên là "Tàng Dược lâu".
Sau khi Hàn Lập đặt vào trong linh điền, lập tức đi ra Động Thiên Hoa Chi, liền thấy Đề Hồn cũng mang theo những cự viên khôi lỗi khác, lục tục tiến vào trong quang môn màu bạc.
"Đề Hồn, linh điền ta đào đặt ở trong đó, sau đó còn cần khảm vào địa mạch trong Động Thiên, đổ vào linh dịch, mới bám rễ sinh trưởng tốt được." Ngay lúc Đề Hồn đi ngang qua, hắn dặn dò.
"Chủ nhân yên tâm, cứ giao cho ta!"
Đề Hồn lĩnh mệnh rời đi. Hàn Lập vung tay lên, đóng lại quang môn.
Làm xong hết thảy, ánh mắt của hắn chuyển động, nhìn về phía chỗ sâu trong bí cảnh.
Nơi đó vẫn như cũ cấm chế trùng điệp, muốn vượt qua, hiển nhiên không hề dễ dàng.
Hàn Lập nhìn một lát, lông mày bỗng nhiên hơi nhăn lại, đè xuống một thân ba động tiên linh lực, thân hình bay nhanh sát mặt đất, rất nhanh liền biến mất đằng sau đồi núi.
Hắn mới rời khỏi không bao lâu, không trung liền có mấy bóng người bay tới phía bên này, trong đó là ba tông môn Lăng Tiêu môn, Liệt Quang thành cùng Thanh Tác cốc.
Người các môn phái tranh nhau chen lấn rơi xuống, vị đại hán mặt rộng Lăng Tiêu Mộ kia giang hai tay ra ngăn đám người lại, cao giọng nhắc nhở:
"Chư vị, lần này Thiên Thủy tông cùng Thông Thiên Kiếm Phái, các vọng tộc đại tông đều nhúng tay vào, chúng ta nhất định phải đoàn kết một mạch, mới có thể đọ sức tìm kiếm một phần cơ duyên ích lợi trong bí cảnh này, quyết không thể vì nhất thời mà tự tàn sát lẫn nhau."
"Vu Khoát Hải, ngươi bớt nhiều lời đi, rốt cuộc là muốn như thế nào?" Một tên trưởng lão Liệt Quang thành cau mày hỏi.
"Dương trưởng lão, chư vị an tâm chớ vội, ta chỉ đề nghị mọi người đoàn kết một mạch, cùng thu lấy mảnh Linh Dược viên này. Lúc sau nếu có những tông môn khác muốn nhúng tay vào, chúng ta cũng cần đồng tâm đối kháng, như thế nào?" Đại hán mặt rộng nói ra.
"Đề nghị này cũng không tệ, bất quá bí cảnh này phủ bụi nhiều năm, thu hoạch trong Linh Dược viên sẽ rất nhiều, chúng ta phân chia thế nào đây?" Tên nam tử áo xanh diện mục tuấn lãng Thanh Tác cốc kia hỏi.
"Phó cốc chủ, trong dược viên không phải có tổng cộng ba tầng sao, mỗi chúng ta một tầng là được." Vu Khoát Hải nói ra.
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi." Dương trưởng lão nói.
Sau khi ba tông môn thương định, liền dẫn nhân mã của mình tiến nhập trong Linh Dược viên.
Bất quá sau một lát, liên tiếp thanh âm gầm thét không ngừng từ trong Linh Dược viên truyền ra.
"Đây là có chuyện gì. . ." Đầu tiên là Dương trưởng lão Liệt Quang thành quát to một tiếng.
Ngay sau đó, liền nghe Phó cốc chủ Thanh Tác cốc gầm thét lên: "Là ai nhanh chân đến trước. . ."
Không đợi tiếng vang bên này ngừng, lại có một thanh âm vô cùng phẫn nộ, điên cuồng truyền ra:
"Là tên vương bát đản nào, ngay cả linh điền cũng đào đi rồi?"
Nghe được một tiếng gầm thét này của Vu Khoát Hải, hai tông môn còn lại đầu tiên là sững sờ, tiếp theo nhìn vị trí linh điền của mình, mặc dù bên trong linh dược có tuổi thọ cao đã bị đào bới không còn, nhưng tốt xấu còn có ít linh dược vài vạn năm thậm chí mười vạn năm, còn không đến nổi ngay cả linh điền cũng bị đào đi.
Trong lúc nhất thời trong Linh Dược viên, thanh âm chửi mắng vang lên liên tiếp.
Sắc mặt Vu Khoát Hải tái xanh, nhìn trước mắt là cảnh hoàng tàn khắp nơi, trong hố sâu phảng phất bị xúc qua một tầng lớp đất, thổ chất còn ướt át, hiển nhiên là vừa mới bị đào đi không lâu.
Thân hình gã nhảy lên, bay lên không trung, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm gia hỏa làm việc quá triệt để này, nhưng thuỷ chung không thu hoạch được gì.
Chờ đến khi ba phái càn quét sạch sẽ canh thừa cơm cặn còn lại rồi tập hợp cùng một chỗ, lại hỏi thăm tổ tông mười tám đời kẻ đi trước một bước đào bới linh dược kia.
"Hiện tại tiếp tục ở chỗ này mắng hạng người vô lương kia, cũng không có tác dụng gì, vừa rồi lúc chúng ta chạy tới, người Hoàng Phong môn cùng Mặc Hương lâu tựa hồ đi một chỗ kiến trúc khác, cách chúng ta cũng không xa, hiện tại chạy tới có lẽ còn kịp." Vu Khoát Hải kìm nén nộ khí, nói ra.
"Nếu vậy, khó tránh khỏi xung đột cùng hai phái này . . ." Phó cốc chủ có chút do dự nói.
"Chỉ là Hoàng Phong môn cùng Mặc Hương lâu, cũng không phải những quái vật khổng lồ Thiên Thủy tông kia, sợ cái gì chứ?" Dương trưởng lão mỉm cười nói.
"Vậy một lời đã định, bọn hắn nếu chịu nhường ra một phần bảo vật thì thôi, nếu không chịu nhường, vậy cũng đừng trách chúng ta ra tay vô tình." Vu Khoát Hải cười lạnh nói.
Sau khi ba phái thương nghị, lập tức bay lên, vọt về phía bên kia.
Nhưng mà, vừa mới bay được một nửa lộ trình, liền thấy người Hoàng Phong cốc cùng Mặc Hương lâu đang bay về phía bọn họ bên này, trong đội ngũ bên kia còn mới gia nhập thêm người Bạch Vân sơn trang cùng Vong Ưu các.
Hai chi đội ngũ gặp nhau trên không trung, cách xa mấy trăm trượng liền ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi, trong lòng đều có một loại dự cảm không ổn.
"Các ngươi nơi đó. . . Không phải cũng bị quét sạch chứ?" Vu Khoát Hải do dự một chút, dò hỏi.
"Chẳng lẽ nơi các ngươi . . ." Lão phụ tóc xám Hoàng Phong môn nhíu mày lại, cũng hỏi.
"Ngay cả linh điền cũng bị đào đi một khối. . ." Vu Khoát Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chúng ta bên này chỉ thiếu chút nữa bị hủy đi cả toà lâu."
Lão phụ tóc xám vừa dứt lời, liền nghe sau lưng một người nói ra: "Mỗ mỗ, lâu kia cũng bị phá hủy một tòa. . ."
Song phương tự thấy tình huống hai bên giống nhau, không hẹn mà cùng lên tiếng chửi mắng: "Tổ cha đứa nào lấy bản dịch từ Bạch ngọc sách mà không ghi nguồn - Là do đồ hỗn trướng trời đánh nào làm?"
Trong núi rừng cách nơi đây mấy trăm dặm, Hàn Lập tự nhiên bị hắt hơi một cái, đưa tay vuốt vuốt cái mũi, cảm giác không khí chung quanh tựa hồ có chút khô ráo.
Giờ phút này, thần sắc của hắn hơi ngưng trệ, có vẻ do dự.
Lúc trước bí cảnh hiện thế, bên ngoài rõ ràng có ba động phá cấm truyền đến, hiển nhiên là có người ngoài tiến vào.
Bất quá để không bị phát hiện, Hàn Lập cũng không sử dụng thần thức đi tra xét cho rõ, cho nên cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người vào, tự nhiên cũng không biết tiến vào là những người nào.
Chỗ sâu bí cảnh còn có chút khoảng cách với hắn, muốn một bên phá cấm, một bên những người kia đuổi tới, thời gian căn bản không kịp, chớ đừng nói chi là muốn sớm hơn những người này chiếm lấy bảo vật nơi đó.
Một khi xung đột cùng những người này, thân phận của hắn nhất định bại lộ, đến lúc đó sẽ dẫn tới Kỳ Ma Tử và người Tiên cung, lại đắc tội với tu sĩ tầm bảo bí cảnh, hắn không nắm chắc giống như lần trước có thể toàn thân trở ra.
Bất quá, từ lúc hắn tiến vào trong bí cảnh này gặp được một loạt kỳ ngộ, toà bí cảnh tiên phủ này tuyệt đối không đơn giản, đồ vật giấu tại chỗ cốt lõi kia cũng nhất định không phải tục vật.
Mấu chốt nhất là, Hàn Lập có thể phát hiện được từng tia khí tức Thời Gian Pháp Tắc chi lực từ nơi đó truyền đến, điều này làm lòng hắn thực sự có chút ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng cũng không thể quyết định, có nên bứt ra rời đi không?
Hắn do dự một hồi lâu, vẫn không đưa ra quyết định, bất quá lại nghĩ đến một biện pháp dung hoà.
Kế tiếp, hắn cũng không nóng nảy tiếp tục đi tới phía trước, mà thoáng phóng xuất ra một chút lực lượng thần thức, quét tới khu vực chung quanh.
Sau một lát, bàn tay hắn lật một cái, lấy ra mặt nạ màu đỏ Luân Hồi điện đeo lên mặt.
Một trận quang mang dập dờn qua, trên mặt của hắn biến hóa, lại biến thành một nam tử trung niên lông mày rộng, khóe mắt rũ cụp xuống, nhìn có chút ngốc nghếch.
Ngay sau đó, cũng không thấy hắn vận dụng tiên linh lực, trên thân liền "Lốp bốp" một trận dị hưởng, hình thể trực tiếp co rút lại một đoạn, trở nên thô ngắn cường tráng, tựa như một gã nông dân quanh năm làm nông.
Sau đó Hàn Lập cũng không còn hoàn toàn áp chế tiên linh lực nữa, mà phóng xuất ra một phần ba động linh lực, khống chế tại mức Kim Tiên sơ kỳ.
Bàn tay hắn chuyển động, trong lòng bàn tay ngưng tụ thanh quang, rót thành một mặt thủy kính.
Hắn soi vào gương nhìn một chút, sờ cằm của mình rồi gật đầu nhẹ, nhếch miệng lên một vòng ý cười.
Sau khi thu hồi thủy kính, thân hình Hàn Lập lóe lên, nhảy vào một bên núi rừng, biến mất không thấy.