Dịch: Duẩn Duẩn
"Phạm Ca, tôi chỉ đang ngăn chặn việc em cắm sừng lên đầu tôi thôi." Ôn Ngôn Trăn đã nói như vậy, anh lại dám nói như vậy.
Trong không gian rộng hàng trăm mét vuông, từng câu từng chữ như viên ngọc rơi tán loạn trên mặt đất, đập thẳng vào lòng Phạm Ca, thúc giục cô phải giơ tay lên, tát một phát lên mặt anh, để xem xem khuôn mặt kiêu ngạo của Ôn công tử có trở nên xấu xí hay không.
Thế nhưng tiếng bạt tai ấy không hề vang lên, thay vào đó là từng tiếng đập bình bịch vào ngực vào vai người nào đó. Phạm Ca cũng không biết tại sao bàn tay đang xòe ra của mình lại đổi thành quả đấm đập lên vai Ôn Ngôn Trăn.
Ồ, chắc hẳn cô đã quên luôn mất cách tát một người như thế nào!
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Ngôn Trăn để mặc Phạm Ca đánh mình, cho đến khi nắm đấm trên vai anh dần chậm lại, Ôn Ngôn Trăn mới bắt lấy tay cô.
Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên tóc mai cô rồi nói, nói anh điên rồi mới có thể nói những lời như vậy. Nói rằng, anh sai rồi, chỉ bởi vì anh quá ghen. Nói rằng, Phạm Ca à, em đừng tức giận có được không, chỉ cần em không giận nữa muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm. Nói rằng, thật ra em cũng có một ít trách nhiệm, đáng lẽ em không nên nổi giận với anh vì một người đàn ông khác. Nói rằng, Phạm Ca à, em nói những lời đó với anh chỉ vì một người đàn ông khác, em có biết anh khó chịu lắm không. Nói rằng, để cho em phải nhìn thấy cảnh ngày đó, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn, anh cũng rất sợ, thật ra thì không phải anh không muốn đến đỡ ông ấy dậy, chỉ sợ là ông ấy nghĩ anh mềm lòng rồi lần sau sẽ lại đến, chỉ sợ là ông ấy ngồi xe lăn mà đến như vậy rất khó khăn vất vả!
Nói rằng....
Sau đó, anh sẽ hôn cô, hôn cô vô cùng dịu dàng và nồng nhiệt, nói đi nói lại rằng, Phạm Ca à, anh là đồ chết dẫm!
Ôn Ngôn Trăn có thể làm những điều này, anh có thể vì Lạc Phạm Ca mà làm những điều này.
Nhưng thử nghe mà xem, vợ anh đã nói gì?
"Ôn Ngôn Trăn, tôi hối hận rồi!" Lạc Phạm Ca đã nói như vậy, cô lại dám nói với anh như vậy.
Câu mới rồi là cô nói ư? Đúng, đúng thế, là cô nói đấy, bởi vì quá tức giận nên đã buột miệng nói ra, nhưng cô có hối hận không? Phạm Ca không biết, như thể đó là bản năng của mỗi người, một khi chịu phải thương tổn, nhất định sẽ làm người khác phải tổn thương giống mình.
Phạm Ca nghĩ, lời cô nói còn cay độc hơn cả mười cái tát. Khuôn mặt của Ôn Ngôn Trăn đã không còn ngạo mạn nữa, thay vào đó là một màu trắng bạch như bị rút hết máu.
Ôn Ngôn Trăn hất tay cô ra, xoa xoa mặt, đứng thẳng lên: "Hối hận? Ý em là đi Brunei? Hay vì chiếc giường đôi đã biến thành chiếc giường bình thường kia? Sao nào? Cô gái chính nghĩa của thế giới muộn màng phát hiện, thì ra bấy lâu nay mình đang sống với một con sói, còn siêu nhân anh hùng hóa ra lại là một người khác?"
Khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng trang điểm lòe loẹt, đi sớm về khuya, còn thờ ơ với dấu son môi mà anh cố ý giữ lại trên cổ áo. Cô luôn bí mật nghe điện thoại sau lưng anh, rồi lại ngẩn người nhìn chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Vào thời điểm đó, tại sao anh lại không hiểu, những điều này rõ ràng đã tiết lộ một chuyện. Và rồi, một ngày nọ, các trang báo điện tử lớn đã đăng một bức ảnh thân mật của cô với người đàn ông cao lớn đi ra từ câu lạc bộ tư nhân.
Lúc đó, anh nghĩ rằng chẳng qua cô chỉ đang đùa giỡn. Nhưng đáng hận là một ngày sau khi tin tức ấy xuất hiện, Ôn Ngôn Trăn còn nhớ rõ thời tiết hôm đó rất đẹp, đó là vào ngày chủ nhật, màu trời trong xanh cùng với những đám mây trắng tinh in rõ trên mặt kính của tòa nhà năm mươi tầng. Cô đứng đó, hờ hững chỉ vào trang báo ấy, lạnh nhạt nói, "Những điều này là thật, tôi có người đàn ông khác rồi."
Ôn Ngôn Trăn ngàn vạn lần không muốn trải nghiệm cái cảm giác cơ thể như chìm xuống sông băng lần nào nữa.
Hít vào một hơi thật sâu, Ôn Ngôn Trăn thả chậm tiết tấu: "Phạm Ca, em nghe kỹ cho tôi, lời nói mới rồi của em khiến tôi rất tức giận. Tôi có thể chịu đựng em bất cứ điều gì, ngoại trừ việc em dám vì một thằng đàn ông khác, chạy đến trước mặt tôi kêu gào mấy lời buồn cười như vậy. Thế nên, tên Cố Tử Kiện này tôi lại càng không muốn bỏ qua cho nó, muốn trách cũng chỉ có thể trách nó không biết thân biết phận, trêu phải người không nên trêu chọc."
"Còn em, bà Ôn à, tốt nhất là mau quên hết chuyện mới rồi đi, sau đó ngoan ngoãn về nhà ngay, về mà nhìn cho rõ lại thân phận của em."
"Phạm Ca, em nên biết, không có tôi thì em chẳng có gì cả."
Cô nhìn chằm chặp Ôn Ngôn Trăn, cánh tay cuối cùng cũng vung lên, tát thẳng vào mặt anh. Hóa ra tát một người lại sảng khoái đến vậy, sảng khoái đến mức bạn muốn hét lên, sung sướng cười trong niềm phấn khích!
Phạm Ca lạnh lùng nhìn nửa bên gò má in dấu bàn tay của Ôn Ngôn Trăn, nhếch khóe môi, lùi lại từng bước một rồi quay đầu bỏ đi. Bây giờ, chỉ cần đứng trước người này một giây thôi cô cũng thấy vô cùng phí phạm..
Ôn Ngôn Trăn cử động hàm dưới, đây là lần thứ hai Phạm Ca tát anh, chỉ vì một gã đàn ông, mà lại còn đánh đau vô cùng. Điều khiến anh không thể chịu được là vết thương trong lòng còn đau hơn cả vết bỏng rát trên má gấp trăm lần.
Được, được lắm! Cố Tử Kiện!
Tay Phạm Ca vừa mới chạm tới nắm cửa phòng họp, giọng nói cuồng vọng của Ôn công tử đã truyền đến, "Lạc Phạm Ca, tôi sẽ tính cả cái tát này lên người Cố Tử Kiện!"
Thật nực cười, Phạm Ca mở cửa đi thẳng ra ngoài.
"Lạc Phạm Ca, em đứng lại cho tôi!" Ôn Ngôn Trăn hét lên sau lưng cô, như thể đang dạy dỗ cấp dưới của mình.
Tiêu Bang vừa mới mở cửa phòng đã bị đống văn kiện đập trúng mặt, chiếc điện thoại bể tan nát đáng thương nằm dưới đất, cả cái ghế cũng bị đạp cho ngã chổng vó. Ôn Ngôn Trăn một tay chống nạnh một tay giật mạnh cà vạt, nhìn chằm chằm cánh cửa, trông vô cùng dữ tợn. Ôn phu nhân mới rồi cũng nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, hai người không may va phải nhau, vậy mà người phụ nữ bình thường rất lễ phép đó chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Xem ra hai người này vừa mới 'đánh nhau một trận lớn' trong phòng họp.
Anh ta cẩn thận bước đến chỗ ông chủ, tọc mạch vu vơ: "Ôn tiên sinh, tôi vừa mới thấy Ôn phu nhân chạy vụt ra khỏi đây, trông cô ấy khóc ghê lắm."
Đúng vậy, anh ta chỉ đang bốc phét mà thôi, nước mắt của phụ nữ luôn luôn là vũ khí gây chết người với đàn ông. Anh ta không tin Ôn Ngôn Trăn nghe xong mà còn thờ ờ được.
Quả nhiên, Ôn Ngôn Trăn ngay tức khắc lướt qua người anh ta như gió xoáy.
Vào lúc cửa thang máy ở tầng hai mốt sắp đóng lại, thì có một tiếng kêu to dừng lại. Mấy chục người đứng trong thang máy mở to mắt nhìn vị khách không mời mà đến, một số ít người nhận ra khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi kia vội vàng phản ứng, cuống quít, kính cẩn gọi một tiếng "Ôn tiên sinh".
Thế nhưng lần này Ôn tiên sinh không tặng bọn họ nụ cười chào hỏi như thường ngày mà chỉ gắt gao nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ màu xanh ngọc, còn người phụ nữ ấy từ đầu đến cuối chỉ cúi gằm đầu.
"Phạm Ca, em ra đây cho anh!" Ôn tiên sinh nói với người phụ nữ.
Thế nhưng cô nàng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn đăm đăm xuống dưới đất, vì vậy Ôn tiên sinh đành phải bước vào thang máy. Sau khi thang máy đóng lại, Ôn tiên sinh đã đứng thẳng bên người cô ấy.
Một số người bạo dạn len lén quan sát hai người, chỉ thấy Ôn tiên sinh muốn nắm tay của người phụ nữ nhưng lại bị cô ấy hung dữ hất ra, cuối cùng sau mấy lần bị hất ra, Ôn tiên sinh đã thành công giữ được tay của cô nàng.
Ừm... Từ vị trí bàn chân của người phụ nữ, có thể đoán được Ôn tiên sinh dùng sức khá mạnh.
May mắn thay, may mắn thay gót giày của người phụ nữ không hề nhọn, bằng không, bàn chân của Ôn tiên sinh sẽ đau đến mức nào?
Lúc thang máy dừng ở tầng hai mươi, Ôn tiên sinh nói: "Mọi người ra ngoài hết đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với vợ mình."
Sau đó nhìn sang phía Tần Diểu Diểu, vẻ mặt ôn hòa: "Cả cô Tần nữa."
Cả đám ùa ra khỏi thang máy như ong vỡ tổ. Cô nàng bị Ôn tiên sinh chỉ đích danh kia trông sắc mặt rất kém.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Phạm Ca bắt đầu muốn thoát khỏi tay Ôn Ngôn Trăn, nhưng càng bị anh nắm chặt hơn, chân cô có đạp cũng vô ích.
"Tiêu Bang bảo em đang khóc, nên anh mới chạy ngay đến đây." Ôn Ngôn Trăn tự bào chữa cho hành vi của mình.
Một lúc sau, giọng anh khẽ khàng vang lên: "Anh xin lỗi em, lần sau anh sẽ không để em phải nghe những lời như vậy nữa, nhé. Những lời mới rồi khiến em giận phải không?"
Phạm Ca ghét Ôn Ngôn Trăn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô. Không những như đang dỗ trẻ con mà còn giống kiểu lưu luyến lắm vậy.
"Những lời mới rồi em cứ cho là của một người đàn ông thẹn quá hóa giận đi." Ôn Ngôn Trăn nuốt nước miếng, nói những lời dỗ dành cô: "Nếu anh biết khi đó Phạm Ca nhìn thấy, anh nhất định sẽ thể hiện giống một siêu anh hùng. Phạm Ca à, đã là thương nhân thì có lúc..."
"Ôn Ngôn Trăn, anh thả Cố Tử Kiện ra khỏi đó đi." Phạm Ca trực tiếp cắt lời anh. Cô biết, nếu để Ôn Ngôn Trăn tiếp tục, chắc chắn cô sẽ bị thuyết phục, rồi chịu thua bởi những lời nói dịu dàng của anh, ngoan ngoãn núp dưới đôi cánh của anh, để cho mọi người phải ngưỡng mộ và ghen tỵ: "Cố Tử Kiện nói anh ta tin tôi, anh ta còn bảo tôi là người duy nhất trong mười người thật lòng muốn giúp đỡ anh ta."
"Lạc Phạm Ca..." Ôn Ngôn Trăn gằn giọng.
"Ôn Ngôn Trăn, anh đừng để tôi phải nói hai chữ hối hận lần nữa!"
Ôn Ngôn Trăn đáp lại lời phản pháo của Phạm Ca bằng cách cầm điện thoại lên ngay khi cửa thang máy mở ra, nói từng câu từng chữ một trước mặt cô: "Tôi sẽ cho Cố Tử Kiện đủ thời gian để suy ngẫm. Một ngày nào đó hắn hiểu ra thì đưa hắn đến gặp tôi. Tôi rất sẵn lòng lắng nghe lời sám hối tội nghiệp của hắn."
Mười phút sau khi Ôn Ngôn Trăn gọi cuộc gọi đó, Phạm Ca đứng bên vệ đường bịt chặt miệng, quên cả chớp mắt, quên cả hít thở, quên cả việc thốt lên lời.
Hơn năm giờ chiều là khoảng thời gian tan ca cao điểm, rất nhiều nhân viên trong tòa cao ốc Cầu Vồng đã nhìn thấy một người đàn ông băng qua đường lớn trong luồng giao thông hỗn loạn. Cảnh tượng ấy trông vô cùng kinh hồn. Mỗi khi một chiếc xe sắp sửa đánh bay người đàn ông đó thì một giây sau anh ta lại nhanh chóng nhảy vào một khoảng trống khác.
Sau cơn kinh hồn khiếp vía, tài xế xe phục hồi tinh thần mắng to một tiếng, những người đi bộ ở vỉa hè trợn mắt há mồm, bên phía đối diện đường lớn có tiếng hét chói tai của phụ nữ. Có lẽ chính tiếng hét đó đã làm người đàn ông đang đứng giữa đường lớn hoảng loạn. Anh ta hoảng hốt, một tiếng thắng xe sắc nhọn vang lên, mắt thấy...
Phạm Ca nhắm chặt hai mắt, cô bắt đầu nghi ngờ không biết có phải trận tai nạn xe đó đã đụng hư não cô luôn rồi không, bằng không sao cô có thể nghĩ ra lời buồn cười như vậy để thu hút sự chú ý của người khác.
"Ôn Ngôn Trăn, nếu như anh dám làm vậy, tôi nghĩ tôi cũng phải kiểm điểm lại bản thân mình." Cô nói vô cùng dõng dạc. Cô khóc lóc om sòm ngay trước mặt mọi người, nói cho anh biết kế hoạch của mình, cô bảo cô sẽ đi mua một con dao, sau đó bắt đại một người đi trên đường, hung dữ bảo bọn họ ngoan ngoãn giao tiền ra, thế thì cô với Cố Tử Kiện sẽ có cơ hội cùng ngồi kiểm điểm trong nhà giam.
Cuối cùng cô còn đắc ý hỏi:
"Ôn Ngôn Trăn, anh thấy ý tưởng này thế nào?"
Ý tưởng này thế nào? Thật là khủng khiếp, Phạm Ca hét ầm lên, tai nạn xe đó chắc chắn đã đụng cô đến mất não luôn rồi.
Tiếng phanh xe sắc nhọn vang lên, Phạm Ca nhắm chặt hai mắt, bịt kín lỗ tai mình, không dám nghe bất kỳ một âm thanh nào nữa.
Thật ngu ngốc, nước mắt cô lăn xuống từng hạt lớn.
Cô giả bộ làm cô gái chính nghĩa của thế giới làm cái gì chứ? Cô bướng bỉnh cái gì chứ? Cô gánh vác trách nhiệm cái gì chứ?
Cố Tử Kiện chẳng qua cũng chỉ là một người không liên quan, không có anh ta, cô sẽ chỉ khó chịu trong vòng vài ngày.
Nhưng nếu không có Ôn Ngôn Trăn, cô chắc chắn sẽ quên đi cách hít thở, giống như giây phút này vậy!