Dịch: Duẩn Duẩn
Vào ngày thứ hai cuối tuần của tháng Mười, năm 2008, Lạc Phạm Ca cầm tờ báo với tiêu đề Ôn phu nhân lén mướn phòng với một người đàn ông, hỏi Ôn Ngôn Trăn: "Nếu tôi bảo những điều này là thật thì sao?"
Ôn Ngôn Trăn chỉ khoác tay lên người cô bảo: "Thôi nào, em đi thay đồ đi!! Mấy thứ tào lao này anh vốn dĩ chẳng để tâm."
Cô cúi gằm, ánh mắt rơi trên tờ báo, giọng nói sao nghe xa lạ đến thế: "Phải, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm loại chuyện này, nhưng giờ thì hiểu rồi, thật ra cũng không có gì khó. A Trăn, cảm giác này anh hiểu mà đúng không?"
"Thời gian đúng rồi, bầu không khí đúng rồi, cảm giác đúng rồi thì tất cả sẽ tự nhiên xảy ra thôi."
"Phạm Ca, em đừng nói bậy." Anh cười cô: "Anh không tin! Anh biết em chỉ muốn rời khỏi anh, muốn chọc tức anh, để anh càng ngày càng mất kiên nhẫn, để rồi cuối cùng mệt mỏi thả em đi. Thật sự điều mà em muốn là ly hôn với anh! Anh thừa biết em đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn khi đi New York về, anh còn biết em gửi email cho anh Đại Âu của em nữa kìa! Thậm chí còn biết tỏng em muốn đến chỗ của anh ta."
"Vậy anh còn chờ gì mà không thả tôi đi? Anh biết gì không? Đó là lý do vì sao những chàng trai khác đáng yêu hơn anh nhiều đấy, đáng yêu đến mức tôi đây kìm lòng không đặng muốn tìm họ đùa giỡn một phen."
"Lạc Phạm Ca, từ khi nào miệng lưỡi em trở nên ngoa ngoắt như vậy? Em nghĩ anh sẽ tin ba cái chuyện quái quỷ của em à? Em nghĩ anh sẽ tin em là người phụ nữ tùy tiện có thể lên giường với đàn ông à?"
"Ồ, quả là vinh hạnh khi Ôn công tử tin tưởng tôi thế đấy. Nếu được, xin Ôn công tử cứ tin tôi vậy nhé. Để tôi xem sự tin tưởng nửa vời của anh có thể duy trì được bao lâu!"
"Lạc Phạm Ca, em cứ chờ mà xem! Anh sẽ duy trì cho đến lúc Tiểu Cao lấy vợ sinh con, duy trì cho đến lúc con trai nó gọi mình là ông nội, bà nội, duy trì cho đến lúc anh chết hoặc em chết!"
"Được thôi, tôi đây cũng chống mắt lên chờ xem. Ôn công tử có gan thì đừng đi tìm Nyan, cũng đừng có chơi mấy cái trò hèn hạ cạy miệng anh ta."
"Lạc Phạm Ca, em đừng ngốc quá! Anh rảnh rỗi tìm thằng hề ấy làm đách à!"
"Giả sử có ngày tôi và 'thằng hề' bị bắt gian tại trận, không biết Ôn công tử có còn tin tưởng tôi nữa không?" Cô khiêu khích nhìn anh, giọng nói gai góc sắc bén.
"Rầm" một phát, Ôn Ngôn Trăn đập vỡ chiếc đèn bàn bên cạnh ghế sô pha.
Hôm ấy anh hung ác như một con báo đập nát hết mọi thứ trong nhà, mấy mảnh vỡ bằng thủy tinh cắt sâu vào tay anh, khuôn mặt gần trong gang tấc giàn giụa nước mắt, anh và cô cứ nhìn nhau như vậy giữa một đống đổ nát.
Hồi lâu sau.
Cô giúp anh băng bó vết thương, anh bèn dịu dàng giơ cánh tay còn lại vuốt tóc cô.
Anh và cô vốn dĩ sở hữu một tình yêu đẹp nhất thế giới, cả hai từng là thanh mai trúc mã vậy mà giờ đây...
"Tóc em mới kín trán
Trước cửa bẻ hoa đùa
Chàng cưỡi ngựa trúc lại
Quanh ghế tung mơ chua
Cùng ở xóm Trường Can
Đôi trẻ vui tha hồ."*
(*) Trích bài thơ Trường can hành 1 của Lý Bạch do Trúc Khê dịch.
Ôn Ngôn Trăn lẩm nhẩm đọc, đoạn hôn tóc cô: "Phạm Ca à, em nói cho anh biết vì sao hai ta lại không thể quay về như trước được không em?"
Đầu cô cúi rất thấp, cẩn thận xử lý vết thương cho anh, đoạn nói: "Vì sao hai ta lại không thể quay về như trước ư?"
"Vì cô bé Lạc Trường An đi dọc theo eo biển Malacca đặt chân đến Hồng Kông là em gái tôi, con bé không phải Trương Tam, cũng không phải Lý Tứ, và cũng chẳng phải bất kỳ ai trên thế gian này. Con bé là người tôi thân nhất, còn anh là người tôi yêu nhất. Thế mà hai người tôi thân nhất và yêu nhất thế gian lại cùng nhau lừa dối tôi."
"Vì tôi đã từng tiếp cận với chân tướng rất gần, chỉ cách một tấm rèm mỏng tang. Nếu khi ấy anh chịu đi ra sau rèm cửa, hoặc tôi dũng cảm kéo tấm rèm ấy lên thì tốt biết mấy, ít nhất cũng chẳng bị dối gạt đau lòng đến vậy, cũng chẳng hàng đêm mơ thấy thời khắc ấy, biến thành cơn ác mộng cầm tù tôi, vây khốn tôi chết dần chết mòn trong ấy."
"Vì Lạc Trường An đã chết, nhưng dù cô ta đã chết tôi vẫn chẳng thể thoát khỏi cô ta. Cô ta khiến tôi sợ hãi giống hệt như con chuột trốn dưới cống, cô ta khiến tôi không dám đến gặp Tiểu Cao, cô ta khiến tôi tin rằng tình yêu của người mẹ chính là con rắn độc, có thể giết chết con mình bất cứ lúc nào. Anh hẳn biết, không có gì tàn nhẫn hơn thế nữa."
"Đây hết thảy đều là độc dược, A Trăn, nó đang cắn nuốt linh hồn tôi, từng ngày từng giờ làm rữa nát linh hồn tôi. A Trăn, tôi nói anh nghe những điều này, liệu anh có hiểu không?
Đúng, anh hiểu, anh thừa hiểu điều đó, song cũng bởi hiểu quá rõ nên anh đâm sợ hãi. Trong con người anh vốn có tính ích kỷ và phóng lãng trời sinh, nên anh buông thả để con tim mình chú ý đến Lạc Trường An, chính vì thế anh mới hiểu một Ôn Ngôn Trăn không có Phạm Ca chẳng khác nào cái xác không hồn, anh vẫn sống ích kỷ như vậy, vẫn luôn như vậy!
Do đó, Ôn Ngôn Trăn khốn nạn nói: "Làm thế nào bây giờ, Phạm Ca? Em nói gì anh thật sự không hiểu!"
Đôi mắt mới rồi còn đốt lên xíu hy vọng giờ đã nguội lạnh như tro tàn, từ từ rũ xuống như thế không bao giờ có thể mở lên được nữa.
Vài ngày sau đó, tâm trí Ôn Ngôn Trăn vẫn mãi lởn vởn câu nói, "Thời gian đúng rồi, bầu không khí đúng rồi, cảm giác đúng rồi thì tất cả sẽ tự nhiên xảy ra thôi."
Câu nói ấy như lời nguyền ác độc gặm xé trái tim anh!
Không, không nên như thế, mày phải tin cô ấy, vì cô ấy là Phạm Ca. Ôn Ngôn Trăn cố chịu đựng không động đến gã trai tên Nyan đó, không biết đã bao lần âm thầm cười nhạo gã, chẳng qua gã chỉ là một con giun đáng thương bị vợ anh lợi dụng.
Anh muốn Lạc Phạm Ca thấy rằng, anh giống như những gì cô nói, Ôn công tử có gan thì đừng đi tìm Nyan, cũng đừng có chơi mấy cái trò hèn hạ cạy miệng anh ta.
"Nyan", "Nyan", tiếng gọi thân thiết biết bao nhiêu.
Sự ngờ vực chính là mầm mống ngủ sâu trong tim ta, một khi nó trồi lên khỏi mặt đất, ắt sinh sôi nảy nở một cách nhanh chóng, che đi đôi mắt ta và quấy nhiễu tâm trí ta.
Sau đó, vào một ngày cuối tuần của tháng Mười, Ôn Ngôn Trăn không biết từ đâu xông tới kéo cô đang khiêu vũ với Nyan một mạch ra cửa sau, tiếp diễn hình thức ở chung gần đây của bọn họ, châm chọc, khiêu khích, cãi vã, công kích nhau bằng những ngôn từ độc ác nhất.
Cuối cùng, giọng nữ hết chịu nổi gào lên: "Có cần tôi quay lại cảnh lên giường với Nyan rồi chỉnh sửa thành bộ phim nóng ném vào bản mặt anh, để anh thưởng thức thì anh mới chịu nhận là mình bị cắm sừng không hả?"
Ôn Ngôn Trăn không kịp suy nghĩ, tát luôn một phát vào mặt cô.
Sau khoảng im lặng chết chóc, Phạm Ca bụm mặt cười ha hả: "Anh xem, cuối cùng vẫn ra nông nỗi này, nếu trước đây anh chịu thả tôi đi, ít nhất hai ta còn lưu giữ chút hồi ức tốt đẹp về nhau."
Không biết là nước mắt hay mồ hôi làm nhòe đi lớp trang điểm dày đậm trên mặt cô, cô lắc đầu, nụ người càng lúc càng mở rộng, nhẹ hẫng như cơn gió, tựa làn khói sắp tiêu tán trong phế tích, không ngừng lẩm nhẩm, Giờ ngay cả chút hồi ức tốt đẹp cũng chẳng còn, biến mất rồi, mất hết rồi.
Làm sao có thể biến mất? Làm sao có thể? Ôn Ngôn Trăn bỗng cảm giác mình biến thành con sói khát máu nơi hoang dã, ngay trong kho chứa bia chật hẹp, anh cưỡng ép xông thẳng vào người cô.
Anh trói chặt hai tay cô bằng dây nịt, buộc miệng cô bằng cà vạt rồi thô bạo xuyên xỏ cô từ phía sau. Trong không gian chật hẹp, người phụ nữ không chịu khuất phục càng cổ vũ thú tính nguyên thủy trong anh trỗi dậy.
Tàn cuộc, cô nằm im thoi thóp, nở nụ cười sầu thảm, yết ớt thốt ra từng chữ một, Ôn Ngôn Trăn, cuối cùng tôi cũng đã làm được rồi, với anh, không yêu không hận.
Suốt ba ngày sau đó, cô phải vượt qua trong bệnh viện.
Sau khi xuất viện, cô sống trong biệt thự ở Stanley. Khoảng thời gian ấy, cô không còn nói với anh bất luận một lời nào. Khi anh nói chuyện với cô, cô chỉ thờ ơ lạnh nhạt, dường như đang nghe mà cũng dường như không.
Tiết trời chuyển lạnh, tháng Mười một đã tới.
Đầu tuần tháng Mười một, vệ sĩ bảo vệ Phạm Ca gấp rút báo cáo không thấy cô đâu, vừa mới nháy mắt một cái chiếc xe đen đã đón cô đi mất.
Ôn Ngôn Trăn nghe xong như con ruồi mất đầu, lập tức chạy loạn xạ khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Hồng Kông. Mấy tiếng sau, Ôn Ngôn Trăn nhận được một tin nhắn ngắn, bên trên chỉ ghi tên khách sạn và số phòng, bên dưới còn kèm một dòng chữ, Cứ đến căn phòng này bây sẽ thấy điều thú vị.
Lúc Ôn Ngôn Trăn đến khách sạn đã là 11 giờ 30 phút tối, bên ngoài khách sạn đã có hơn mười phương tiện truyền thông chờ trực. Bọn họ mang theo cái thứ gọi là kiếm cơm của mình với gương mặt tràn đầy hưng phấn. Ôn Ngôn Trăn cho vệ sĩ bao vây họ trong bãi đỗ xe của khách sạn.
Bấy giờ, anh đứng ngoài cửa khách sạn, cơ thể run rẩy khốn cùng.
Sự ngờ vực chính là mầm mống ngủ sâu trong tim ta, một khi nó trồi lên khỏi mặt đất, ắt sinh sôi nảy nở một cách nhanh chóng, che đi đôi mắt ta và quấy nhiễu tâm trí ta, không cần tốn chút sức lực nào vẫn có thể làm ta hoàn toàn thay đổi.
Giờ phút này, trong túi áo khoác của anh có một khẩu súng lục bé xinh được trang bị cả ống giảm thanh. Ôn Ngôn Trăn sẽ chỉa thẳng vào huyệt Thái Dương của gã trai đốn mạt kia, hệt như chơi xạ kích vậy.
"Pằng" một tiếng, máu phun ra từ đầu gã Nyan chắc chắn sẽ khiến vợ anh sợ chết ngất?!
Anh cũng không phải là chưa từng giết người, Ôn Ngôn Trăn nhếch khóe miệng, đẩy cửa ra.
Đây là phòng tổng thống của khách sạn. Căn phòng được trang trí bằng hai tông màu vàng và đỏ tượng trưng cho sự xa xỉ sang trọng, hệt như thiên đường ở nhân gian. Vài tháng trước, David Beckham cũng từng sống ở đây, có người nói anh ta đánh giá căn phòng này đạt chuẩn năm sao. Lúc này, Ôn Ngôn Trăn không ngờ bản thân còn bụng để suy nghĩ đến chuyện ai thuê ai trả, giá cao ngất ngưởng như vậy, gã trai pha rượu lương tháng èo ọt kia trả nổi ư, chuyện vớ vẩn!
Đạp lên tấm thảm đỏ, Ôn Ngôn Trăn cầm súng bước từng bước qua những thứ hào nhoáng, cuối cùng đứng lại trước một căn phòng mở nửa cửa.
Cánh cửa chỉ hé một nửa, Ôn Ngôn Trăn dùng nòng súng đẩy ra.
Mọi thứ dần dần hiện ra, trên thảm có hai ly vang đỏ ngã trái ngã phải, đập vào mặt là hương rượu nồng nặc và...
Mùi ân ái của nam nữ sau khi triền miền, càng triền miên thì mùi đó càng đặc quánh. Ánh mắt anh chuyển đến chiếc giường tròn nằm ngay trung tâm, trên giường không có ai.
Ôn Ngôn Trăn cười khẩy. Lạc Phạm Ca là kẻ nhát gan, đây không phải là hô ngừng đúng lúc ư!? Đúng là chỉ biết nói cho sướng miệng, gì mà đã học được cách không yêu không hận, thế giờ là sao?
Ôn Ngôn Trăn tiến về phía phòng tắm. Anh cảm thấy giờ phút này mình bình tĩnh hệt như tay pháp y đến kiểm tra hiện trường vụ án. Cuối cùng anh cũng tìm được chứng cứ gây án của hung thủ trong thùng rác phòng tắm.
Hai cái áo mưa đã dùng qua và một chiếc hoa tai hình hoa hồng. Hoa tai này Ôn Ngôn Trăn không lạ gì, thế giới chỉ có một đôi duy nhất, anh tặng cho cô. Nhà thiết kế vẽ theo bức tranh anh lên ý tưởng trước đó, khoảng thời gian ấy là tuần trăng mật của họ.
Tuần trăng mật xa xôi tựa ngàn năm ánh sáng. Cô đứng chân trần trên bờ cát với khuôn mặt rám nắng, phía sau là biển và bầu trời ở Maldives. Cô đưa lưng về phía mặt trời, hàm răng trắng đến lóa mắt, tiếng cười vui vẻ xâu thành từng chuỗi.
"Phạm Ca", Ôn Ngôn Trăn vươn tay ra, cố bắt lấy cô gái cười toe với anh trên bờ cát, song tay vừa xòe ra, chiếc hoa tai bị nắm chặt trong lòng bàn tay liền rớt xuống, phát ra âm thanh giòn giã hù Phạm Ca chạy mất.
Cơ thể dựa vào tường từ từ trượt xuống, trái tim cũng chìm xuống tận đáy vực sâu thăm thẳm. Thời khắc đó Ôn Ngôn Trăn đột nhiên hiểu được, có lẽ vợ anh muốn dùng cách này để nói với anh rằng, hai người thật sự không thể quay về được nữa.
Không thể quay về được nữa ư? Cô nói cô đã đi xa, còn anh vẫn ở đây, thế phải làm sao bây giờ?
"Phải làm thế nào mới tốt đây, Phạm Ca?!" Ôn Ngôn Trăn ngồi thụp dưới đất, thì thào với không khí.
Điện thoại đột nhiên reo lên, Ôn Ngôn Trăn máy móc đưa lên tai, rập khuôn lên tiếng: "Nói!"
Nhóm vệ sĩ của anh bảo đã tìm thấy Nyan, gã đang lái xe ở gần đó.
"Đụng chết gã!" Ôn Ngôn Trăn lạnh tanh nói.
Thời khắc ấy, Ôn Ngôn Trăn căn bản không còn minh mẫn để suy xét, suy xét liệu Phạm Ca của anh có thể ngồi trong chiếc xe ấy hay không. Phạm Ca của anh sao có thể ngồi xe của gã trai ấy được, không đời nào!
Khoảng một tiếng sau, Ôn Ngôn Trăn lại nhận được một cuộc điện thoại, vẫn là trong phòng tắm. Lúc đầu anh còn cho rằng mình nghe nhầm, cẩn trọng hỏi: "Lặp lại lần nữa, nói chậm hơn chút."
Người phía bên kia điện thoại thực sự nói rất chậm, còn kèm cả nỗi sợ hãi hoảng loạn, Không biết tại sao lúc mở cửa xe Nyan lại là Ôn phu nhân. Vì bị chiếc xe phía sau đụng mạnh nên mất lái lao thẳng vào hàng rào bên cạnh, máu me khắp người...
Điện thoại trượt khỏi tay anh, trong nháy mắt, cổ họng phát ra một âm thanh kỳ lạ, Ôn Ngôn Trăn vểnh tai lắng nghe, và rồi anh thấy mình đang khóc.
Lạc Phạm Ca thực sự là một cô bé bất hạnh, còn ai xui xẻo hơn cô nữa đây? Khổ sở lắm mới thích một người đàn ông, thế mà tên khốn nạn đó lại dan díu với em gái của mình.
Bây giờ...
Bây giờ, Lạc Phạm Ca, đứa bé không may mắn, lại trở thành nhân vật chính của một vụ quạ đen chỉ vì quyết định ghen tuông của người chồng mù quáng.
Ôn Ngôn Trăn không biết đây có được xem là trò đùa chết chóc không nữa. Anh cười ha hả, cười đến nghẹt cả thở. Ôn Ngôn Trăn cảm thấy giai điệu trào phúng man rợ đó đang đẩy anh vào bóng tối, e rằng chỉ một giây nữa thôi anh sẽ trở thành người đàn ông chết một cách bí ẩn trong phòng tắm.
Sáng suốt là Ôn Ngôn Trăn không để mình chết một cách bí ẩn. Anh đã đến với Phạm Ca, vùi mặt sâu vào lòng bàn tay đẫm máu của cô.
Nói với người đang nhắm nghiền mắt rằng, Lạc Phạm Ca, chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ nghe em hết, bao gồm cả việc để em đi!
Và rồi như anh muốn, Lạc Phạm Ca tỉnh lại vào một tháng sau đó.
Chỉ có điều thấy cô vừa mở mắt, anh liền phô bày một tư thái tốt đẹp nhất, mỉm cười với cô, nói dối thấu trời, đồng thời khiến cô yêu anh lần thứ hai!
Mọi thứ, mọi thứ chẳng có gì thay đổi, chẳng qua anh chỉ để mọi chuyện quay về với khi trước.
Chuyện cũ đã xảy ra như thế, bọn họ là thanh mai trúc mã, là hai đứa bé hồn nhiên vô tư lự, ở lứa tuổi đẹp nhất của đời người, kết tóc đồng tâm, nên duyên vợ chồng.
~~~~
P/s: Khổ thân Phạm Ca ~
Tớ chỉ biết thở dài mà thôi ~~ haiz haiz