Dịch: Duẩn Duẩn
Ngày hôm sau, Ngôn Kiều nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng làm việc của Ôn Ngôn Trăn, ném mạnh một xấp giấy xuống bàn: "Không phải mẹ đã bảo con để mắt đến vợ mình cho hẳn hoi rồi à? Giờ nhận được thứ này chỉ biết câm như hến!"
Một xấp ảnh rơi lả tả trên mặt đất, Ôn Ngôn Trăn vội cúi người nhặt lên.
Trong một cảnh xa hoa trụy lạc, vợ anh đang mặt kề mặt nhảy đầm với một gã đàn ông. Tấm khác thì vợ anh đang uống rượu đêm với gã đàn ông quay lưng về phía cảng Victoria.
Tấm cuối cùng là gã đàn ông đang ngồi xổm trước chân của vợ anh, buộc dây giầy giúp cô, còn cô thì đang cúi đầu. Tấm hình này chắc hẳn được chụp từ trên cao, lộ hẳn cả cần cổ thanh tú của vợ anh.
Ôn Ngôn Trăn nhìn chằm chặp mấy bức hình. Gã đàn ông trong hình nom cao to và sành điệu, đường nét sắc cạnh. Kiểu trai trẻ thế này chỉ cần nháy mắt Ôn Ngôn Trăn cũng đoán được thân phận của gã. Cuộc sống về đêm ở Hồng Kông sản sinh ra mấy nhân vật này, ban đêm thì gọn gàng xinh đẹp, mặt mũi trêu người, đầu cơ trục lợi mấy ả đàn bà, còn ban ngày thì trốn trui trốn nhủi trong nhà trọ, bận đại chiếc quần soóc rộng, nằm chảy thây như con cá ngát trên ghế sô pha, suy sụp chán nản.
Nhác thấy bà Ngôn đi về phía mình, Ôn Ngôn Trăn nhanh nhẹn gom mấy bức hình lại, nheo mắt nhìn mẹ mình.
Ngôn Kiều chống nạnh, tay gác trán: "Mấy thứ này mẹ nhận được không ít lần. Trước kia Phạm Ca tham gia mấy bữa tiệc không đứng đắn, mẹ xem như mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà nay, nó lại vẽ chuyện hơn, ngay cả đàn ông cũng không thiếu. Ôn Ngôn Trăn, mẹ xin con quản cho kỹ vợ mình. Gã trai trong hình là người Singapore, con lai Trung Ấn. Mẹ biết nó, nó rất biết cách làm đàn bà vui, nếu như con còn cứ bàng quang như vậy..."
"Nếu như chuyện này xảy ra lần nữa mẹ cứ gửi thẳng ảnh đến chỗ con, tới đó, xin mẹ hãy xem như chưa từng thấy gì." Ôn Ngôn Trăn cắt đứt lời mẹ mình, trầm giọng nói: "Không, mẹ phải giả vờ như không biết không thấy gì."
Ngôn Kiều vừa mới đi, Ôn Ngôn Trăn đã vội bảo thư ký khẩn cấp lùi lại buổi xã giao tối nay rồi hấp tấp cầm chìa khóa lao thẳng về nhà, trên đường chẳng biết đã vượt mấy cái đèn đỏ. Về đến nhà thì sốc tới tận óc khi phát hiện Phạm Ca bất thình lình nhuộm mái tóc đen óng thành đỏ rực.
Chạng vạng 6 giờ tối, nắng chiều còn vương vất cái nóng của đầu hạ, trong vườn hoa vọng ra tiếng nhạc du dương, khăn trải bàn trắng tinh phủ kín chiếc bàn dài, mấy thanh niên trẻ tuổi ăn bận thời thượng chia nhau ngồi hai bên. Tiếng cười duyên dáng của mấy cô gái xem bộ rất hợp với những lời ngon ngọt của các chàng trai. Người hầu cung kính đứng một bên, còn nhân viên bận đồ đồng phục phục vụ rất chuyên nghiệp, rót vang đỏ nghiêng đúng 45 độ cho một quý bà. Muôn sắc hoa đua nở trong vườn, ngào ngạt hương thơm.
Ôn Ngôn Trăn chậm rãi đưa mắt nhìn đến giữa bàn ăn, đoạn dừng dại, một cô gái với mái tóc đỏ rực như lửa đang ngồi đó. Hôm nay cô bận chiếc áo quây không dây màu trắng, để lộ bờ vai trần mảnh mai tuyệt đẹp, đang ghé tai nghe gã đàn ông bên cạnh nói chuyện. Gã trai kia anh vừa thấy cách đây không lâu, tên con lai Trung Ấn rất biết cách làm vui lòng đàn bà.
Bấy giờ, không biết gã nói gì chọc cô cười không ngớt, ánh chiều hoàng hôn nhuộm cả vòm trời trắng ởn trước đó thành một quầng sáng vàng thánh thiện, trong khu vườn trăm hoa đua nở, mái tóc màu đỏ rượu của cô trông rất bắt mắt, tựa như một tinh linh xinh đẹp thuần khiết nghịch ngợm chọc phá người khác.
Cô là Phạm Ca của anh đấy ư?
Ôn Ngôn Trăn bỗng phát hiện đôi chân mình không thể cựa quậy được. Mới đầu thấy cảnh này cơn giận lôi đình xông thẳng lên não anh, chỉ muốn hầm hầm lao tới lôi cô đi, đồng thời đấm nát mồm gã tráo trở kia, cho gã chừa cái tội thích khua môi múa mép, sau đó lôi cô đến tiệm tóc ngay và lập tức.
Không quên rống lên dữ tợn với cô: Lạc Phạm Ca, em thần kinh cái gì đấy hả? Không đâu học thói hư tật xấu của ai đó? Nhuộm về ngay màu cũ cho anh!
"Ôn tiên sinh về rồi ạ." Quản gia đứng bên cạnh gật đầu, cung kính lễ độ.
Ông quản gia chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, vẫn hay gọi anh giống như mẹ. Mà nay thái độ khiêm cung khác thường, hiển nhiên muốn thông báo cho mọi người trong vườn biết chủ nhân chính thức đã trở về.
Mọi người ngồi hai bên bàn ăn đồng loạt nhìn về phía anh, Ôn Ngôn Trăn tà tà đi tới chỗ Phạm Ca, chỉ cần đảo mắt một vòng cũng biết vợ anh mời những ai, trong đám người đó có mấy tay nổi danh là sát phu có tiếng.
Ôn Ngôn Trăn đứng bên cạnh Phạm Ca, vẻ mặt lạnh tanh, định bụng dùng thân phận thiếu gia nhà họ Ôn đuổi thẳng cổ đám người này đi thì vợ anh đã lên tiếng trước.
"Sao hôm nay anh về sớm thế? Không phải buổi tối có buổi xã giao à?" Cô ngẩng đầu hỏi, khóe miệng còn đọng lại nụ cười ban nãy.
Ôn Ngôn Trăn cúi đầu nhìn cô, gắng sức nuốt mấy lời sắp phun ra xuống bụng.
Người phụ nữ này có còn là Phạm Ca của anh nữa không? Sao mà xa lạ khó nắm bắt đến thế, khóe miệng hơi nhếch như có thể thốt ra những câu chết người bất cứ lúc nào.
"Ôn Ngôn Trăn, anh thả tôi đi!!" "Ôn Ngôn Trăn, anh thấy chúng ta còn thể tiếp tục nữa hay sao?"
Gượm đã, như thế là không được! Ôn Ngôn Trăn làm dịu nét mặt, không thể để Phạm Ca của anh khó chịu được. Chắc chắn nếu anh hạ lệnh đuổi khách cô sẽ cảm thấy mất mặt ngay lập tức.
Với nét mặt dịu dàng, anh cúi đầu xuống, đôi môi in lên làn môi cô, đầu lưỡi quét qua giọt rượu rum còn dính trên khóe môi cô, mút mạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào gã trai ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, cảnh cáo gã, nhận được tín hiệu không tốt tên đó vội vàng tránh ánh mắt.
Trên đường về anh có điều tra lai lịch của gã. Tên này là người Singapore, hiện đang làm bartender cho một quán bar nổi tiếng ở Hồng Kông, không thiếu các cô gái yêu thích. Rặt một đám đàn bà ngu ngốc, hay gọi gã là "Nyan", "Nyan".
Ôn Ngôn Trăn từ tốn rời khỏi môi cô, mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.
Bữa tiệc trong vườn kéo dài bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc bằng một câu "Tiễn khách" của cậu chủ nhà họ Ôn.
Lúc đầu Ôn Ngôn Trăn rất lịch sự thay thế vị trí của quý ông Nyan, phục vụ vợ mình, khóe miệng luôn nhoẻn cười xã giao.
Suốt quá trình ấy, mấy tay nổi tiếng là sát phu rườm rượm đến mời rượu anh, cố ý cúi người khoe rãnh ngực sâu hun hút của mình. Ôn Ngôn Trăn cười nhạt, rặt một đám đàn bà ngu ngốc. Anh không tự chủ liếc qua Phạm Ca, thấy cô hẵng còn trò chuyện say sưa với người phụ nữ kế bên về show trình diễn thời trang của nợ nào đó cuối tuần trước.
Chả hiểu sao anh bắt đầu thấy nóng máu, bệnh ấu trĩ trong người bỗng dưng tái phát, bèn thò tay cầm lênh khênh ly vang đỏ chạm cốc với ả đàn bà ngực bự bận chiếc đầm màu tím đứng trước mặt, làm bộ trượt tay đổ cả ly rượu vào ngực ả, tức thì ả hét chói tai mặt mũi tái xanh cả ra.
Tuyệt, giờ thì đã thu hút sự chú ý của đám người, tất nhiên, bao gồm cả vợ anh.
Ôn Ngôn Trăn chả chút hoang mang, lịch sự rút chiếc khăn ăn bên cạnh chu đáo giúp cô ả lau vết ố trước ngực mà mình 'vô tình' tạt vào, vừa lau vừa liếc Phạm Ca.
Song cô chỉ bình thản đứng đó, nhìn tất cả bằng ánh mắt hờ hững, chẳng có chút ghen tỵ hay đố kị nào, thậm chí ngay cả khi tay anh đã chạm vào bộ ngực to xệ của ả đàn bà kia. Ôn Ngôn Trăn bỗng dưng thấy tức anh ách trong lòng, nhưng không chỉ là tức, những tấm hình kia, gã đàn ông trong tấm hình kia khiến anh muốn làm một chuyện gì đó khác người.
Cứ cái đà này, xem chừng anh sẽ điên mất.
Nhưng anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi anh thừa biết Phạm Ca của anh không còn là cô gái bận chiếc váy xuân bất chấp giá trời lạnh lẽo, cả người run lẩy bẩy song vẫn cố ra vẻ bình thường, đứng đón anh ở sân bay hôm nào nữa rồi.
Ôn Ngôn Trăn nhìn Phạm Ca chằm chặp, cô bình thản nhìn lại anh với đôi mắt không chút gợn sóng, Ôn Ngôn Trăn cảm giác trái tim mình như đang vụn vỡ thành tro bột.
Được lắm, anh gạt tay qua, ả đàn bà ngực bự ngã sòng xoài trên mặt đất, đoạn rít từng câu từng chữ qua kẽ răng "Tiễn khách", rồi túm lấy tay cô kéo khỏi vườn hoa.
Đến khi lôi cô về phòng ngủ, Ôn Ngôn Trăn vẫn chưa thôi tức. Anh cởi phăng chiếc áo vét ném qua một bên, giật mạnh chiếc cà vạt, gỡ mấy chiếc cúc trên áo sơ mi ra, nhưng dùng đủ mọi cách cũng không gỡ được.
Cô đi tới, đẩy tay anh ra, lạnh nhạt bảo: "Để tôi!"
Mở nút đầu tiên và thứ hai xong, cô bẻ cổ áo sơ mi của anh xuống, đoạn luồn tay vào tóc mình, cười trào phúng bảo: "Màu tóc của tôi khiến anh gai mắt thế à? Hay do tôi mở tiệc ở nhà làm anh bực mình. Trước đây, lúc còn là con nuôi nhà họ Ôn, tôi từng ước được mở tiệc như vậy ở nhà lắm, bạn bè tôi nhiều lần đòi đến chơi, nhưng tôi không dám. Vậy mà tôi cứ tưởng lấy anh rồi sẽ khác."
Cô rũ mắt, giễu cợt: "Hóa ra vẫn thế, chả có gì khác biệt."
Ôn Ngôn Trăn hít sâu một hơi, từ tốn bảo.
"Vô dụng thôi, Phạm Ca ạ. Dù em có giả vờ điềm đạm đáng yêu hay thi thoảng phơi bày cuộc sống thối nát của con dâu nhà họ Ôn với bên ngoài và gửi hình của em cho mẹ đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi."
Cô ngước mắt lên, Ôn Ngôn Trăn nhìn thẳng vào mắt cô.
"Có lẽ chúng hữu dụng với người khác, nhưng với anh thì hoàn toàn không! Em thừa biết điều này chứ!"
Cô se sẽ cười, đôi môi nhợt nhạt, đi sượt qua người anh, đến trước hình kết hôn của hai người.
"A Trăn, sao anh cứ phải cố chấp như vậy? Anh không thể nghĩ những gì tôi làm là vì muốn tìm kiếm chút kích thích trong cuộc sống thôi ư, rồi thời gian qua đi, cả hai chúng ta đều cảm thấy chán ngán và mệt mỏi. Đến lúc ấy Ôn công tử sẽ phát hiện cái mà hiện tại anh gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ là sự cố chấp nhất thời mà thôi."
Ánh mắt cô ngưng đọng trên tấm hình cưới, như thể đang nhìn hai người trong khung ảnh, hoặc như thể xuyên thấu qua tấm hình thấy một thế giới xa xôi khác.
Cô tự lẩm bẩm với chính mình: "Đến lúc đó có lẽ hai ta sẽ giống như bố mẹ anh, đồng sàng dị mộng, sống chung dưới một mái nhà. Nếu anh cứ khăng khăng bắt tôi ở lại."
Sau câu nói ấy, Ôn Ngôn Trăn cưỡng ép đi vào cô, anh muốn thuyết phục cô bằng cơ thể của mình, muốn dùng sự va chạm thô bạo khiến cô đau đến nhếch miệng, khiến cô nhắm mắt lại, thu hồi đôi mắt bướng bỉnh quật cường đó.
Về sau, chuyện như vậy thỉnh thoảng lại xảy ra, chỉ có điều đôi mắt người nằm dưới anh ngày càng trống rỗng, không có tiêu cự, làm anh ngày càng khủng hoảng trầm trọng, anh sợ hãi.
Người anh ôm trong ngực nói rằng cô gái tên Phạm Ca từng nói thích anh khi anh còn chưa trở thành hoàng tử dường như ngày càng đi xa rồi, sắp biến mất mãi mãi rồi.
Mỗi đêm Ôn Ngôn Trăn giật mình thức giấc đều lo lắng nhìn xem người bên cạnh có còn ở đó hay không, đến khi thấy cô còn đang yên giấc ngủ anh mới yên tâm thở phào, đoạn ôm siết cô vào lòng không buông.
Cô vẫn còn ở đây, bên cạnh anh, mỗi ngày ngủ cùng anh trên một chiếc giường, được ôm, được chạm vào, thế là tốt rồi, thực sự quá tốt rồi!
Ôn Ngôn Trăn mỗi ngày đều tự nhủ với lòng mình: Đừng quá ép buộc cô ấy, đừng quá siết chặt cô ấy, cũng đừng khiến cô ấy không vui!
Chính vì thế anh bắt đầu học được cách một nhắm một mở cho qua tất cả. Đôi khi anh sẽ khen mấy bộ váy xinh đẹp mà cô đặt may khắp nơi trên thế giới, khen đôi hoa tai của cô, khen giày cao gót của cô,...
Khi nào tâm trạng cô vui vẻ nghe thấy thế sẽ hôn gò má anh bằng đôi môi đỏ chót diễm lệ, còn khi nào tâm trạng cô tồi tệ thì anh sẽ biến thành đứa nói chuyện với không khí.
Mỗi ngày Ôn Ngôn Trăn đều cầu nguyện cho thời gian trôi qua thật nhanh, tựa như lời nói của thế hệ trước, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.
Nhưng một ngày nọ, bức hình chụp vợ anh đi mướn phòng với một gã đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt anh.
Về sau, Ôn Ngôn Trăn đã hối hận không biết bao nhiều lần, tại sao lúc đó anh lại không trừ khử quách gã trai bao kia đi, cho hắn bốc hơi khỏi thế gian này mà không ai hay biết.