Dịch: Duẩn Duẩn
Cố Tử Kiện kéo tay cô tới một góc bàn phía trong. Còn nửa tiếng nữa là đến đêm vọng lễ Giáng Sinh. Vào lúc mười một giờ rưỡi, Cố Tử Kiện kể cho Phạm Ca nghe một câu chuyện xưa.
Câu chuyện về anh ta và một cô gái nọ.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là vào lễ Giáng Sinh. Trong công viên Trung tâm Phố New York, tất cả mọi người đều đang rất vui mừng, chỉ có mình cô ấy là mặc nguyên cây màu đen từ đầu đến chân, đôi môi thoa một lớp son diễm lệ. Trong chớp nhoáng, có một tên trộm giựt mất ví tiền của cô ấy."
Cố Tử Kiện nói rằng đó là một cô gái kỳ lạ, tên trộm cướp mất ví của cô ấy mà cô ấy không hề la làng, chỉ đứng đó nhìn tên trộm chạy mất.
"Đó là một cô gái phương Đông còn rất trẻ, tôi cảm thấy cô ấy cần giúp đỡ nên đã mạo muội tới hỏi cô ấy có cần báo cảnh sát hay không? Nhưng em đoán xem cô ấy đã nói gì với tôi?"
Cố Tử Kiện hắng giọng, bóp cho giọng mình thật the thé, bắt chước nói.
"Anh này, nếu anh bắt giúp tôi một chiếc taxi về khách sạn, tôi sẽ qua đêm với anh. Khách sạn chỗ tôi ở, một buổi tối có giá $ 9,990."
Không biết có phải vì Cố Tử Kiện bắt chước quá giống hay không mà trong mơ hồ, hình ảnh một người phụ nữ mặc đồ đen xuất hiện trong tâm trí cô, đôi môi tuyệt đẹp của người phụ nữ đang nhấp nháy, vẻ mặt thì vô cùng lỗ mãng.
Khóe miệng Cố Tử Kiện hiện lên một nếp nhăn nhàn nhạt khi cười, ánh mắt nhìn vào xa xăm, như thể anh ta đang nhìn vào một thành phố xa xôi nào đó, nơi được mệnh danh là thành phố nhộn nhịp bậc nhất thế giới.
"Cô gái ấy nhìn phát là biết kiểu người ngoan hiền không biết làm chuyện xấu. Giống như mấy cô bé hay đi giày cao gót của mẹ để cố gắng trở thành thục nữ vậy đấy. Vừa hay đêm Giáng Sinh đó tôi cũng đang chán, thế là bèn đưa cô ấy về nhà trọ. Chuyện vui rồi cũng đã tới, tôi hỏi cô ấy thích 'áo mưa' loại gì, cô ấy liền sợ đến xanh mặt. Cuối cùng, tôi bắt gặp cô ấy đang cố gắng trốn thoát khỏi cửa sổ phòng tắm nhà tôi."
"Chắc hẳn cô gái ấy đang rất tuyệt vọng, chỉ có người con gái tuyệt vọng mới không sợ qua đêm với người đàn ông xa lạ. Tôi kéo cô ấy từ trên bậu cửa xuống, dù gì nhà tôi cũng ở lầu chín lận. Sau đó, tôi mời cô ấy uống rượu, trong lúc nửa tỉnh nửa say cô ấy cho tôi biết cô ấy đang tránh né một người đàn ông. Người đó là chồng cô ấy. Cả đêm đó, cô ấy cứ lải nhải miết về những chuyện mà chồng cô ấy làm cô ấy khó chịu."
"Vào lúc sáng sớm, một chiếc xe limousine sang trọng đậu trước cửa nhà công ích chỗ tôi đón cô ấy đi mất. Sự xuất hiện của người phụ nữ ấy đối với tôi mà nói chỉ có ý nghĩa như Giáng Sinh năm nay thú vị hơn Giáng Sinh năm ngoái một chút."
"Thế nào? Hai người không phải là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên sao?" Phạm Ca xen vào, dựa theo tình tiết cũ rích của phim truyền hình thì cô gái đó chắc chắn sẽ để lại một chiếc giày hay hoa tai ở nhà Cố Tử Kiện, sau đó Cố Tử Kiện sẽ bắt đầu cuộc hành trình truy tìm khắp thế giới.
Cố Tử Kiện nhìn chằm chằm Phạm Ca, cười mà như không cười: "Phạm Ca này, không phải tôi đã nói em với cô ấy rất giống nhau sao. Rồi em nhìn lại nhan sắc của em đi, có thể khiến người ta ngày đêm thương nhớ được ư."
Cố Tử Kiện lại trêu cô, Phạm Ca nhe răng biểu đạt sự bất mãn.
Cố Tử Kiện uống sạch ly rượu, tiếp tục nói.
"Mấy tháng sau, tôi đã nhanh chóng quên mất người phụ nữ ấy. Điều duy nhất tôi nhớ là trước khi trời sáng, cô ấy đã hỏi tôi với chất giọng buồn bã, rằng trông cô ấy có giống một người sắp tham dự tang lễ hay không. Thật vậy, người phụ nữ ấy mặc nguyên một cây đen là để đi tham dự tang lễ, không những thế nét mặt cũng y xì không khác. Cô ấy nói, cô ấy mang tình cảm của mình và một người đến đây, biến thành phố phồn hoa bậc nhất này thành nấm mồ chôn cất tình cảm của mình và người đó."
Nói đến đây Cố Tử Kiện thả chậm giọng nói, chậm đến nỗi Phạm Ca cảm nhận được thời gian giống như phân tử nước có thể chạm vào được. Cô nhắm mắt lại, trong tâm trí dần hiện lên một hình ảnh bi thương đến cùng cực.
Tại New York - Thành phố có biệt danh là "The Big Apple", vô cùng sầm uất, tráng lệ và phồn hoa, với ánh đèn rực rỡ muôn màu, với vẻ đẹp lung linh huyền ảo khắp mọi nẻo đường và dòng người nhộn nhịp qua lại trong công viên trung tâm của Thành phố, tất cả như muốn níu mãi bước chân những người con lai vãng. Không khí Giáng Sinh ngày càng trở nên náo nhiệt trong niềm hân hoan say sưa của đám người, nơi góc phố có một người phụ nữ ăn mặc như đi dự đám tang. Cô gái chết lặng nhìn kẻ trộm giật mất chiếc ví của mình, sau đó có một người đàn ông phương Đông đi tới, và rồi cô gái đi theo người đàn ông ấy. Suốt đêm đó bọn họ chỉ ngồi nói chuyện, cho đến khi ánh bình minh xuất hiện cuối chân trời, cô gái ấy rời đi và khi cô ấy nói lời tạm biệt, giọng điệu vô cùng buồn bã.
"Tạm biệt, anh chàng thích xen vào chuyện của người khác!" Phạm Ca lẩm bẩm.
Chiếc ly trong tay Cố Tử Kiện tức thì rơi xuống đất, Phạm Ca giật mình tỉnh lại, hai người cứ nhìn nhau ngơ ngác như vậy.
"Cố Tử Kiện." Phạm Ca chớp mắt, cảm thấy như có thứ gì đó chích vào mắt mình: "Anh không nên kể tôi nghe câu chuyện buồn bã như vậy vào đêm Giáng Sinh."
Nó làm cô có chút thương cảm. Chốn phồn hoa đô hội lại chính là nấm mồ chôn vùi tình cảm khiến ai nghe vào cũng thấy lòng trĩu nặng.
Cố Tử Kiện chớp mắt, gật đầu: "Phải ha, cũng giống như người phụ nữ ấy vậy, bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời tôi vào một đêm Giáng Sinh yên bình."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì sao ư? Ngày hôm sau tôi rời khỏi New York bắt đầu cuộc hành trình trả ơn của mình. Phải mất vài tháng tôi mới đến được Hồng Kông, cuối cùng cũng gặp lại người con gái ấy. Tôi nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên..."
"Lúc gặp lại người con gái ấy, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi với vai trò là một khách hàng."
Nói đến đây, Cố Tử Kiện ngừng lại, không kể tiếp nữa.
"Sau đó thì sao?" Phạm Ca kề mặt tới gần Cố Tử Kiện, háo hức hỏi. Anh ta đúng là có biệt tài về kể chuyện, chỉ lác đác hai ba câu cũng làm cô tò mò chết đi được.
"Sau đó thì sao ư..." Cố Tử Kiện kéo âm cuối thật dài, ánh mắt như cao su dán chặt lên mặt cô, như thể anh ta đang nhìn một linh hồn khác thông qua cô vậy.
Cố Tử Kiện, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ. Trong lòng cô có một giọng nói nho nhỏ đang kêu gào, Phạm Ca lại kéo dài khoảng cách với mặt Cố Tử Kiện.
Vào đúng mười hai giờ đêm, một người đàn ông cầu hôn thành công trong đêm Giáng Sinh đã nhấn chuông nói rằng anh ta sẽ trả tất cả hóa đơn trong quán bar tối nay.
Tuyên bố của người đàn ông đã gợi lên những tiếng reo hò ầm ĩ, Phạm Ca cũng thích thú hoan hô, hoan hô xong phát hiện Cố Tử Kiện vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình. Anh ta bị gì vậy? Sao bỗng dưng nhìn cô tình sâu ý nặng thế này? Anh ta có còn tỉnh táo không vậy? Cô là bông hoa đã có chủ rồi đấy nhé.
Phạm Ca làm động tác cấm nhìn với Cố Tử Kiện, thế là anh ta bèn làm mặt ngáo ộp với cô.
"Cố Tử Kiện, sau đó thế nào?" Cô nhấp một ngụm rượu, sực nhớ ra chuyện Cố Tử Kiện kể còn chưa xong, mới chỉ nói đoạn mở đầu.
"Sau đó thế nào hả..." Cố Tử Kiện kéo chữ hả rất dài, sau đó ngẹo đầu, ngã lên người Phạm Ca.
Anh ta uống say rồi, say đến bất tỉnh nhân sự. Điều khủng khiếp là anh ta say xong còn ngã vào vòng tay cô. Phạm Ca nhìn người đàn ông đang gục trong ngực mình mà không khỏi đau đầu. Sao cô có thể lôi tên đàn ông to như con voi thế này về nhà đây?
Phạm Ca đang định gọi cho tài xế thì Hứa Quân Diệu đột nhiên xuất hiện.
"Trùng hợp thật, cô cũng ở đây à?" Giây phút này Phạm Ca vô cùng chào đón sự xuất hiện của Hứa Quân Diệu. Chỉ cần có anh ta là chuyện của Cố Tử Kiện xem như được giải quyết.
Hứa Quân Diệu thật sự muốn cho người phụ nữ đắc chí này một cái nhìn trắng dã, đúng là đồ đàn bà không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, làm anh ta phải vội vội vàng vàng chạy tới đây giữa bữa tiệc một rừng mỹ nữ. Điện thoại của Ôn công tử bỗng dưng gấp gáp gọi về từ Hồng Kông, lý do là vợ cậu ta đang uống tẹt ga với một gã đàn ông khác ở quán bar.
Bạn biết đấy, trong không khí Giáng Sinh ấm áp thế này, nam nữ say rượu rất dễ dàng tìm đại một khách sạn.
Hứa Quân Diệu còn đang cảm thán tình yêu đúng là khiến con người ta trở nên mù quáng, mất hết lý trí. Người đàn ông như Ôn Ngôn Trăn cũng có thể làm loại chuyện vô lý như vậy, dám cử đám người theo dõi cừ khôi nhất đi theo Phạm Ca.
Nhìn người phụ nữ còn đang tự mãn này, Hứa Quân Diệu không khỏi thở dài, đúng là đồ đàn bà ngu ngốc. Rõ ràng đã hai mươi tám tuổi mà nom chẳng khác nào mới mười tám tuổi cả.
Hứa Quân Diệu tiễn Cố Tử Kiện, còn Phạm Ca ngồi xe tài xế về nhà. Ánh đèn trên cây thông Noel trước mấy cửa hàng ven đường vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.
Dưới lớp phồn hoa náo nhiệt này, Phạm Ca vô thức nhớ đến cô gái mà Cố Tử Kiện đã kể, không biết cô gái ấy giờ đang ở đâu? Liệu cô ấy có biết trong lễ Giáng Sinh này, ở một nơi nào đó trên Trái Đất, có một người đàn ông tên Cố Tử Kiện đã kể về cô ấy như một báu vật hay không?
Người con gái đó thật sự muốn chôn vùi tình cảm của mình với một người đàn ông khác ở New York ư? Liệu cô ấy có hạnh phúc không?
Cố Tử Kiện chết dẫm, tự nhiên không đâu kể cô nghe câu chuyện bi thảm như vậy.
Giáng Sinh năm 2011 vừa mới qua, rất nhanh sẽ đến năm mới, rồi năm 2012 sẽ thay thế năm 2011.
Trong đêm Giáng Sinh 2011 đó, Phạm Ca vĩnh viễn không biết được chính sự xuất hiện của anh Đại Âu, Tần Diểu Diểu, những đứa trẻ trong viện mồ côi, Cố Tử Kiện, câu chuyện của Cố Tử Kiện và người phụ nữ mặc đồ tang ấy sẽ trở thành chiếc chìa khóa mở toang lớp kí ức đã đóng băng của cô.
Phạm Ca mang theo chút thương cảm về nhà, sau khi tắm xong thì nhận được điện thoại của Ôn Ngôn Trăn.
"Em uống rượu với Cố Tử Kiện? Sao tên đó lại tìm em uống rượu? Hai người đã như vậy bao nhiêu lần rồi? Tên đó có thừa dịp uống say táy máy tay chân với em không? Hai người..." Giọng chồng cô không vui tẹo nào, một loạt câu hỏi được ném qua như bom nổ đùng.
Phạm Ca đau đầu, suy nghĩ kỹ một chút thì Cố Tử Kiện thực sự có táy máy tay chân với cô, cả người dựa vào ngực cô không phải là dê sồm rồi còn gì?
Đương nhiên chuyện này không thể để anh biết.
Vại giấm lớn bên kia vẫn còn đang bị ghen tuông làm mờ mắt, không ngừng nói nhảm. Thế là...
"A Trăn à, em muốn gặp anh."
Người đàn ông bên kia lập tức ngậm miệng.
Phạm Ca vui vẻ nhắm mắt, mang theo tí phấn khích chìm vào mộng đẹp. Không biết lần này có giống như lần trước không nhỉ, cô nói muốn gặp anh, và anh đã không ngại nghìn dặm xa xôi trở về, vừa mở mắt ra là liền gặp được anh.
Đêm hôm đó, Phạm Ca nằm mơ thấy người phụ nữ mang tình cảm của mình đến chôn cất ở chốn phồn hoa đô hội. Cô chỉ thấy bóng lưng của cô ấy, cô gọi cô ấy lại, nhưng cô ấy chỉ đi thẳng về phía trước, mãi đến khi biến mất trong màn sương mù.
Lúc Phạm Ca tỉnh lại vẫn không thấy Ôn Ngôn Trăn đâu.
Quả nhiên mà, đàn ông chiếm được thân thể của phụ nữ rồi thì chẳng màng xông pha khói lửa chi cho cực. Phạm Ca tức chết đi được, cô quyết định sẽ cho Ôn Ngôn Trăn ăn chay đủ một tuần.
Theo kế hoạch ban đầu thì Ôn Ngôn Trăn sẽ ở lại Hồng Kông hai ngày, anh cần phải giải quyết một số chuyện ở công ty. Vừa mới nghĩ hai ngày nữa mới có thể gặp anh, Phạm Ca đã mất hết cả hứng.
Khoảng chiều tối, Tần Diểu Diểu lững thững từ đằng xa đi tới, đây là lần đầu tiên cô ta đến trễ như vậy. Phạm Ca vừa định giận cá chém thớt thì thấy cô ta cúi đầu ủ rũ.
Thì ra người học tâm lý cũng có lúc không thể giải quyết được chuyện đời, Phạm Ca âm thầm vui vẻ.
"Này, Tần Diểu Diểu, cô sao thế?" Phạm Ca chỉ vào mắt Tần Diểu Diểu, làm bộ làm tịch hỏi. Chắc là lại mâu thuẫn với bạn trai chứ gì, hay đêm trường đẵng đẵng, cô đơn lạnh lẽo gì đó chẳng hạn...Khụ khụ...
"Tối qua tôi coi phim kinh dị nên tinh thần không được ổn lắm!" Tần Diểu Diểu ôm cánh tay, quyết không thỏa mãn những suy đoán vụn vặt trong đầu Phạm Ca.
Người phụ nữ này thực sự không dễ thương chút nào.
Khoảng hơn hai giờ chiều, Phạm Ca và Tần Diểu Diểu cùng đến quán cơm chay. Bỗng dưng thấy mấy cô gái trong quán hơi trầm lặng, hỏi ra mới biết Cố Tử Kiện xin nghỉ. Anh quản lý bảo Cố Tử Kiện bị ốm, vừa mới uống thuốc xong, hiện đang nằm chèm bẹp ở ký túc xá.
Suy nghĩ một lúc lâu, Phạm Ca vẫn quyết định gõ cửa phòng Cố Tử Kiện. Phòng anh ta không khóa, Phạm Ca trực tiếp mở cửa vào.
Cố Tử Kiện đang nằm bẹp dí ở trên giường, gương mặt vô cùng mệt mỏi. Phạm Ca sờ trán anh ta, thật sự rất nóng. Dưới gối đầu của Cố Tử Kiện lộ ra một góc nhỏ màu nâu xám, nếu như đoán không lầm, đây chắn chắn là ví da của anh ta.
Trái tim cô như bị ai khẩy một cái, có chút háo hức, không biết trong ví da của Cố Tử Kiện có để hình người thương như Ôn Ngôn Trăn hay không?
Phạm Ca vươn tay ra.