*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Duẩn Duẩn
Prague và Notting Hill*
(*) Prague phiên ra tiếng Việt là Pra-ha, thủ đô của Tiệp Khắc từ năm 1918 và của Cộng hòa Séc từ năm 1993. Cộng hòa Liên Bang Tiệp Khắc gồm có hai nước Cộng hòa Séc và Slovakia, một thời gian sau thành lập thì bị Hitler thôn tính, khi Thế chiến thứ 2 bùng nổ, dưới sự trợ giúp của Hồng quân Liên Xô, Tiệp Khắc được giải phóng và tách ra thành hai nước như trước kia. Notting Hill là khu phố thời thượng bậc nhất nước Anh, nằm cách thủ đô Luân Đôn 6km và sân bay Heathrow chưa đầy 17km.
Cộng hòa Séc là một viên ngọc ẩn náu giữa lòng Châu Âu. Ở đấy có một Pra-ha được mệnh danh là "thành phố vàng" hay "thành phố cổ kính nguyên vẹn nhất Châu Âu" với cây cầu Charles trứ danh bắc ngang qua con sông Vltava xưa cũ mềm mại như dải lụa, đi bộ dọc theo cầu Charles và con đường cổ kính của thành phố sẽ đưa bạn đến Quảng trường Phố cổ. Thời bấy giờ, quảng trường này chẳng qua chỉ là một vùng đất hưu canh nông nhàn của người dân bản xứ, rồi năm tháng trôi qua, nó dần biến thành Quảng trường Pra-ha rực rỡ muôn vàn, tượng trưng cho văn hóa Tiệp Khắc một thời và Cộng hòa Séc hiện nay.
Quảng trường Pra-ha có những gì?
Quảng trường Pra-ha có bầu trời xanh thẳm trong trẻo, có ngọn tháp vàng tỏa sáng rực rỡ dưới vầng thái dương, có những nóc nhà với mái ngói đỏ au và những phiến đá nằm yên dưới chân bạn đã tồn tại hàng trăm năm qua. Xa xa có những chiếc tàu điện ngoài quảng trường chạy vụt qua trước mắt bạn, cửa sổ của nó và cửa hàng bán đồ trang sức cẩm thạch phản chiếu vào nhau. Dưới cái ánh sáng lung linh chói mắt ấy không khỏi khiến bạn phải nheo mắt, đợi đến khi mở mắt ra, trước mặt đã xuất hiện một bà lão tóc trắng bạc phơ mỉm cười chào hỏi bạn. Sau khi bà lão đi rồi sẽ có một cậu chàng trẻ tuổi với hàm răng trắng sáng đều tăm tắp đến bắt chuyện với bạn, đồng thời hỏi bạn có cần chỗ dừng chân hay không, vừa hay chàng ta có biết một khách sạn giá rẻ tiện nghi, có thể ở trên ban công nhìn xuống cả Quảng trường Pra-ha. Vẻ mặt của anh chàng trẻ tuổi quá đỗi thân thiết, thân thiết đến mức bạn hoàn toàn tin tưởng anh ta, chẳng chút lý trí nào mà đi theo anh ta. Và rồi anh ta thật sự dẫn bạn đến một khách sạn tiện nghi giá rẻ, có thể ở trên ban công chứng kiến cả Quảng trường Pra-ha.
Vào lúc mặt trời lặn, khi bạn ngồi uống cà phê trên ban công của khách sạn, ánh nắng vàng hanh hao và quảng trường cổ xưa chập chờn trong cái mùi thơm nồng của cà phê ươm mầm vào tận trái tim bạn. Rồi một ngày khi bạn rời khỏi Pra-ha, có đôi lúc thi thoảng những con người xa lạ đi trên quảng trường và điệu nhạc nhẹ da diết ấy sẽ biến thành bức tranh trong giấc mơ bạn.
Đó chính là Quảng trường Pra-ha trăm năm xưa cũ.
Và cách Pra-ha khoảng 300 dặm Anh có một Notting Hill sầm uất, đó là một thị trấn kỳ lạ của Đế quốc Anh. Nếu như ví Luân Đôn là một chàng quý tộc cao sang thời thượng thì Notting Hill nằm ở vùng ngoại ô chẳng khác nào một gã côn đồ tao nhã, ngỗ nghịch, tùy tiện lại đáng yêu, với phong thái mạnh mẽ tràn trề đôi khi lại có chút phóng túng buông thả không chịu gò bó!
Notting Hill có những gì?
Notting Hill dường như chả có gì ngoài tất cả mọi thứ. Khu phố này không có những tòa kiến trúc nổi tiếng lừng lẫy, song Notting Hill có một khu chợ trời không giới hạn, không có những câu chuyện cổ tích được ưa chuộng, nhưng Notting Hill có một khu chợ bán đồ cũ không trói buộc. Với những tay khách ba lô chỉ vẻn vẹn mấy đồng trong túi, với những khách du lịch hệt mấy gã hàng rong lơ lớ tiếng nhau, với những nghệ sĩ tự cho mình có tài nhưng không gặp thời, không được trân trọng, Notting Hill còn có cả sự tự do và bao dung ở khắp mọi nơi. Đây là một vùng đất kỳ diệu, đủ các kiểu người tề tụ về chốn này, dù là giàu sang hay nghèo khó cũng đều có thể kề vai sát cánh bên nhau trong một thời gian rất ngắn.
Nền văn hóa này đã sản sinh ra một lễ hội hoành tráng nhất nước Anh, đó là lễ hội Notting Hill Carnival. Hàng năm vào ngày cuối tuần của tháng Tám, khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới sẽ đổ về thị trấn này để hòa chung niềm vui.
Phạm Ca cũng là một trong số những người đến đây tìm vui. Cô đứng ở một góc phố, đợi người bán hàng rong chào hàng năm mới với các loại trang trí đặc sắc thối tiền cho mình. Mới rồi, cô có mua của bà ấy một cái mũ chóp cao và tấm mạng che mặt màu đen. Cô muốn hóa trang thành bà phù thủy cho hợp tông với hai đứa con của mình. Thế giới của hoàng tử bé và công chúa nhỏ sao có thể thiếu mụ phù thủy được chứ?
Cầm số tiền lẻ mà người bán hàng thối cho mình, Phạm Ca đứng bên đường đợi chú cảnh sát giao thông bận bộ đồ quả bí ngô dùng tay ra hiệu. Thị trấn Notting Hill thỉnh thoảng lại thể hiện cái sự bướng bỉnh (cố chấp) chẳng cách nào uốn nắn như trẻ con của mình, chẳng hạn như chú cảnh sát giao thông và đoạn giao lộ đã ngót nghét kha khá số tuổi này. Chú cảnh sát giao thông đã đứng ở đây gần năm mươi năm rồi, cư dân ở đây rất thích ông, họ thích chống lại chính phủ bằng cách dùng thiết bị điện tử để thay thế cảnh sát giao thông, đó là chú Tom của bọn họ!
Nhờ sự "kiên trì" của người dân, Phạm Ca mới có thể nhìn thấy hiệu lệnh bằng tay của chú cảnh sát giao thông bí đỏ đáng yêu. Chú bỉ đỏ giơ tay phải về phía trước, ý bảo cô có thể băng qua đường. Lúc Phạm Ca đi ngang qua chú ấy, chú ấy liền móc chiếc kẹo trong túi tặng cô.
Đi hết đoạn giao lộ, hương vị ngọt ngào của kẹo đường tan chảy trong miệng cô. Là vị chanh ngọt ngọt chua chua, chua đến nỗi chân mày Phạm Ca cau tịt lại, chua đến nỗi Phạm Ca không tự chủ dừng bước, ngắm nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi.
Vào ngày cuối tuần của tháng Tám năm 2015, Phạm Ca đứng sững trên đường phố Notting Hill, ngước mắt nhìn bầu trời trên cao.
Bầu trời tháng Tám xanh thăm thẳm, áng mây nhởn nhơ bay khiến lòng người xao động.
Tháng Tám là thời điểm tốt nhất trong năm, có trăng tròn vành vạnh giữa những vì tinh tú, có cánh đồng lúa chuyển vàng ươm trong nắng sớm, có ánh mặt trời rực rỡ cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho vườn nho trong trang viên, có...
Có ai đó đang đợi cô giữa Quảng trường Pra-ha cổ tích. Hôm nay chính là ngày hẹn trên tấm thẻ xanh ấy.
Phải, chắc hẳn là hôm nay.
Bầu trời tháng Tám cao xanh lồng lộng, thăm thẳm một màu đại dương vô tận, chất chứa những câu chuyện bạn không biết và tôi không biết, diễn ra dưới vùng trời bất tận này.
Pra-ha cách Notting Hill 300 dặm Anh. Quảng trường Pra-ha tháng Tám như dệt cửi, ngựa xe du khách chật như nêm, sắc trời xanh biên biếc để lộ những mái ngói đỏ chót tráng lệ vô song.
Trên Quảng trường Pra-ha, các nghệ sĩ đóng vai những nhân vật kinh điển trong truyện cổ tích diễu hành cho trẻ em từ khắp nơi trên thế giới đến xem. Khách du lịch mỏi chân dừng tạm bên quán cà phê địa phương ngoài trời, nói chuyện phiếm với người dân bản địa. Không ít du khách đứng trên quảng trường làm dáng chụp hình lưu niệm, ở một góc của quảng trường có ban nhạc đang chơi những bản nhạc đồng quê được ưa chuộng một thời của Tiệp Khắc xưa cũ. Một cỗ xe ngựa chở khách từ xa đi tới, tiếng chuông lanh canh và tiếng vó nện lọc cọc phá vỡ mất sự hài hòa của âm nhạc.
Cỗ xe ngựa đi qua ban nhạc, vòng quanh quảng trường và dừng lại bên đài phun nước. Trên xe là hai cô gái trẻ, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn thao tháo người đàn ông đang đứng giữa đài phun nước của quảng trường.
Đó là một người đàn ông phương Đông rất ưa nhìn, ngay cả khi chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với chiếc quần jean màu xanh retro thì vẫn không thể nào ngăn trở được cái khí chất cổ điển mãnh liệt của anh ta, hòa vào đó là sắc màu xưa cũ của quảng trường Pra-ha cổ kính, càng làm cho không gian xung quanh như lâm vào mộng ảo, một thế giới như là mơ như là thơ, khiến cỗ xe ngựa vô thức dừng lại.
Hai cô gái ngồi trên xe phát hiện không chỉ có mình bọn họ ngắm nhìn người đàn ông ấy, mà hầu hết phụ nữ gần đấy đều đang nhìn anh ta, có người thì lén lút liếc nhìn có người thì trắng trợn quan sát, thậm chí có hẳn một cô gái trẻ tuổi ăn bận nóng bỏng đến bắt chuyện với anh ta.
"Thưa anh, anh có phải là người mẫu không?"
"Không!"
"Thế anh là ngôi sao ư?"
"Không!"
"Anh tới đây du lịch à?"
"Không!"
"..."
"Cô có thể tránh ra được không? Tôi tới đây đợi một người, cô đứng đây làm cản trở tầm nhìn của tôi quá!" Người đàn ông đẹp trai ngời ngợi vô cùng thiếu kiên nhẫn đẩy cô ta ra.
Cô gái bèn xấu hổ rời đi.
Người đàn ông đó không chỉ đẹp trai mà giọng nói còn cực kỳ êm tai.
Cô gái này vừa mới cúp đuôi bỏ đi thì cô gái khác lại lò dò bước tới, tiếp tục chủ đề ban nãy. Người đàn ông chẳng thèm để mắt đến cô ta, chỉ vẫy tay một cái, hai người đàn ông cao lớn gần đó đột nhiên xuất hiện rồi kéo cô ta ra chỗ khác.
Hai cô gái trên xe ngựa bước xuống đi bộ, trong lòng không khỏi mừng thầm vì đã không phạm phải sai lầm như những cô gái bị lơ đẹp trước đó.
Người đàn ông vẫn duy trì một tư thế, lặng lẽ đứng đó, đôi mắt nhìn chăm chú về phía trước. Trước mặt anh ta là trung tâm của quảng trường, mỗi người từ khắp nơi trên thế giới tề tụ đến đã biến quảng trường ấy thành một biển người. Họ đều đi ngang qua trước mặt anh ta và rồi mất hút.
Một trong hai cô gái bước xuống từ xe ngựa tên là Susan, đến từ Đan Mạch và vừa mới tốt nghiệp đại học. Món quà tốt nghiệp mà mẹ cô tặng cô chính là một vé máy bay đến Pra-ha.
Mẹ bảo rằng, Ở quảng trường Pra-ha ngày nào cũng có những câu chuyện cổ tích diễn ra.
Tôi tới đây đợi một người! Người đàn ông vừa mới nói thế. Susan đứng đó, nghĩ thầm, có lẽ cô sẽ được chứng kiến một câu chuyện lãng mạn trên Quảng trường Phố cổ cổ kính này.
Câu chuyện sẽ thật tuyệt vời nếu có liên quan đến tình yêu, ví như người mà chàng trai kia đợi chính là một cô gái, một cô gái xinh đẹp đến nao lòng.
Kết thúc của câu chuyện nên là thế này: Trước khi mặt trời lặn, người đàn ông cuối cùng cũng đã đợi được cô gái xinh đẹp của mình. Họ chẳng cần giao lưu bằng bất kỳ ngôn ngữ nào, mà người con gái ấy chỉ cần trao tay cho người đàn ông. Dưới ánh hoàng hôn, người đàn ông đỡ cô gái lên cỗ xe ngựa, rồi biến mất trên Quảng trường Pra-ha vàng lóng lánh.
Mắt thấy ánh tà dương đang le lói những tia nắng cuối cùng trên quảng trường Pra-ha mà người đàn ông vẫn chưa đợi được người con gái mình muốn, dòng người vẫn không ngừng di chuyển, có người rời đi rồi có người lại đến, chỉ có người đàn ông đó là vẫn mãi bất động, hệt như một pho tượng đứng sừng sững giữa quảng trường, Susan không khỏi buồn bã. Nét mặt người đàn ông dần ảm đạm theo thời gian, tư thế u sầu ấy chẳng khác gì con thiên nga bị bẻ gẫy cánh mất đi người bạn đời của mình.
Rốt cuộc, một âm thanh khe khẽ rất dễ nghe vang vọng khắp quảng trường yêu dấu. Áng theo âm thanh ấy, Susan mở to mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đeo chiếc ba lô căng phồng chật ních đi về phía người đàn ông. Thật kỳ lạ làm sao, giữa một đám đông hỗn loạn như vậy, thế mà chỉ cần liếc mắt lại có thể nhìn thấy.
Dường như cô gái ấy đã lọt vào tầm mắt của người đàn ông phương Đông. Cơ thể anh ta khẽ di chuyển, khuôn mặt nghiêng nghiêng như ra chiều ngẫm nghĩ?
Là cô ấy ư? Người mà anh ta đang đợi là cô gái đeo chiếc bao lô căng phồng chật ních ấy ư? Susan cẩn thận dò xét cô gái ấy. Trên ba lô có nhét một bình nước thủy tinh, một chiếc ô nhỏ, một đôi giày vải và cả giày trượt băng. Mấy sợi dây trang trí treo lủng lẳng trên ba lô va chạm vào đôi giày trượt băng, theo từng bước chân của cô gái phát ra tiếng kêu leng keng lanh lảnh. Nét mặt của cô gái vô cùng tập trung, chăm chú nhìn người đàn ông đứng cạnh đài phun nước.
Cô gái nhỏ nhắn yêu kiều với chiếc ba lô to vật vã và nét mặt kỳ lạ cùng cảnh chiều hôm chập choạng tranh tối tranh sáng ấy, tất thảy giống như đang xây dựng một bầu không khí cổ tích lãng mạn.
Susan bỗng thấy vô cùng khẩn trương. Khi đến gần người đàn ông ấy, bước chân của cô gái chậm lại, sau đó bị chặn lại cách anh ta khoảng chừng hơn mười bước. Cô gái gạt phăng hai cánh tay đang vây chặn mình ra rồi tà tà đi về phía anh ta.
Cuối cùng cô gái cũng đứng trước mặt người đàn ông, ngước đầu lên, kinh ngạc nhìn anh ta. Anh ta cũng đang nhìn cô gái.
Cô gái mở miệng, giọng run run: Ôn Ngôn Trăn, anh có còn nhớ Lạc Trường An đi dọc theo eo biển Malacca đến Hồng Kông không.
Mấy phút sau, cô gái buồn bã rời đi, vì người đàn ông nói với cô ấy rằng: Xin lỗi nhưng tôi nghĩ tôi không nhớ và cũng không muốn biết! Người cô nói tôi không hề có chút ấn tượng nào.
Cô gái đau khổ van xin: Ôn Ngôn Trăn, anh hãy nhớ lại đi, xin hãy nhớ lại đi, chắc chắn anh sẽ nhớ ra Lạc Trường An mà. Có lẽ, người mà trái tim anh thực sự đang đợi chính là Lạc Trường An đấy!
Người đàn ông dõng dạc nói.
"Không phải!"
"Đôi mắt tôi nhận biết người đó, trái tim tôi cảm nhận được người đó và đôi chân tôi sẽ dẫn lối tôi đến với người đó, khi cô ấy xuất hiện."
Cô gái ủ rũ đi ngang qua trước mặt Susan, gương mặt đẫm nước mắt, chốc lát sau, hình bóng của cô gái biến mất trong ánh hoàng hôn của Pra-ha!
Khi màn đêm buông xuống, khắp quảng trường Pra-ha rực sáng, bạn của Susan kéo cô đi khỏi đó.
Trong đêm đen sâu thẳm, Susan đứng trên ban công, nơi có thể chứng kiến được toàn cảnh của quảng trường, trông thấy người đàn ông phương Đông tuấn tú vẫn đứng bất động giữa quảng trường, như thể thời gian vô tình đã đúc anh ta thành một pho tượng, chờ đợi một người nào đó đến và đánh thức anh ta.
Nửa đêm ở Notting Hill, trong một khách sạn cơ ngơi cổ kính, Phạm Ca ngủ trên chiếc giường mềm mại êm ái, mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cô đang đứng giữa quảng trường Pra-ha rộng lớn, cô đợi rất lâu, đợi từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc khuất sau rặng núi, đợi cho đến khi đôi chân mỏi rã rời, cho đến khi khuôn mặt giàn giụa nước mắt vẫn không có người đến nắm tay cô.
Ai đó đã từng nói, điều khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời bạn chính là cái tên đầu tiên được khắc trên trái tim bạn, đau đớn nhất vốn chẳng phải day dứt khôn nguôi mà là lòng cứ mãi nhớ về những điều đáng lẽ phải quên, người ta gọi đó là mối tình đầu.
Tiếc thay, Lạc Phạm Ca không phải là mối tình đầu của Ôn Ngôn Trăn!
Chàng kỵ sĩ ánh trăng và cô nàng xấu xí đeo mạn che mặt
Châu Âu đầu tháng Chín bắt đầu lưu hành một câu chuyện cổ tích. Câu chuyện diễn ra tại Quảng trường Phố cổ Pra-ha, người đàn ông tao nhã lịch thiệp như thiên nga ngày này qua ngày khác chờ đợi sự xuất hiện của một người.
Câu chuyện này bắt nguồn từ một cô gái Đan Mạch tên Susan, vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô ấy thực hiện chuyến đi du lịch của mình và sản xuất thành một bộ phim ngắn. Bộ phim lấy bối cảnh ở Quảng trường Phố cổ với một người đàn ông chờ đợi người con gái của mình trong năm tháng đằng đẵng.
Nếu như người đàn ông chờ đợi trên quảng trường trông bình thường như bao người khác thì bộ phim ngắn của Susan chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền của con gái, song, người đàn ông xuất hiện trong ống kính thô ráp và thỉnh thoảng hay rung lắc của Susan lại vô cùng khôi ngô tuấn tú, mang theo một phong thái cùng khí chất tao nhã. Mười mấy phân cảnh lướt từ gò má người đàn ông đi xuống đã biến đoạn phim dài hai mươi phút đồng hồ thành một bữa tiệc thị giác.
Vì vậy, qua lời bộc bạch tình cảm và nhiệt thành của Susan, không biết có bao nhiêu cô gái đã ôm tâm tình đến quảng trường Pra-ha xem thử, để rồi lúc đi khỏi đó, họ phải thốt lên rằng: Chúa ơi, thật sự có một người đàn ông như vậy!
Thật không may, không ai có thể chụp bất cứ ảnh của người đàn ông và mang ra khỏi đó, thậm chí đoạn phim ngắn của Susan cũng bị cấm truyền bá. Song, điều này cũng chẳng cản nổi sự hiếu kỳ đến nhiệt tình của các cô gái với câu chuyện ly kỳ nửa thật nửa giả này. Họ đổ xô đến Quảng trường Pra-ha và nhìn người đàn ông đẹp trai tuấn tú dưới đài phun nước từ phía xa xa.
Người đàn ông thường sẽ rời đi vào lúc nửa đêm. Khi mặt trời mọc vào sáng ngày hôm sau, anh ta lại có mặt ở quảng trường rồi lặng lẽ chờ đợi.
Đầu tháng Chín, khí trời bắt đầu chuyển lạnh. Có lần, một bà lão sống gần ở quảng trường thấy tội nghiệp đã đến khuyên người đàn ông rằng, có lẽ người mà anh ta đợi sẽ không đến đâu.
"Không, người ấy nhất định sẽ đến." Người đàn ông cố chấp nói.
Giai đoạn ấy, không ít những cô gái táo bạo đến tán tỉnh anh ta.
"Anh đẹp trai này, em nghĩ người anh đang chờ là em đấy."
"Thưa Ngài, tôi sẽ đi với Ngài, cho dù Ngài là tỷ phú hay kẻ nghèo hèn, bất kể ngài là thân phận hay quốc tịch gì và cũng chẳng so đo Ngài có phải là tội phạm đang bị truy nã hay không."
Và đương nhiên, trong cái xã hội phương Tây cởi mở phóng khoáng này, đúng thật có không ít những chuyện khiến bạn phải dở khóc dở cười, ví như cả con trai cũng đến Quảng trường Pra-ha, và họ rất chân thành tỏ tình với người đàn ông ấy.
"Anh gì ơi, hãy nhìn vào mắt tôi này. Đôi mắt tôi sẽ nói cho anh biết liệu tôi có phải là người trong trái tim anh hay không."
Người đàn ông ban đầu rất lịch sự giải thích với bọn họ: Không, tôi chắc chắn bạn không phải là người tôi đang đợi, và tôi xin khẳng định, xu hướng tính dục của tôi rất bình thường.
Hiềm nỗi, sau vài ngày, số lượng các chàng trai và cô gái càng ngày càng đông đảo, thế là người đàn ông cũng mặc kệ và phớt lờ họ luôn.
Mấy hôm sau, bỗng dưng có một nhóm người vây quanh người đàn ông. Những người này trông giống như vệ sĩ, họ có thể nhìn thấu mấy tay anh chị trẻ tuổi kia rốt cuộc đến đây để du lịch hay chỉ để hóng hớt, và có thể khiến bọn họ cách xa người đàn ông dễ như trở bàn tay.
Trung tuần tháng Chín, vầng trăng tròn lơ lửng giữa trời cao, cô gái Châu Á một thân một mình đi du lịch rồi không biết để lạc mất ví ở đâu, tìm khắp quảng trường hồi lâu vẫn không thấy, cộng với sự cô đơn ở nơi xa lạ, thế là cô gái liền bật khóc. Người đàn ông cùng màu da với cô đã giúp cô tìm lại được chiếc ví, vì thế cô gái hình dung người đàn ông xuất hiện bất ngờ ấy là chàng kỵ sĩ khoác ánh trăng mà đến.
Người đàn ông được cô gái hình dung là kỵ sĩ chính là nhân vật nam chính trong câu chuyện lãng mạn ở Quảng trường Pra-ha.
Kể từ ngày hôm ấy, nam chính trong câu chuyện đã được trao cho một danh hiệu vô cùng thanh cao "Kỵ sĩ ánh trăng".
"Kỵ sĩ ánh trăng" ở Châu Âu tháng Chín đã rộ lên một làn sóng lãng mạn về chủ nghĩa cổ điển, các cô gái đều tin tưởng "Kỵ sĩ ánh trăng" và chuyện tình đẹp như mơ của anh ta, tin rằng người trong câu chuyện ấy chính là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, và họ đang cầu nguyện cho người phụ nữ ấy xuất hiện.
Tháng Mười đến đồng nghĩa với mùa Đông cũng đến, vì vậy gió lạnh, sương ẩm và mưa rào sẽ khiến người đàn ông đẹp trai ấy đóng băng mất. Họ không nỡ để anh ta phải chịu cực khổ, ăn gió nằm sương như vậy.
"Có lẽ anh ấy bị ốm", "Chắc là anh ấy mệt mỏi", "E là anh ấy đã ghét việc chờ đợi", các cô gái nhao nhao suy đoán, rõ ràng nửa đêm qua còn thấy anh ấy đứng bất động ở quảng trường mà sao sáng nay lại không thấy.
Chạng vạng tối, trong một hành lang cổ, bà lão với khuôn mặt thuần phương Đông kể lại những gì đã xảy ra khi bà nhìn thấy tia sáng đầu tiên ló dạng vào ngày thứ nhất của tháng Mười.
Bà lão nhìn cửa kính của cửa hàng trang sức, đoạn thở dài bảo: "Cậu ta đi rồi. Tôi đoán, có lẽ cậu ta đã đợi được người mà mình muốn."
Bằng chất giọng mềm mại đã kinh qua thăng trầm một đời của bà lão, khung cảnh tưởng chừng như ảo ảnh từ từ mở ra.
Tia nắng buổi sớm rọi xuống những cửa kính sắc màu ở xung quanh quảng trường, tạo thành một cầu vồng trôi nổi giữa vòm không. Người đàn ông như mọi ngày chầm chậm đến quảng trường. Ánh nắng đặc biệt thuộc về buổi sớm rơi trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh ta, trông như thể phát sáng. Ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn thẳng về phía trước, tâm trạng anh ta thoạt nhìn không tệ lắm, là bởi lúc này không có mấy cô gái như đỉa bám đến làm phiền anh ta. Phần lớn những cô gái Châu Âu đều là những nàng công chúa lười biếng, thế nên bây giờ chắc hẳn họ vẫn còn say giấc.
Những người sinh hoạt trên quảng trường đều là cư dân sinh sống ở gần đấy, họ có thói quen đến quảng trường vận động vào mỗi sớm. Anh ta mỉm cười chào hỏi họ, trong lòng lại không thôi cảm kích, bởi vì họ cũng chỉ coi anh ta như khách du lịch bình thường tới thành phố mà thôi.
Bàn tay người đàn ông chạm vào làn nước trong đài phun nước, cách đó không xa có một bà lão cùng màu da đang tản bộ, một cô bé nhỏ xíu cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa đi ngang qua bà lão. Cô bé da vàng mắt đen tóc đen trông hệt như củ khoai tây nhỏ. Chú ếch đồ chơi đang nhảy lò cò ngộ nghĩnh ở phía trước. Mỗi một bước nhảy là cô bé lại khoái chí cười khúc khích. Tiếng cười giòn tan như tiếng chuông ngân rung động khắp quảng trường.
Chẳng mấy chốc, chú ếch nhỏ đã nhảy đến chân của người đàn ông, ì ạch chiến đấu với đôi giày da của anh ta mãi không chịu di chuyển. Cô bé ngẩng đầu lên, mếu máo, hai cái má đỏ hồng, phồng lên hệt chiếc bánh bao mới ra lò. Người đàn ông thấy thế bèn cúi xuống, nhìn cô bé chăm chú, đoạn bắt chuyện với cô bé:
"Món quà bé bỏng, sao cháu lại tới đây? Không có ai dẫn cháu đến sao?"
"Món quà bé bỏng ạ? Chú ơi, chú cũng gọi cháu giống mẹ cháu đấy. Mẹ cháu lúc nào cũng gọi cháu là món quà bé bỏng ơi, món quà bé bỏng à."
"Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của chú đấy. Thế không ai dẫn cháu đến đây sao?"
"Dạ, mẹ cháu đi mua đồ ăn sáng cho anh cháu rồi. Pipi nhảy đến đây nên cháu phải đi theo nó ạ."
Cô bé nhỏ xíu xiu chỉ con ếch nằm dưới chân người đàn ông, đôi mắt to tròn như hòn bi ve đảo qua đảo lại nhìn anh ta. Người đàn ông nhặt con ếch nằm chổng vó dưới chân lên, đặt nó ngồi ngay ngắn trở lại, rồi khẽ vuốt tóc cô bé, lẩm bẩm nói: Hình như chú biết cháu đấy. Món quà bé bỏng, cháu tên là gì?
"Ôn Gia Ni!" Một tiếng gọi réo rắt vọng lại từ đằng xa, phát ra từ một cậu bé khoảng chừng bảy, tám tuổi. Cậu bé vội vã chạy đến, lúc nhìn thấy bọn họ thì thả chậm cước bộ, đồng thời quay đầu nhìn người đi theo phía sau mình.
Đứng sau lưng cậu bé là một người phụ nữ.
Dưới khung cảnh ấy, người phụ nữ ăn bận như thế đứng trên quảng trường mang lại một cảm giác vô cùng lạ lùng. Bộ đồ của cô nàng khá kỳ quái, rõ ràng là một chiếc đầm Châu Âu cổ điển, thân váy xòe rộng, vậy mà trên đầu lại đội chiếc mũ phù thủy trong Harry Potter, dưới mũ còn đeo một tấm mạn che mặt màu đen. Cô nàng đứng thẳng đơ ở đó, không ai biết dưới tấm mạn ấy là một khuôn mặt như thế nào và mang biểu cảm gì? Điều duy nhất có thể chắc chắn là cô nàng đang nhìn người đàn ông đang đứng bên đài phun nước, đối diện mình.
"Mẹ ơi, anh ơi!" Cô bé lấy lại đồ chơi trong tay người đàn ông, nhún nha nhún nhảy chạy về phía người phụ nữ mang tấm mạn che mặt. Chiếc quần lụa màu trắng bay múa trên không trung.
Có lẽ là do chạy quá nhanh nên trước khi người phụ nữ lớn tiếng khuyên bảo, "Ôn Gia Ni, cẩn thận nào con, coi chừng ngã sấp xuống bây giờ!" thì cô bé đã vấp chân một phát, ngã xuống vô cùng tráng lệ, song cô bé nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, phủi phủi mông bảo: "Mẹ ơi, con không khóc!"
Người phụ nữ gật đầu, lần này cũng không giống như lần trước hấp tấp chạy tới, con bé đi từng bước nho nhỏ như đếm, đến giữa chừng còn bất chợt quay đầu, nhìn chú tốt bụng đã sửa dáng Pipi lại cho mình, hình như cô bé còn chưa cảm ơn chú tốt bụng đâu.
Người đàn ông vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất, sau khi nghe thấy giọng nhắc nhở của người phụ nữ, khuôn mặt anh ta như thể bị ma nhập, trắng bệch không còn một chút máu.
Cô bé đặt bàn tay nhỏ xíu của mình vào lòng bàn tay người phụ nữ. Người phụ nữ cúi đầu nói khẽ, "Chúng ta đi thôi nào."
Tia nắng đầu tiên treo trên ngọn tháp tròn màu vàng cao nhất ở phía Đông Nam của quảng trường. Người đàn ông lảo đảo chạy về phía người phụ nữ, đồng thời chạm vào tấm khăn che mặt của cô ấy.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp vén tấm mạn, đã bị cô ấy chụp lại, xẵng giọng mà cảnh cáo: "Thưa anh, anh bất lịch sự quá rồi đấy."
Gương mặt luôn căng thẳng của anh ta cuối cùng cũng giãn ra, không kiềm được bật cười, vô cùng điên cuồng: "Tôi nhận ra giọng nói này, tôi thực sự nhận ra giọng nói này, thực sự..."
Trông dáng vẻ đấy của anh ta, người phụ nữ bỗng chốc đờ ra, quên mất trong tay mình còn đang giữ bữa sáng của một đứa trẻ.
"Em có thể cho tôi nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm mạn được không?" Anh ta hỏi cô ấy với giọng run run.
"Không thể!" Người phụ nữ lạnh lùng trả lời: "Tôi là một cô gái xấu xí, vì xấu xí nên phải mang khăn che mặt."
"Nếu thế, em có thể cho phép tôi chạm vào mặt qua lớp mạn được không?" Người đàn ông lại đưa ra một yêu cầu kỳ quái.
"Thưa anh!" Khẩu khí của người phụ nữ rõ ràng rất tức giận: "Anh..."
"Mẹ ơi!" Cậu bé kéo tay mẹ mình, nhẹ giọng gọi.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn cậu bé một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, hờ hững đáp trả một tiếng.
Tia sáng đầu tiên treo trên ngọn tháp vàng dần chếch về bên trái, hệt như mũi tên bắn thắng xuống quảng trường. Chẳng mấy chốc, tia nắng thứ hai, thứ ba rồi lại đến thứ tư...
Nháy mắt, hàng ngàn tia nắng đã biến quảng trường Pra-ha thành một sân khấu tuyệt đẹp tràn ngập ánh sáng.
Trong khung cảnh mơ mộng được tạo ra bởi bầu trời, ánh nắng và những ngọn tháp vàng, người đàn ông nhắm mắt lại, những ngón tay thon dài chạm vào mặt người phụ nữ cách một tấm màn che, bắt đầu từ trán lần chậm xuống phía dưới.
"Thật ra, trán em rất đẹp, không cần phải che nó bằng tóc mái dày cộm. Lông mày em rất cổ điển, cong cong như lá liễu, người có lông mày như vậy khi cười lên trông vô cùng bắt mắt. Đôi mắt em có hình hạnh nhân, người có đôi mắt như thế sẽ không hay khóc, bởi nếu khóc quá lâu, đôi mắt sẽ biến thành quả hạch đào ngay tức khắc. Về phần cái mũi của em... cũng khá bình thường, tuy không cao nhưng thon gọn tinh tế. Có điều em có một đôi môi với hình dạng rất đẹp, là kiểu các chàng trai khi nhìn vào sẽ rung động tâm phách."
Người đàn ông lại chậm rãi lần xuống phác họa, rồi dịu dàng nói tiếp.
"Cằm của em không quá đẹp, khi em tức giận má sẽ phồng lên. Em hiếm khi có khoảnh khắc cười đùa thoải mái. Khi em cười to, má bên trái sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ. Em..."
"Thôi đi!" Người phụ nữ lạnh lùng ngắt lời người đàn ông: "Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng thân thiết ấy, tôi vốn dĩ không quen biết anh!"
Người phụ nữ nắm tay cậu bé quay người đi thẳng, giọng người đàn ông vọng lại phía sau cô.
"Tôi chắc chắn em không phải một cô gái xấu xí mà là một cô gái xinh đẹp động lòng người."
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông cước bộ phía sau cô. Cô đi nhanh thì anh ta đi nhanh, cô đi chậm thì anh ta đi chậm.
Cô bé con theo không kịp bước chân của người lớn khóc oa lên. Tiếng khóc của con bé chọc giận người phụ nữ. Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, chỉ thẳng người đàn ông.
"Anh bị điên đấy à. Anh đi theo tôi làm gì? Tôi có thể chắc chắn tôi không hề biết anh."
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười tinh xảo như điêu khắc từ thủy tinh. Anh ta dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
"Anh ở nơi này đợi một người, đôi mắt anh nhận biết người đó, trái tim anh cảm nhận được người đó và đôi chân anh sẽ dẫn lối anh đến với người đó, khi cô ấy xuất hiện." "
"Anh chắc chắn người mà anh đang đợi chính là em!"
Nói rồi, người đàn ông chậm rãi giơ tay tháo tấm khăn che mặt của người phụ nữ xuống.
Dưới mạn che mặt, khuôn mặt thanh tú dịu dàng của người phụ nữ dính đầy nước mắt.
Sau đó, người phụ nữ nắm tay cậu bé đi trước, còn người đàn ông bế cô bé lội bước theo sau.
Sau đó, người đàn ông không còn xuất hiện ở quảng trường Pra-ha nữa.
Sau đó, tháng Mười đến, quảng trường Pra-ha, chàng kỵ sĩ ánh trăng, cô nàng xấu xí đeo mạn che đã trở thành một câu chuyện lãng mạn của người dân Châu Âu, rải rác trong các khu phố cổ, trong các nhà hàng đã bong tróc giấy dán tường...
Những người Châu Âu phân tán chẳng muốn đi kiểm tra tính chân thực của câu chuyện cổ tích lãng mạn, song họ rất sẵn sàng nói về câu chuyện diễn ra ở Quảng trường Pra-ha vào tháng Chín năm ấy trên ghế cà phê ngoài trời.
~~~~
P/s: Một số hình ảnh đính kèm
Thủ đô Pra-ha quyến rũ với nét đẹp cổ kính và hiện đại