Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn cau mày, nhìn Tần Diểu Diểu đang đứng phía bên trái cửa thư phòng, dựa lưng vào bức tường. Phía sau cô ta treo một bức tranh chân dung, cô gái trong bức tranh ấy tràn đầy năng lượng. Tần Diểu Diểu đứng đó trông rất giống cô gái trong bức họa, chỉ có điều nom cô ta có vẻ vô cùng tức giận.
Ôn Ngôn Trăn xoa trán, anh có chút bất lực với cô gái trước mặt này, không cần nhìn cũng biết cô ta tới đây để 'đấu trí đấu dũng' với anh.
Tần Diểu Diểu bước từng bước tới gần anh, đoạn mím môi, thấp giọng nói: "Ôn tiên sinh, nếu tôi không đến đây, tối nay tôi sẽ mất ngủ."
"Sao đây, lại muốn tôi xin lỗi cô?" Ôn Ngôn Trăn phớt lờ người phụ nữ ngu ngốc trần đầy lòng tự ái này, cho dù anh có mặc kệ cô ta thì cũng có người không để anh yên.
"Ôn tiên sinh, chẳng lẽ anh không cảm thấy việc mình làm rất vô lý sao?" Tần Diểu Diểu vặn ngón tay, đầy bất bình, cô ta chưa từng bị ai đối xử như thế bao giờ: "Tôi biết rằng ngày hôm đó bản thân mình có phần không chuyên nghiệp. Nhưng không chuyên nghiệp thì cũng có khiêu khích châm chọc gì đến anh đâu. Anh nên biết, những lời đó đối với một cô gái mà nói..."
"Tần Diểu Diểu, cô câm miệng cho tôi! Tôi thuê cô không phải để cô kịch cỡm xuất hiện rồi lải nhải trước mặt tôi thế này. Tôi thuê cô là để giúp đỡ vợ tôi, hiểu chưa." Ôn Ngôn Trăn vô cùng mất kiên nhẫn, anh có cảm tưởng như mình sắp bùng nổ đến nơi: "Còn nữa, tôi không cần cô phải nhấn mạnh sự chuyên nghiệp của mình hết lần này đến lần khác. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với chuyện đó cả. Tôi cho cô biết, vợ tôi rất khỏe mạnh."
Ôn Ngôn Trăn từng bước ép sát đến, cúi đầu gằn giọng: "Trong nửa năm này, tất cả những gì tôi cần cô làm là dùng cái sự thông minh ít ỏi đó mà bầu bạn với vợ tôi kia kìa, làm sao để cô ấy vui vẻ một chút. Chỉ thế thôi. Cô ấy coi cô là bạn thì cô chính là bạn. Còn nếu xem cô như công cụ phát tiết thì chính là công cụ phát tiết, rõ chưa? Nếu dỗ cô ấy vui vẻ trong nửa năm tới, tôi đảm bảo thù lao của cô chắc chắn không chỉ là những thứ này. Làm tốt công việc này thì tôi sẽ cho cô một mức lương cao tuyệt đối có thể đứng tên một căn hộ cao cấp ở Manhattan."
Tần Diểu Diểu ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, mặc dù cô ta đã sớm biết người đàn ông này sẽ châm chọc mình, nhưng không ngờ những gì cô ta nhận được còn quá đáng hơn trước.
Tần Diểu Diểu nhếch khóe miệng, thốt ra từng chữ một: "Ôn tiên sinh, anh đúng là biết-bắt-nạt-người-quá-đáng!"
Khuôn mặt gần trong gang tấc ấy rưng rưng nước mắt, Ôn Ngôn Trăn nhíu mày, lùi lại phía sau. Đúng là những lời vừa rồi của anh có chút quá đáng thật.
Nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy Tần Diểu Diểu là trong lòng anh lại thấy bực bội khó chịu. Như thể khuôn mặt cô ta cất giấu sự buồn bực nào đó của anh, chỉ vừa chạm nhẹ liền bùng nổ.
Ôn Ngôn Trăn lạnh nhạt nói: "Được thôi, cô Tần. Cô ba lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi chỉ để tôi nói xin lỗi thôi phải không."
Anh hắng giọng: "Vậy thì, tôi xin lỗi, cô Tần. Tôi xin lỗi vì những gì đã nói. Bây giờ cô có thể đi được rồi đấy!"
Rõ ràng, lời xin lỗi ấy chỉ mang tính chất qua loa lấy lệ.
Tần Diểu Diểu vẫn không chịu đi, duy trì tư thế đó: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ôn tiên sinh có thành kiến với tôi ư? Một người có định kiến với một người hoàn toàn xuất phát từ thù địch. Tôi không biết tại sao lại gây ra thù địch với Ôn tiên sinh. Nhưng tôi không có bấy kỳ lý do nào để chấp nhận được sự thù địch không có căn cứ ấy của Ôn tiên sinh, để rồi phải chịu những lời lẽ xúc phạm của anh như thế."
"Tần Diểu Diểu, có nên biết thế nào là chừng mực? Hay là..." Ôn Ngôn Trăn nâng cằm, ung dung thong thả nói: "Hay là, cô thích vận dụng sự thông minh ít ỏi đó lên người tôi, nên mới liên tục xuất hiện trước mặt tôi nhỉ. Sau đó lợi dụng cái gọi là lòng tự ái to lớn của cô để thành công thu hút sự chú ý của tôi?"
Sắc mặt Tần Diểu Diểu trắng bệt, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống vì người đàn ông cay nghiệt này. Cô ta thụt lùi mấy bước, đứng đó, chờ đôi mắt mình trở nên rõ ràng hơn.
"Tôi biết rồi, Ôn tiên sinh. Tôi biết rằng bất cứ điều gì tôi làm đều là tự rước lấy phiền toái trong mắt Ôn tiên sinh. Sau này sẽ không như thế nữa."
Tần Diểu Diểu gật đầu, hung hăng lấy tay lau nước mắt, quay đầu lại, chùi cánh tay lên quần áo, sau đó rời đi không một tiếng động.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Phạm Ca nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn đang đứng ngẩn người ở chỗ cầu thang, trông vô cùng xuất thần. Khuôn miệng đang mở ra của Phạm Ca tạm thời dừng lại, cô nín thở, rón rén từng bước đi đến phía sau Ôn Ngôn Trăn, giơ tay lên.
Một, hai, ba!
Hù!!!
Cô đập mạnh vào lưng anh một phát, không nhịn được cười ha hả. Ố de, cuối cùng cô cũng đã khiến Ôn công tử sợ đến xanh cả mặt mũi.
Ôn Ngôn Trăn bắt người đang cười nắc nẻ vào trong ngực mình. Phạm Ca vẫn không ngừng được cười. Khó khăn lắm mới có thể dọa anh được như thế, cô không muốn thôi cười dễ dàng thế đâu.
Tiếng cười trong trẻo nghịch ngợm văng vẳng khắp hành lang yên tĩnh, khiến cho người đi xuống cầu thang càng lúc càng nhanh hơn. Cuối cùng, cô ta hết chịu nổi phải bịt tai lại, bắt đầu chạy điên cuồng về phía trước thoát ra khỏi tiếng cười chói tai ấy.
Cô ta không ghen tỵ, cô ta không ghen tỵ, cô ta chỉ cảm thấy khó chịu thay một người mà thôi!!!
"Ôn công tử." Phạm Ca thu lại tiếng cười, học cách đánh phủ đầu của giới truyền thông, phỏng vấn anh: "Mới rồi anh nhìn ngẩn ngơ gì ở cầu thang vậy? Có phải ở đấy giấu một mỹ nhân không hở?"
Ôn Ngôn Trăn ôm chặt lấy cô, lặng thinh không nói, ngọn gió như có như không thổi qua trên cầu thang, làm mọi thứ lung lay. Bầu không khí lúc này vô cùng thoải mái.
Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói: "Mỹ nhân ư... Đúng là có một người, nhưng cô ấy không đứng trên cầu thang."
Tay Phạm Ca được anh dẫn dắt đến trái tim mình: "Cô ấy ở đây."
Cô đứng đó, khuôn mặt nghểnh lên, giống như một con chiên ngoan đạo: "Vậy, cô ấy là người duy nhất chứ?"
Mời vừa nãy, trong phòng có phát một chương trình phỏng vấn phái nữ. Cô MC đã hỏi một nhà soạn kịch vừa mới ly hôn rằng, sao bà ấy có thể dễ dàng từ bỏ cuộc hôn nhân đã trải qua mười lăm năm của mình như vậy.
Nhà biên kịch từng viết rất nhiều bộ phim tình cảm nhẹ nhàng trả lời:
"Bởi vì tôi không phải là người duy nhất của anh ấy. Còn anh ấy, từ đầu tới cuối, vẫn luôn là duy nhất trong trái tim tôi."
Đến đó Phạm Ca không dám xem tiếp nữa, bởi vì lời nói của nữ biên kịch làm trái tim cô đau đến chết lặng, dường như cô đã từng trải qua khoảnh khắc ấy. Có hay chăng cô đã từng hỏi qua một người nào đó như vậy.
Giây phút này, nằm trong vòng tay anh, Phạm Ca kiềm lòng không đặng mà hỏi anh như thế. Duy nhất là chỉ có một, là độc nhất vô nhị, là tượng trưng cho một tình yêu đến chết mới tách rời. Nếu quả thật đã yêu, ai cũng sẽ khao khát, tựa như thời khắc này.
Anh thõng đôi mi xuống, ánh mắt như chứa cả trời bể nhìn sâu vào trái tim cô, sắc màu trong giọng nói cũng nhuốm mùi rượu thuần.
"Là duy nhất, là vĩnh viễn."
Ôn Ngôn Trăn là người được coi trọng nhất trong Tứ đại gia tộc, là người vô cùng xảo quyệt!
Những cô gái khờ dại luôn tin rằng vĩnh viễn người ấy cho là mãi mãi, nào đâu biết rằng vĩnh viễn ấy chỉ xa ở tương lại, không thuộc về quá khứ, cũng không thuộc về hiện tại.
Ôn Ngôn Trăn cúi đầu xuống, vội vàng hôn lên môi Phạm Ca, không cho cô bất cứ khoảng trống nào để suy nghĩ. Hôn cô đến trời đất quay cuồng, hôn đến khi hơi thở của cô thảng thốt như chú nai con lạc bầy chạy loạn.
Tay anh bao lấy ngực cô, trêu chọc cô đến thở hổn hển.
"Cái đó đã đi chưa?" Giọng anh cực kỳ gợi cảm.
"Cái đó...nào?" Đầu óc Phạm Ca thiếu oxy, cơ thể giãy giụa trong ngực anh, cố ý ma sát lên chỗ nóng bừng bừng của anh. Động tác ấy như nhắc nhở cô rằng cơ thể mình đang ở tuổi hai mươi tám.
"Còn cố ý giả bộ với anh!" Răng Ôn Ngôn Trăn day day dái tai cô: "Vậy thì... để anh kiểm tra thử."
Đến khi tay Ôn Ngôn Trăn cởi nút quần cô, Phạm Ca mới hoảng hồn đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo, cố ra vẻ nghiêm mặt nói: "Hôm nay, là...là ngày cuối cùng."
Ôn Ngôn Trăn ôm lấy Phạm Ca, cười hì hì, thế là ngày mai lại có thể ăn thịt lợn con ngốc nghếch rồi.
Phạm Ca ôm lấy cổ Ôn Ngôn Trăn, mới đây thôi cô còn cảm thấy hoảng hốt mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân anh về, chỉ biết trốn rịt trong trăn giả bộ ngủ. Chuyện chỉ như vừa mới hôm qua, ấy thế mà mới một tháng ngắn ngủi, họ đã thân mật đến mức này, nói đến chuyện riêng tư bí mật cũng không có chút kiêng dè gì.
Ngày hôm sau, Phạm Ca ôm Green đến quán cơm chay để trả lại cho Cố Tử Kiện. Green bị Brue cắn bị thương vài chỗ, vết thương còn chưa lành hẳn.
Cả ngày hôm nay, Phạm Ca đều dè dặt đi theo phía sau Cố Tử Kiện, đưa Green đến bác sĩ thú y với anh ta. Sau khi khám xong, lại cùng nhau đi siêu thị thú cưng để mua đồ cho Green. Sau cùng đến chỗ cửa hàng thú cưng, thuyết phục ông chủ để có thể gửi Green ở đó một vài ngày.
Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Green, Cố đại soái ca mới thả lỏng chân mày, bấy giờ Phạm Ca mới dám thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cẩn thận đưa đồ uống cho anh ta.
Cố Tử Kiện nhận lấy đồ uống của cô, đưa mặt lại gần, nghiên cứu: "Hình như em lại quên mất tôi mới là nhân viên của em rồi. Vả lại, chuyện Green bị thương cũng không liên quan đến em. Em đừng cho rằng đó là lỗi của mình."
"Nhưng mà...Nhìn anh ban nãy rất tức giận...Cả ngày hôm nay cũng không thấy anh cười." Phạm Ca nhỏ giọng nói.
"Nhìn tôi rất tức giận?" Cô Tử Kiện thở dài: "Có vẻ gương mặt này của tôi phải cười lên mới hợp nhỉ, đúng không Phạm Ca?"
Phạm Ca rất muốn trả lời ngay, "Đúng vậy, đúng vậy, Cố Tử Kiện mà không cười thì chẳng phải Cố Tử Kiện nữa rồi." Cô cũng không hiểu sao bản thân lại suy luận quái lạ như vậy. Người này tính ra cũng chưa ở chung với cô đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ, song không hề mang lại cho cô cảm giác lạnh nhạt như những người khác.
Dường như bọn họ đã hợp cạ với nhau từ lâu rồi vậy.
Cố Tử Kiện nhìn Phạm Ca chăm chú, nửa đùa nửa thật nói: "Phạm Ca này, sao hôm nay em hòa thuận với tôi thế? Xem chừng là vì thân phận trước đây nên mới quen cửa quen nẻo thế phỏng? Cứ như vậy mà 'hạ bút thành văn' thôi nhỉ? Tôi còn cảm thấy chắc hẳn trước kia em từng làm cô hầu rồi. Và có lẽ cũng đã từng sợ ai đó tức giận như vậy, phải không?"
"Cố Tử Kiện, anh nói bậy gì thế?" Mặt Phạm Ca nhanh chóng phồng lên như cái bánh bao, lạnh lùng nói: "Anh đừng quên, anh có thể kiếm tiền để mua vé máy bay hay không còn phải tùy thuộc vào tôi đấy nhé."
Phạm Ca rất ghét người khác nói với cô về chuyện trước kia, vô cùng ghét.
Cố Tử Kiện cũng rất phối hợp làm mặt nghiêm chỉnh, thu lại nụ cười, cung kính nói: "Đã hiểu, thưa sếp!"
Phạm Ca ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa xe.
Cố Tử Kiện cung kính nói xong còn muốn phát biểu thêm gì nữa, nhưng chưa kịp mở miệng thì xe đã đến quán cơm chay.
Phạm Ca mím chặt môi, dứt khoát mở cửa xuống xe, bỏ rơi Cố Tử Kiện đang muốn ôm lấy Green trên tay mình. Để mặc anh ta lẽo đẽo theo sau cô gọi, Phạm Ca, Phạm Ca...
Lúc đi đến hành lang, Cố Tử Kiện cuối cùng cũng đã đuổi kịp Phạm Ca.
Hành lang của quán ngăn cách với nơi ăn uống bởi một bức tường gỗ điêu khắc hoa. Làm như vậy, khách khứa có thể nhìn xuyên qua những lỗ nhỏ trên bức tường thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.
Bấy giờ, có hai người đàn ông đang ngồi ở bức tường bên trong thưởng thức trà hoa cúc mới thu hoạch, nhìn xoáy vào một nam một nữ đứng ở bức tường bên ngoài. Hai người bận quần áo cùng màu, từ biểu hiện của ngôn ngữ cơ thể, trông không khác gì đôi tình nhân đang đùa giỡn, người phụ nữ nom có vẻ tức giận, còn người đàn ông dường như đang nghĩ đủ mọi cách để có thể làm nụ cười đẹp như hoa nở trên khuôn mặt ấy.
Khác biệt là khung cảnh này đập vào mắt hai người đàn ông, mỗi người nhìn nó theo một cách khác nhau, một người thì u ám còn một người thì chế nhạo.
Hứa Quân Diệu liếc mắt nhìn Ôn Ngôn Trăn, trong lòng không khỏi thích thú, lần này có trò hay để xem rồi đây.
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lười muốn nói: Lần này, thật sự có trò hay để nhìn rồi đây~~~
P/s: Hì hì, mai mới có trò hay để xem các bạn ạ ~~
Xin chúc tất cả các bạn ngày cuối cùng của năm 2019 an lành hạnh phúc. Bước sang năm mới sẽ đón nhận được nhiều điều mới ạ ^^ Tớ chúc sớm một ngày nhé ~~