Dịch: Duẩn Duẩn
Có người nói, tình yêu rất dễ làm con người ta trở nên ngu muội. Phạm Ca muốn đính chính thêm nữa, tình yêu còn khiến con người ta làm một vài chuyện mất mặt mà bản thân vốn dĩ không hề muốn. Vừa khiến bản thân khinh bỉ chính mình lại vừa mang hết sức lực ra mà làm.
Trong một tháng ấy, Ôn Ngôn Trăn phát điên làm Phạm Ca cũng phát điên theo.
Ôn công tử nhỏ cùng với mấy người bạn của mình bao nguyên cả câu lạc bộ người lớn. Các cô gái múa cột và nhảy thoát y ăn mặc diêm dúa, lần lượt đứng xếp hàng trước mặt bọn họ. Không những thế, bọn họ còn vung tiền như rác ở sòng bạc lớn nhất Macau, bắt các học sinh nam có hạnh kiểm tốt và học giỏi ở trường phải ăn mặc trang điểm như con gái, sau đó còn lột sạch quần áo của mấy bạn học nữ nổi tiếng là ngây thơ đơn thuần, rồi ép mấy bạn ấy phải bày những tư thế khêu gợi và chụp hình lại...
Ngày nào bọn họ cũng làm mấy chuyện hạ lưu như vậy, luôn thích nói mấy lời đùa giỡn, tự cho rằng đó là tất cả vốn liếng mà bố mẹ để lại.
Hôm đó, có một cô thiếu nữ khóc lóc thảm thiết quỳ xuống trước mặt bọn họ, cầu xin bọn họ làm ơn đừng công khai hình của cô ấy. Sức khỏe mẹ cô ấy không tốt, sợ là sẽ kích động đến bà ấy. Nhưng cô thiếu nữ càng cầu xin thì những tên trẻ ranh ấy lại càng suồng sã, khiến mấy cô nàng ngồi bên cạnh cười đến run rẩy cả người.
Bấy giờ, Phạm Ca không nhịn nổi nữa, lạnh lùng xoay qua nói với Ôn Ngôn Trăn: "A Trăn, cậu đừng có gây chuyện nữa. Cuối cùng cũng chỉ làm khổ bố mẹ đưa luật sư đến giải quyết!"
Ôn Ngôn Trăn tức giận ném luôn chai nước trong tay về phía cô. Ở trước mặt những người đó, cậu nắm lấy cằm cô, gằn giọng nói: "Đừng tưởng lên giường với tôi một lần là có thể quản tôi."
Lời nói của Phạm Ca hiển nhiên đã đụng đến chỗ đau của Ôn công tử. Thế là cậu vung tay lên, thông báo với mọi người: "Chúng ta đến chỗ khác chơi thôi."
Ban đêm, trên xa lộ gầm rú tiếng động cơ đốt trong. Mấy chục chiếc mô tô vụt qua con đường yên tĩnh như bão táp. Tiếng động cơ nổ ầm ầm như muốn xé toang bầu trời đêm sâu thẳm. Phạm Ca ngồi sau xe Ôn Ngôn Trăn, ôm chặt lấy eo anh, tiếng gió rít gào sượt qua bên tai cô. Chiếc váy dài mà cô đang mặc đã bị Ôn Ngôn Trăn xé rách một nửa trước khi bước lên xe, ngay cả cái mông phía dưới cũng không thể che nổi. Nhìn cô lúc đấy thật sự chẳng khác gì những cô gái ngồi phía sau mấy chục chiếc xe còn lại, đều là những cô nàng lông bông vô lại.
Từ nhỏ, Ôn Ngôn Trăn đã chết mê chết mệt với xe gắn máy. Vì vậy mấy người đó cũng hùa theo sở thích của anh, sưu tầm những chiếc mô tô trông dữ tợn và lóa mắt nhất để tặng anh vào dịp sinh nhật.
Thỉnh thoảng, được sự cho phép của bố mẹ, Ôn Ngôn Trăn cũng sẽ tham gia một số câu lạc bộ đua xe chính quy.
Vậy nên tham gia cuộc đua xe phi pháp trên đường cao tốc thế này là lần đầu tiên đối với Ôn Ngôn Trăn. Tối nay, chiếc Harley nổi tiếng trứ danh ở câu lạc bộ Mỹ đã được vận chuyển về đây bằng đường hàng không, cuối cùng cũng phát huy tác dụng của nó.
Bầu trời đêm hoang dại cùng cung đường thẳng tắp đã nhanh chóng khiến một đám thiếu niên trở nên điên cuồng. Bọn họ thích thú tăng tốc, vượt qua nhau, tiếng hét vang dội sảng khoái của các chàng trai cô gái lay động trong gió đêm, biến dạng đến méo mó.
Ôn Ngôn Trăn đang chuẩn bị vượt qua người thứ nhất sau mấy lần liều mạng để vọt đới điểm cuối cùng. Ôn công tử nhiệt huyết sôi trào còn muốn vẽ thêm một đường cua thật đẹp để kết thúc dứt điểm hoàn mỹ cho cuộc so tài này.
Thế nhưng, vui quá hóa buồn, trượt tay quá lố.
Một lực to lớn đã hất văng cả Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn lên trời theo hình parapol. Lúc ấy, Phạm Ca đã nhanh chóng ôm chặt lấy Ôn Ngôn Trăn trong không trung, còn nói mấy lời rất mất não:
"A Trăn, cậu sẽ không sao đâu. Đừng sợ, tớ sẽ làm đệm thịt cho cậu."
Bởi vì thời khắc này Phạm Ca vô cùng chắc chắn, mặt cô đang hướng lên trời, còn Ôn Ngôn Trăn thì lại hướng vào cô.
Khi đó, Phạm Ca còn mừng thầm trong lòng, may mắn là như vậy. Thật sự là không cứu chữa nổi. Phạm Ca than thở thở than, xem ra cô còn yêu Ôn Ngôn Trăn nhiều hơn so với những gì mình tưởng tượng.
Ở giữa không trung, Phạm Ca rơi nước mắt. Không biết bố mẹ của cô mà biết cô chết rồi có đau lòng không nữa. Khoảnh khắc ấy, Phạm Ca cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại, bởi vì cô đã tha thứ cho họ.
Suốt cả tháng nay, Phạm Ca thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Cô gái mười bảy tuổi ngày ấy đã mất đi lần đầu tiên của mình, thế là vô cùng hoảng hốt, len lén gọi một cuộc điện thoại tới Thái Lan. Người nhận điện thoại đúng là mẹ ruột của cô, đúng vậy, không phải là mẹ Ngôn Kiều mà cô hay gọi, bà ấy có một cái tên khác.
"Mẹ ơi," - Phạm Ca nhút nhát gọi một tiếng, tự hỏi liệu mình có nên nói chuyện này cho bà ấy biết không nhỉ, sau đó tủi thân hỏi: "Mẹ ơi, con phải làm sao đây?"
Nhưng cô dừng lại cũng chỉ mới ba giây, mà có lẽ còn chưa tới ba giây.
Vậy mà mẹ của cô không hề có chút kiên nhẫn nào đã nói một câu hết sức lạnh lùng: "Phạm Ca, nếu cô không có chuyện gì thì tôi cúp đây."
Nói xong liền ngắt điện thoại thật, vọng lại đầu dây bên kia là một giọng cực kỳ xa lạ.
Trên đời làm gì có người mẹ nào như thế chứ? Phạm Ca bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cơ thể bị hất văng lên không trung, suy nghĩ lại càng rõ ràng hơn. Phạm Ca thầm nghĩ, cô lại muốn tha thứ cho mẹ rồi, nếu không sau này không chừng cũng chẳng còn cơ hội. Phạm Ca tự an ủi mình rằng, chắc hẳn là bố mẹ rất áy náy với cô? Vì áy náy nên mới không dám tới gặp cô. Phạm Ca nghe nói bọn họ đã cầm rất nhiều tiền của nhà họ Ôn, mà làm vậy thì có khác nào buôn bán con gái mình đâu chứ, vậy nên lúc đó trong lòng họ cũng thấy khó chịu phải không?
Sau khi nặng nề rơi xuống đất, Phạm Ca bị choáng một lúc, không nhìn thấy ánh sáng gì cả. Ôn công tử nóng nảy hét lên: "Lạc Phạm Ca, đứng lên ngay, đừng có mà nằm đó giả chết."
Phạm Ca rất ghét Ôn Ngôn Trăn mỗi khi gọi tên cô, suốt ngày gọi cả tên lẫn họ của cô ra. Mà Phạm Ca không thích bị gọi như thế một chút nào, nghe giống như đang cười nhạo cô vậy.
Phạm Ca nhúc nhích cơ thể, muốn bò dậy từ đống lốp xe, nhưng vừa mới khẽ di chuyển đã cảm thấy một chất lỏng âm ấm chảy xuống từ thân dưới, siết chặt trái tim cô đến đau đớn. Cả đời này cô cũng chưa từng trải qua nỗi đau nào như vậy.
Chắc chắn là cô sắp chết rồi.
Phạm Ca ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã: "A Trăn, tớ nghĩ tớ sắp chết rồi."
Mấy chục người vây lại ôm cánh tay cười khùng khục, mấy tên con trai thì cười rất thiếu đòn, còn mấy cô gái thì vẫn điệu cười ra vẻ phong tình như cũ.
Có một chất dịch nhầy nhầy dính trên bắp đùi trong của cô, rất không thoải mái. Theo bản năng, Phạm Ca đưa tay đến chỗ nhớp nhúa đang trào ra ấy.
Vừa mới chạm vào, một tay toàn là máu. Phạm Ca xòe bàn tay đầy máu của mình ra, bi thảm nói: "A Trăn, cậu nhìn xem, tớ thật sự sắp chết rồi."
Thật lòng mà nói Phạm Ca không muốn chết vào lúc này chút nào, bởi cô biết mấy cô gái ở đây đều rất kết Ôn Ngôn Trăn. Cô nghĩ, hầu hết những cô gái này thích Ôn Ngôn Trăn là vì thân phận của anh chứ không phải vì bất cứ thứ gì. Cho dù Ôn công tử có một khuôn mặt đẹp thật đấy, nhưng dáng người của anh thì...
Các cô gái đều thích những chàng trai có vóc người cao lớn không phải sao, nhưng Ôn Ngôn Trăn rõ ràng không may mắn như vậy. Vì sinh thiếu tháng nên trông anh không khác gì cái cây non bị bệnh.
Song, cô không giống như những cô gái khác, Phạm Ca thích chính là con người của Ôn Ngôn Trăn.
Đêm đó, sắc trời tối sẫm, ánh đèn từ xe gắn máy chiếu ra khiến nơi này không khác gì ban ngày. Ôn Ngôn Trăn chậm rãi ôm cô lên, lần đầu tiên trong đời Phạm Ca thấy được sự sợ hãi trên mặt Ôn công tử.
Anh ôm cô, áp mặt lên má cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phạm Ca, tôi không cố ý, tôi không cố ý..."
Tớ biết, tớ biết mà!
Máu chảy càng lúc càng nhiều, Phạm Ca thấy mình bắt đầu đến gần hơn cái chết. Cô mở miệng, thì thào bên tai Ôn Ngôn Trăn:
"A Trăn, đừng lo lắng, rồi cậu sẽ trở thành một người đàn ông cao lớn tuấn tú trong giấc mộng của rất nhiều cô gái."
"A Trăn, cậu phải nhớ kỹ, khi cậu còn chưa xuất hiện trong giấc mộng của tất cả các cô gái thì cậu đã ở trong trái tim tớ mất rồi. A Trăn, tớ rất vui, vì trước khi cậu biến thành hoàng tử, tớ đã thích cậu mất rồi."
Cuối cũng vẫn không dám nói lời yêu, bởi cô sợ chữ yêu đó sẽ biến thành lời nguyền cả đời anh, biến thành một tòa giam vây khốn anh hết kiếp này. Ôn Ngôn Trăn vẫn còn rất trẻ, anh mới chỉ mười bảy tuổi mà thôi.
Hóa ra, không biết tự lúc nào cô đã yêu anh sâu đậm đến vậy.
Phạm Ca rất hoảng sợ, bởi lẽ cô không biết hình dạng của cái chết rốt cuộc là thế nào. Vì vậy cô không ngừng nói chuyện để kháng cự sự sợ hãi tử vong, cứ mãi luyên thuyên những lời vô nghĩa.
Cho đến khi cậu thiếu niên ôm cô chạy như điên, khóc nghẹn ngào, hét lạc giọng cắt đứt lời cô.
"Im miệng, Lạc Phạm Ca, cậu im miệng cho tôi..."
Một đám thiếu niên bị sự điên cuồng của Ôn công tử làm luống cuống tay chân. Xa xa có tiếng còi xe cảnh sát vọng tới càng làm cho hiện trường trở nên hỗn loạn. Ôn Ngôn Trăn ôm lấy cô, vừa chạy vừa tuyệt vọng gào lên.
"Tôi phải làm sao? Làm sao đây?.... Mấy người nói cho tôi biết đi, van cầu mấy người hãy nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ?"
Một giọng nữ sắc nhọn hét lên từ trong đám đông hỗn loạn: "Không đúng, không đúng. Phạm Ca giống như bị sinh non ấy, đúng, đúng, nhất định là đã sảy thai..."
Đầu Phạm Ca nổ ầm một tiếng.
Trong nháy nhắt, gọng nói sắc nhọn ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Khi đó, Phạm Ca bỗng thấy hận mẹ mình hơn bao giờ hết. Nếu như mẹ nói cho cô biết, dạy cho cô biết mấy thứ này thì cô sẽ không sơ xuất mà khinh thường nó như vậy.
Bình thường lúc nào cô cũng thể hiện như cái gì mình cũng biết, nhưng thật ra cô chẳng biết gì cả, chẳng biết một cái gì cả.
Tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ xa đến gần, bầu trời đêm như một tấm lưới vô tận, bao lấy một đám thiếu niên cuồng loạn mà dại khờ.
Phạm Ca mười bảy tuổi năm ấy đã mất đi đứa con đầu lòng của mình và Ôn Ngôn Trăn. Cô nằm trong bệnh viện, nghe một y tá lỡ miệng nói chuyện. Cô biết, người mang nhóm máu Rh âm tính như mình một khi đã xảy ra sinh non thì về sau cũng sẽ thường sinh non.
Khoảng thời gian Phạm Ca nằm viện, Ôn Ngôn Trăn không hề rời khỏi cô nửa bước. Anh như biến thành chàng trai dịu dàng nhất thế gian, vuốt ve mái tóc cô an ủi: "Phạm Ca à, không sao hết, về sau chúng ta sẽ có một đứa khác. Đừng nghe những người đó nói bậy."
Mùa đông năm mười bảy tuổi ấy đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống sau này của cậu thiếu niên Ôn Ngôn Trăn và cô thiếu nữ Phạm Ca.
Số mệnh đã dùng phương thức tàn khốc nhất để dạy cho bọn họ một bài học, dạy cho họ biết thế nào là thanh xuân.
Trong một đêm khuya, cậu thiếu niên Ôn Ngôn Trăn đã gõ cửa phòng bố mẹ mình, quyết định đưa ra một giao ước, sau này khi lớn lên nhất định sẽ cưới cô gái tên Phạm Ca làm vợ. Nếu như giao ước ấy được thực hiện, cậu sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của gia đình, còn nếu như họ không đồng ý, cậu sẽ từ bỏ tất cả quyền thừa kế rồi mang Phạm Ca rời đi.
Cô gái tên Phạm Ca đứng ngoài cửa nghe những lời đó, nước mắt ào ạt rơi xuống trong câm lặng.
Lễ Giáng sinh năm đó, Macau nghênh đón đợt khí lạnh nhất từ trước tới giờ, bởi lẽ cậu thiếu niên tên Ôn Ngôn Trăn phải rời khỏi Macau. Đây là điều kiện đầu tiên trong giao ước. Trước khi đến Nga trong băng tuyết ngập trời, cậu ôm chặt cô gái tên Phạm Ca vào lòng:
"Phạm Ca à, chờ tớ nhé, chờ tớ trở về với hình tượng người đàn ông cao lớn nhất, đẹp trai nhất mà Phạm Ca hằng mong ước."
"Phạm Ca à, chờ tớ nhé, chờ tớ trở về sẽ cưới cậu. Không được nói chuyện với mấy đứa con trai khác, cũng không được nhìn chúng nó. Không được đi xem phim với đứa khác, cũng không được..."
Nghe mà xem, Ôn công tử rất biết nói mấy lời làm vui lòng con gái, nhưng những lời ấy lại chẳng có chút thật tâm nào.
Cô gái bị ôm lấy nước mắt giàn giụa.
Mùa đông năm ấy, cậu bé tên Ôn Ngôn Trăn và cô bé tên Phạm Ca đã đột ngột trưởng thành chỉ trong vòng một tháng.
Đêm trước khi Ôn Ngôn Trăn rời đi, Phạm Ca bị nhiễm bệnh thủy đậu. Ôn Ngôn Trăn đã lén lút leo lên giường của cô.
"A Trăn, sẽ lây đấy."
"Lây thì càng tốt, như thế sẽ không phải đi nữa."
Phạm Ca cười khúc khích. Hồi lâu sau, ngón tay Ôn Ngôn Trăn vuốt ve bụng dưới của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Phạm Ca à, lúc đó chỗ này rất đau phải không?"
Phạm Ca ngưng cười, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Xung quanh trầm mặc, tĩnh lặng như chết.
Cuối cùng, Phạm Ca cũng không lây bệnh thủy đậu cho Ôn Ngôn Trăn. Vì vậy Ôn Ngôn Trăn vẫn phải đi Nga. Phạm Ca đeo chiếc khẩu trang ba lớp lén lút đi theo anh đến sân bay, sau đó núp sau một cây cột lớn, đưa mắt nhìn anh.
"Ra đây đi, Phạm Ca." - Ôn Ngôn Trăn đứng bên một cây cột khác hết cách nhắc nhở cô.
Phạm Ca kéo mũ che mặt của mình lên, đứng dậy. Thật ra thì cô cũng có mấy lời muốn nói với Ôn Ngôn Trăn. Những lời đó cô đã nằm suy nghĩ cả đêm rồi. Vốn dĩ cô nghĩ, nếu Ôn Ngôn Trăn không phát hiện ra cô thì cô cũng sẽ không nói cho anh biết, còn nếu anh đã phát hiện ra thì cô nhất định phải nói.
Xem ra, Đức Phật luôn hy vọng Phạm Ca trở thành một người vĩ đại. Cô than thở trong lòng.
"A Trăn, nếu như..." - Phạm Ca cúi đầu làm bộ dửng dưng: "Nếu như ở ngoài kia, cậu gặp được một người con gái đáng yêu hơn thì cứ đến với cô ấy nhé!"
Lứa tuổi mười bảy khiến bọn họ luôn do dự lúng túng. Tương lai đối với họ mà nói là một chuyện quá đỗi xa vời, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là hai đứa bé mới lớn.
Phạm Ca vừa nói xong, Ôn Ngôn Trăn đã hôn lên môi cô cách một lớp khẩu trang. Ngày đó, tất cả mọi người ở sân bay đều làm nhân chứng cho bọn họ.
"Trên thế giới này chẳng có ai có thể đáng yêu hơn Phạm Ca cả, tớ thề."
Ngày đó, bóng lưng rời đi của Ôn Ngôn Trăn đã khắc sâu trong trí nhớ Phạm Ca. Từ thời thiếu nữ cho đến khi trưởng thành, bóng lưng ấy vẫn chưa từng phai mờ.
Khi cô gặp lại Ôn Ngôn Trăn, vẫn là ở sân bay cũ năm nào.
Cô nàng Phạm Ca duyên dáng yêu kiều cuối cùng cũng gặp lại anh chàng Ôn Ngôn Trăn cao lớn tuấn tú. Năm đó, bọn họ hai mươi mốt tuổi.
Ôn Ngôn Trăn của tuổi hai mốt quả nhiên đã trở thành tình nhân trong giấc mơ của rất nhiều cô gái. Mà người đứng bên cạnh anh còn xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều so với Phạm Ca.
~~~~~
P/s: Một khi đã trở thành hoàng tử, anh Trăn cũng sẽ quên mất nàng dâu nuôi từ bé của mình ở quê nhà ~~
Xin chúc các bạn có một đêm Giáng Sinh ấm áp, vui vẻ và an lành ạ ^^